Tây Lương Mạt không vì hắn không ở bên cạnh mà chỉ biết nuông chiều hai thằng nhóc này, làm bọn nhỏ không biết gì giống như con cháu hoàng tộc thế gia khác.
Dưới bầu không khí Mị Thập Cửu không dám thở mạnh, chờ hai tên nhóc tì dùng điểm tâm chiều xong, Bách Lý Thanh nhớ đã hứa với Tây Lương Mạt dẫn bọn nhỏ ra sau núi đi dạo.
Khung cảnh sau núi của đảo Thuần Vu rất xinh đẹp, nổi tiếng ở Tây Địch.
Mà Tiểu Hi Nhi cùng Tiểu Thanh Nhi sau khi nếm thử tay nghề đứng đầu của cha nhà mình đã bị mua chuộc, không còn xị cái mặt nhỏ với Bách Lý Thanh nữa mà thân mật hơn nhiều.
Rất lâu sau này, khi Tiểu Thắng Tử nói về đoạn chuyện cũ này với gia nhà mình.
Bách Lý Thanh chỉ dửng dưng nói: “Có sữa chính là mẹ, chẳng phải là câu nói để chỉ đám nhãi con chẳng biết gì này sao?”
Tiểu Thằng Tử: “…”
Trong lòng chửi thầm, gia, hình như đó là nhãi con nhà ngài đấy, có ai nói nhãi con nhà mình như vậy không?
Sau khi Bách Lý Thanh nói ra muốn dẫn bọn nhỏ ra sau núi bắt thỏ chơi, hai cái bánh bao ngọc hưng phấn vô cùng, lập tức sải chân ngắn kéo Mị Thập Cửu vào phòng, lấy giày trong rương ra chuẩn bị xuất phát.
Mị Thập Cửu vừa mới giúp Tiểu Thanh Nhi ăn mặc xong, quay người đã không thấy Tiểu Hi Nhi đâu, hình như hắn thấy một bóng người biến mất cực nhanh ngoài cửa, hắn sửng sốt, còn chưa phản ứng lại Tiểu Thanh Nhi đã bĩu cái miệng nhỏ, tức giận dậm chân: “Đáng ghét, Tiểu Hi Nhi đáng ghét nhất, độc chiếm Tiểu Hoàng!”
Sau đó bé bịch bịch chạy ra ngoài, Mị Thập Cửu vội vàng đi ra ngoài.
Bách Lý Thanh mặc một bộ quần áo ngắn hoa mỹ, đai lưng thêu phi vân, đi ủng đi săn, tóc dài như thác nước dùng chuỗi ngọc tử kim thúy buộc lên đỉnh đầu, bớt đi hơi thở âm lạnh, thêm chút anh khí bức người, đang sai bảo Mị Nhị Thập Nhị buộc sợi tơ vàng cột cổ tay áo cho mình, bỗng nghe thấy tiếng gió và tiếng trẻ con lanh lảnh vang lên: “Cha, cưỡi ngựa ngựa, đánh giặc, đánh giặc!”
Bách Lý Thanh cùng vài tên thuộc hạ đang chuẩn bị đồ dùng đồng loạt chấn động – Một con vật thuộc giống chó cao bằng nửa người lớn hình dáng hung ác phóng tới, đầu lưỡi ở trong không trung vung ra độ cong hoa lệ, một bé con non mịn còn đang cưỡi trên lưng con chó, bé túm lông trên đầu con chó, hưng phấn đến mức không biết trời đất gì, uy phong lẫm liệt.
Có điều bé con có chút chênh vênh, giống như ngay lập tức sẽ ngã từ trên lưng chó xuống, có điều kỳ lạ là mỗi lần thằng nhóc xóc nảy bật ra khỏi lưng chó thì con chó Long Ngao to lớn kia lập tức hếch mông, làm thằng nhóc mềm mập lại trượt lên lưng nó.
