“Tại sao tớ chắc chắn sẽ bị từ chối?” Phương Viên tức giận trừng mắt, “Tâm trạng tớ hôm nay đúng là không tốt đấy! Sáng nay lại có thêm một người chết, nếu đổi lại thành cậu, cậu vui được không? Xem mắt hay không xem mắt đó đều là việc riêng của tớ, một thanh niên như cậu không nên hỏi tới việc này, tớ bây giờ đang bận đến sứt đầu mẻ trán, không có tâm trạng, cậu đừng ở đây làm vướng tay vướng chân nữa!”
“Đừng giận, giận gì chứ, tớ đâu phải cố tình chọc vào chỗ đau của cậu đâu.” Mã Khải cười nịnh nọt, “Tớ tới đây không phải để an ủi cậu à?”
“Con mắt nào của cậu nhìn thấy chỗ đau của tớ bị cậu chọc trúng? Tớ không cần ai an ủi cả, cậu về đi!”
“Được được, tâm trạng cậu không tốt, tớ hiểu, tớ hiểu!” Mã Khải cười hì hì đứng dậy, “Trước khi đi tớ nói này, đừng có để ý tới mấy thằng ngốc đó, ai biết hắn ta nhân phẩm thế nào, nếu cậu muốn tìm bạn trai thì có thể nghiên cứu những người gần cậu đi!”
Nói xong, như sợ Phương Viên không vui, Mã Khải bỏ chạy nhanh như chớp, để lại Phương Viên một bụng lửa giận.
Mã Khải vừa đi, Đới Húc và Thang Lực liền về, vừa vào cửa, Đới Húc liền hỏi Phương Viên: “Thằng nhóc Mã Khải lại chạy tới chỗ em nếm mùi thất bại hả? Tôi thấy với cái tốc độ kia, có kêu cũng không chịu quay lại.”
“Nếm mùi thất bại gì chứ, em thấy cậu ta tới để kiếm chuyện với em!” Phương Viên không nhịn được mà nhướng mày, nhưng ở trước mặt Thang Lực, cô không dám nói quá nhiều việc riêng của mình, vì thế nhìn lên đồng hồ treo tường, hỏi, “Bên pháp y đến đâu rồi? Chúng ta xử lý xong rồi ăn trưa hay là em ra ngoài mua gì đó về, chúng ta vừa ăn vừa làm việc?”
“Để tôi đi, hôm nay trời lạnh.” Thang Lực cũng nhìn đồng hồ, phát hiện đúng là đã tới giờ ăn trưa, vì thế phất tay với Phương Viên, không đợi cô trả lời đã xoay người đi mưa cơm.
“Sao Mã Khải lại tới đây?” Đợi Thang Lực đi rồi, Đới Húc mới hỏi.
Phương Viên bĩu môi: “Cũng không biết lưỡi ai dài hay là tai cậu ta dài, thế mà biết chuyện em đi xem mắt, cố tình chạy tới đây chọc em, một mực khẳng định em bị người ta từ chối, đúng là không chịu nổi.”
“Thế giới này không có bức tường chắn gió, thay đổi góc độ để nhìn, có người chạy tới hỏi em chứng minh các mối quan hệ của em đều khá tốt, có người quan tâm em đúng không?” Đới Húc an ủi.
Phương Viên cười cười, tuy Đới Húc nói nghe rất hay nhưng cô thà không cần “sự quan tâm” kiểu này của Mã Khải, một chút hạnh phúc hay ấm áp đều không có.
“À đúng rồi, Bạch Tử Duyệt gọi điện cho anh.” Cô chỉ di động của Đới Húc ở trên bàn, “Buổi sáng em cầm di động của anh cho ba mẹ Vạn Thiến xem ảnh người gỗ, sau đó quên bẵng đi, nếu không phải Bạch Tử Duyệt gọi thì em cũng không nhớ.”
“Không sao, nếu em không nói tôi cũng quên mất.” Đới Húc cầm di động, thoáng nhìn cuộc gọi nhỡ bên trên, sau đó nhìn Phương Viên đang nhìn mình chằm chằm, “À, Bạch Tử Duyệt còn gửi một tin nhắn, nói giờ nghỉ trưa định mời chúng ta đi ăn, có điều tôi lại không nghe máy, có lẽ chưa chắc đang ở trong cục nên không tới nữa, hỏi tôi buổi tối có thể tan làm đúng giờ không, cô ấy mua đồ ăn đến nhà chúng ta.”
