Tinh tế đánh giá Tử Thanh, Đột Quyết công chúa không khỏi có chút tánthưởng: “Nói hay lắm! Nam nhân nên nói những lời như thế!” Ánh mắt dừnglại trên khuôn mặt trắng bệch của Triều Cẩm: “Vị này chẳng lẽ chính lànữ Gia Cát trong truyền thuyết, Sử Triều Cẩm?”
Triều Cẩm cúi đầu: “Công chúa quá khen.”
Lạnh lùng cười, Đột Quyết công chúa trừng mắt với Thanh soái: “Mới vừa rồicó người nói với bản cung, hôm nay ngươi cùng tiểu công tử gặp lại, đâychính là chuyện tốt a, sao bản cung vừa đến cửa trướng liền thấy ngươira sức đánh nhi tử như thế?”
“Ta…” Thanh soái không biết mở lời thế nào, sao có thể dễ dàng nói ra bởi vìthân nữ nhi của mình thế nhưng lại yêu thương nữ tử, làm ra việc tráivới luân thường!
“Khuôn mặt thanh tú như vậy, đánh hỏng thì cũng không tốt.” Công chúa ĐộtQuyết cười nhẹ: “Chậc chậc, nếu hắn còn muốn đi, thì cứ để cho hắn đithôi, có đôi khi, chấp niệm trong lòng không giải quyết thì cho dù người lưu lại người của hắn thì cũng không lưu lại được tâm, không phải sao?Thanh tướng quân?”
Thanh soái ngẩn ra, công chúa, những lời này của ngươi đến tột cùng là nói cho ai nghe? “Ý tứ của công chúa là?”
Từ trong tay áo lấy ra một lệnh bài, công chúa Đột Quyết cười nhìn TửThanh: “Đây chính là lệnh bài của bản cung, có lệnh bài này, ngươi cóthể một đường thẳng ra khỏi Đột Quyết, tuyệt không có người ngăn đónngươi, mặt khác, bản cung còn ban thưởng cho ngươi một con ngựa tốt, trợ giúp ngươi sớm giải quyết việc trong lòng.”
Kinh ngạc nhìn công chúa Đột Quyết, Tử Thanh bối rối tiếp nhận lệnh bài: “Đa tạ công chúa.”
“Ta thì sao?” Triều Cẩm vội vàng mở miệng.
Đột Quyết công chúa cười kéo Triều Cẩm: “Ngươi đương nhiên là cùng bản cung ở lại chỗ này, hảo hảo nói cho bản cung một chút cố sự của ngươi.”
“Ta tuyệt đối không lưu lại!” Triều Cẩm nhìn Tử Thanh: “Ta thật vất vả mới gặp lại nàng, ta không muốn ở lại!”
Một đôi mắt phượng vẫn không nhúc nhích nhìn Triều Cẩm, tựa hồ nhìn thấuhết thảy. Đột Quyết công chúa cười khẽ: “Chẳng lẽ ngươi sợ bản cung ănngươi?”
“Không phải…”
Bỗng nhiên tiến đến bên tai Triều Cẩm, thanh âm như mị hoặc của công chúaĐột Quyết vang lên: “Có đôi khi, nam nhân a, ngươi càng trói buộc chặtthì lại càng không coi là nghiêm túc, thời điểm nên thả thì hãy thả, nói không chừng còn có hi vọng thì sao?” Ánh mắt dừng lại trên người Thanhsoái, thanh âm của công chúa Đột Quyết càng nhỏ: “Lúc trước vị Thanhtướng quân này cũng không bỏ xuống được chấp niệm, tự mình đi Phạm Dương một chuyến, đúng không? Bắt đầu từ ngày đó liền không nghĩ tới chuyệnrời khỏi bản cung. Vị ý trung nhân này của ngươi nam hạ tới Đại Đường,tất nhiên là trăng trong nước, hoa trong gương mà thôi, dùng chút kiênnhẫn, ngẫu nhiên dụng một ít kế là tất nhiên sẽ dễ như trở bàn tay.”
“Sẽ sao?” Triều Cẩm ngẩn ra, nhưng Tử Thanh không phải là nam tử! Lần này đi, nói không chừng chính là vĩnh viễn xa rời!
“Sẽ…” Đột Quyết công chúa cười nhìn Tử Thanh: “Ngươi có thể yên tâm nam hạ,Sử gia tiểu thư ở nơi này của bản cung, tuyệt đối sẽ không có người nàodám động tới nàng một phần! A Sử Na Côn kia cũng thế!”
Tử Thanh do dự nhìn Thanh soái, Thanh soái nặng nề thở dài: “Công chúa nếu đã mở miệng, vậy bên trong Đột Quyết, ai muốn phản bác dù một phần thìphải hỏi thiết kỵ dưới trướng ta đã!”
“Ta còn không biết, vì sao các ngươi muốn cướp Triều Cẩm?” Tử Thanh đột nhiên hỏi.