Bách Lý Thanh nhìn một màn đáng giật mình này, lông mày nhếch ngược lên, sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi: “Mị Thập Cửu —–!”
Mị Thập Cửu đi theo phía sau, ngồi trên cổ là Tiểu Thanh Nhi, hắn nhanh chóng chạy vọt ra: “Gia, có thuộc hạ, có gì sai bảo!”
Bách Lý Thanh nhìn cặp lông mày chữ bát ai oán của hắn ta, cùng với Tiểu Thanh Nhi cưỡi trên cổ hắn ta đang nắm mớ tóc như ổ rơm của Mị Thập Cửu, hưng phấn đến mức không kiềm chế được, hắn nhắm mắt, lạnh lùng nói: “Lát nữa ngươi cứ như vậy kiệu tiểu chủ tử lên núi đi!”
Một đứa cưỡi chó, một đứa cưỡi người!
Mị Thập Cửu há hốc miệng: “Gia…”
Hắn vốn vì không ngủ đủ giấc mà đang rụng rất nhiều tóc, giờ còn để tiểu chủ tử nắm lông đầu của hắn như vậy, lẽ nào muốn hắn trở thành tên đầu trọc đầu tiên của Mị Bộ sao?
Nhưng Bách Lý Thanh đã dùng một tay xách Tiểu Hi Nhi xuống, phất tay áo bỏ đi.
Đại quản gia ngoài cửa sơn trang thấy bọn họ đi tới, cười tủm tỉm nịnh nọt: “Bệ hạ đi đường cẩn thận.”
Một hàng sáu, bảy người cứ thế hướng về phía sau núi.
Đại quản gia nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, nụ cười nịnh nọt trên khóe môi dần biến thành lạnh như băng.
Núi trên đảo không cao lắm, nhưng cũng vì vậy mà không được bằng phẳng, dọc đường toàn đường nhỏ, không có chỗ cho ngựa đặt chân, Bách Lý Thanh bèn dẫn người đi bộ lên núi, chứ không mang theo ngựa.
Đương nhiên, vẫn có người có thú cưỡi.
Dưới sự kiên quyết của Tiểu Hi Nhi, cái mông nhỏ của bé vẫn thỏa mãn đặt trên lưng Long Ngao.
Mông của Tiểu Thanh Nhi thì thỏa mãn đặt trên vai Mị Thập Cửu.
Vốn Tiểu Thanh Nhi tỏ vẻ vô cùng hâm mộ ghen tị với Tiểu Hi Nhi có thể cưỡi cún lớn, nhưng sau khi phát hiện vật cưỡi của mình cũng rất cao lớn, từ trên cao nhìn xuống, cho nên hành quân trong yên lặng, không gào lên đòi cưỡi cún lớn nữa.
Cảnh sắc trên đảo Thuần Vu rất đẹp, dọc đường đi là những đóa hoa biển dại không biết tên nở đủ loại màu sắc, bướm bay dập dìu, thỉnh thoảng còn có những con chim kéo theo lông đuôi dài xinh đẹp bay qua.
Tiểu Thanh Nhi vô cùng hưng phấn, nhìn chim chóc hét lên: “Oa, nhiều Tiểu Bạch quá!”
Mị Thập Cửu âm thầm nói, ừ, con chim háo sắc Tiểu Bạch suốt ngày bay ra sau núi, nói không chừng đã lâm hạnh con chim mái nào ở đây rồi.
Bách Lý Thanh nhìn quanh, chỉ vào một cái đình nhỏ nằm giữa lưng chừng núi, được bao quanh bởi cây cối phồn hoa: “Đi về hướng đó, lát nữa ngồi nghỉ ở kia.”
Mị Nhị Thập Nhị đi lên cung kính nói: “Thiên Tuế gia, lát nữa ngài và các tiểu chủ tử ngồi nghỉ, quanh đây là nơi có nhiều thỏ nhất, chúng thuộc hạ đi săn một ít về.”