Phương Viên không tiếp lời, tiếp tục bù đầu kiểm tra di động của Vạn Thiến. Nhà là của Đới Húc, bản thân chẳng qua chỉ là khách trọ ăn nhờ ở đậu mà thôi, còn không trả tiền thuê nhà, tuy Đới Húc đối xử với cô rất tốt, trước đây còn bày tỏ với cô, bản thân cũng không thể khoa tay múa chân giọng khách át giọng chủ.
Hơn nữa thật ra Phương Viên cũng có chút lòng riêng, cô muốn xem Đới Húc sẽ xử lý chuyện này thế nào. Nhận xét khách quan, Bạch Tử Duyệt là một cô gái xuất sắc, cô ấy có vẻ bề ngoài rất khá, công việc ổn định, với Đới Húc có thể nói là đủ chủ động, nếu một người khác phái như vậy xuất hiện bên cạnh, Đới Húc có thái độ gì đối với Phương Viên mà nói vô cùng quan trọng, cũng sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới câu trả lời sau này cô dành cho Đới Húc.
Con người sống trên đời này, dù là nam hay nữ, già hay trẻ đều phải đối diện với một số dụ hoặc, một khi dụ hoặc đủ, con người sẽ lung lay.
Nhưng Phương Viên vẫn tin không có gì là tuyệt đối, vẫn sẽ có người kiên định với lòng mình, sẽ có những ngoại lệ trước dụ hoặc.
Có điều sự chờ mong này chỉ là một suy nghĩ lạc quan và lý tưởng trong lòng cô, lý tưởng đương nhiên tốt, nhưng xung quanh mình có thật sự có hay không thì không phải do cô quyết định.
Cho dù rất không muốn, thậm chí hận không thể mở lời bảo Đới Húc từ chối đề nghị của Bạch Tử Duyệt, nhưng Phương Viên vẫn nhịn, cô muốn xem lựa chọn của anh.
Vì thế rốt cuộc Đới Húc trả lời Bạch Tử Duyệt thế nào, Phương Viên không hỏi, Đới Húc cũng không chủ động nói, anh chỉ lặng lẽ nhắn lại cho Bạch Tử Duyệt một tin, sau đó cho qua chuyện này. Phương Viên tiếp tục kiểm tra di động của Vạn Thiến, còn Đới Húc thử phá giải mật khẩu của laptop.
Mười phút sau, Thang Lực trở về, Đới Húc cũng vừa phá được mật mã, anh viết lại mật mã vào tờ giấy, sau đó ba người vừa ăn trưa vừa thảo luận thông tin Đới Húc và Thang Lực vừa có được từ chỗ pháp y.
Thi thể của Vạn Thiến đã được giải phẫu, từ những thứ còn sót lại trong dạ dày đã tìm được bánh kem chưa kịp tiêu hóa, sau khi xét nghiệm, cộng thêm kết quả kiểm tra những nội tạng khác, bên pháp y đi đến kết luận Vạn Thiến chết do thuốc diệt chuột.
“Pháp y Lưu nói thành phần chính của thuốc diệt chuột là tetramethylene disulfone tetramine, không màu không mùi, độc tính tương tự xyanua, nếu trúng độc theo đường tiêu hóa thì sẽ gây ra đau đầu, chóng mặt, buồn nôn và nôn, phản ứng như say rượu, nếu ngộ độc nặng sẽ có phản ứng như động kinh gồm các triệu chứng ngất xỉu, co giật toàn thân, tiểu ra máu và mất ý thức.” Đới Húc nói với Phương Viên, “Những dấu hiệu này phù hợp với hiện trường Vạn Thiến tử vong, thế nên nguyên nhân tử vong đã có thể kết luận.”
“Nghĩa là hung thủ không thể tự làm ra một cái bánh kem của không? Hắn mua sẵn một cái bánh ngoài tiệm, sau đó tiêm thuốc độc vào rồi đưa cho Vạn Thiến!” Phương Viên bừng tỉnh, đồng thời không khỏi thương cảm, “Trong nhật ký Vạn Thiến có viết mình nhận được rất nhiều quà, không ngờ món quà lần này lại lấy mạng cô bé.”