Khóe môi Đột Quyết công chúa khẽ cong: “Ngựa thiên lý, cần Bá Nhạc đến chỉđiểm*, thiên hạ này, không phải chỉ là chiến trường của nam nhi, nữ tửcũng nên có chút sắc thái, bản cung nguyện làm Bá Nhạc, mà không biết Sử tiểu thư có nguyện làm thớt thiên lý mã này không?”
(* Ý chỉ cần có ng biết nhận ra tài năng của 1 ng để ủng hộ cho ngta pháthuy tài năng, cũng như Bá Nhạc giỏi nhận biết thớt ngựa nào tốt, địchthực là thiên lý mã)
Triều Cẩm cả kinh: “Ta bất quá chỉ là người bình thường…”
“Vân Châu từng chuyện từng chuyện, nếu ngươi là nữ tử bình thường thì sẽkhông xứng được gọi là Sử Triều Cẩm!” Đột Quyết công chúa yên lặng nhìnnàng: “Bản cung chính là cần nhân tài như ngươi vậy.”
“Ngươi thế nhưng biết hết thảy mọi việc ở Vân Châu!” Triều Cẩm đại kinh thất sắc.
Đột Quyết công chúa sang sảng cười: “Muốn làm đại sự, tự nhiên phải nhìnxa, nghe được xa, vừa rồi bản cung mới nói với ngươi, nếu ngươi nghe lọt vào tai, trong vòng ba tháng tất sẽ có kết quả ngươi vừa lòng.”
Từ khi nào Đột Quyết lại có một vị công chúa như vậy? Triều Cẩm không khỏi kinh hãi, ở Phạm Dương nhiều năm cũng chưa từng nghe nói qua: “Đến tộtcùng thì ngươi là ai?”
“Đột Quyết – Huyền Hoàng công chúa.” Thản nhiên mở miệng, hai tay HuyềnHoàng giang ra: “Các vị tướng quân miễn lễ, xin đứng lên.” Ngữ khí trong đó, không mang theo một tia uy nghiêm nhưng lại làm cho người ta cảmthấy cao cao tại thượng.
“Công chúa từ khi xuất thế liền ở bên trong thánh sơn Đột Quyết vì đại vươngmà cầu phúc, mấy tháng gần đây mới trở lại cung, được đại vương cực kìyêu thương.” Thanh soái nhẹ nhàng nói xong liền cởi bội kiếm bên hôngxuống, đưa cho Tử Thanh: “Nếu con chấp nhất muốn nam hạ, công chúa cũngđã mở miệng, ta biết không giữ được con, kiếm này có thể tước kim đoạnngọc*, mang trên người phòng thân cũng tốt.”
(*cắt vàng chặt ngọc)
“Cha…người ngay cả một câu cũng không muốn nói với nương sao?” Tử Thanh tiếp nhậnbội kiếm, dùng chút hi vọng cuối cùng hỏi Thanh soái, từng yêu thương,chẳng lẽ nói buông là có thể buông sao?
“Không có gì để nói.” Chém đinh chặt sắt, Thanh soái nói không một tia cảm tình.
“Vậy…kiếm này ta không cần!” Giận dữ ném bội kiếm xuống đất, Tử Thanh nở nụ cườibình yên với Triều Cẩm: “Trong thiên hạ này, thực không có nơi nào antoàn hơn nơi này, Triều Cẩm, chờ ta cứu Nhã nhi ra, ta nghĩ là ta nênđem mọi thứ trong lòng hảo hảo nói với nàng một chút.”
“Những lời khiến người khác tổn thương, ta không muốn nghe.” Triều Cẩm ảm đạm cúi đầu.
Huyền Hoàng công chúa tiến lên vỗ nhẹ Triều Cẩm: “Mọi sự không đến cuối cùng, sao ngươi biết được nhất định là những lời khiến người tổn thương?”
Tử Thanh cười nhẹ, nhìn Huyền Hoàng công chúa: “An nguy của Triều Cẩm phải dựa vào công chúa ngài.”
“Tử Thanh!” Nhịn không được đuổi theo vài bước, lại bị Huyền Hoàng côngchúa kéo lại: “Nếu ngươi đuổi theo, ngươi liền thực sự thua.”
“Triều Cẩm, bảo trọng.” Tử Thanh lại nhìn vẻ mặt xanh mét của Thanh soái: “Tatin tưởng nam nhi một lời nói đáng giá nghìn vàng, người nghe thấy lờicông chúa nói, tất nhiên sẽ không bạc đãi Triều Cẩm, phải không?”
Thanh soái nắm chặt tay, gật đầu: “Phải.”
Giãn mi cười, Tử Thanh liền xoay người đi: “Chỉ mong lúc này ngươi sẽ không nói mà không giữ lời!”
Nhìn bóng dáng Tử Thanh cưỡi ngựa đi xa, tâm Thanh soái hơi đau xót, QuảngAn, hài tử này quật cường như thế, chân tướng năm đó nàng…Chẳng lẽ nói,ta thật sự hiểu lầm nàng sao?
“Người đâu! Chuẩn bị nước ấm áo ấm cho Sử tiểu thư, bản cung nên vì nàng mà đón gió tẩy trần.”