Bách Lý Thanh còn chưa nói gì, Tiểu Hi Nhi cưỡi chó lớn ở bên đã cuống lên: “Đánh giặc, cha, chúng ta đánh con thỏ!”
Bách Lý Thanh nhìn vẻ mặt chờ mong của thằng bé một cái, đáy mắt thoáng qua một tia sáng, nhàn nhạt gật đầu: “Được, đánh con thỏ.”
Mị Nhị Thập Nhị ngẩn người, ý của gia là lát nữa sẽ dẫn các tiểu chủ tử đi săn thú sao?
Hắn theo bản năng cảm thấy có chút không ổn, nhưng hắn không phải Thắng công công, cho nên không nói gì nữa mà chỉ gật đầu.
Đi được khoảng mười lăm phút, Bách Lý Thanh bảo Mị Thập Cửu thả Tiểu Thanh Nhi xuống, để bé vừa đi vừa chơi đùa.
Khi Tiểu Thanh Nhi đi đường, rất tự nhiên vươn bàn tay nhỏ nắm lấy ngón tay thon dài của Bách Lý Thanh.
Bách Lý Thanh ngẩn người, cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn cực kỳ mềm mại kia nắm lấy ngón tay mình, cảm giác vô cùng đặc biệt.
Bàn tay của thằng bé vô cùng mềm, còn rất trắng, điểm này giống hắn, hơn nữa tay rất nhỏ, rất ấm áp, giống một loài động vật nhỏ cực kỳ mềm mại yếu ớt, khác với cảm giác mà Tây Lương Mạt cho hắn.
Đó là một loại ỷ lại tự nhiên, không hề đề phòng.
Bình thường không có cảm giác gì nhiều lắm, hôm nay bỗng bị một bàn tay nhỏ bắt được ngón tay, có một loại cảm giác cực kỳ kỳ diệu, giống như một dòng nước ấm từ lòng bàn tay hắn chậm rãi theo kinh mạch bò lên nơi mềm mại nhất trên lồng ngực hắn.
Hắn cúi đầu nhìn thằng bé vì leo núi mà bước chân hơi lảo đảo, trong lòng bỗng xúc động, trở tay cầm bàn tay nhỏ kia, dắt bé đi thẳng về phía trước.
Tiểu Hi Nhi cưỡi Long Ngao đi bên cạnh bọn họ, trái kéo một đóa hoa, phải vặt một chiếc lá, chơi vô cùng vui vẻ.
Khi sắp đến đình nhỏ, Bách Lý Thanh dừng bước, sai người Mị Bộ mang đến để lại một người bày điểm tâm thức ăn vào trong đình hóng gió, hắn và những người còn lại bắt đầu đặt bẫy bắt thỏ.
Vừa rồi trên đường bọn họ đã thấy rất nhiều thỏ chạy qua, có lẽ ít người đến đây nên mới có nhiều thỏ như vậy.
Bách Lý Thanh định dẫn bọn nhỏ đặt vài cái bẫy, nếu bắt được thỏ con thì để bọn nhỏ nuôi chơi, bắt được thỏ to thì mang về nướng.
Bách Lý Thanh không tự mình đặt bẫy mà sai đám Mị Nhị Thập Nhị đặt mấy cái ở xung quanh nơi có thể bẫy được thỏ.
Nói cũng kỳ quái, nhóm sát thần này tuy không biết dùng bếp lò, làm đồ ăn, nhưng toàn bộ đều giỏi đi săn và nướng thịt, bởi vì một khi chấp hành nhiệm vụ bên ngoài cần đồ ăn, bọn họ đều dựa vào kỹ năng sinh tồn này.
Hai cái bánh bao Tiểu Thanh Nhi và Tiểu Hi Nhi tung ta tung tăng đi theo sau, vụng về học cách đặt bẫy.
Bách Lý Thanh dựa vào một thân cây cổ thụ nhìn hai thằng bé tới tới lui lui lăn lộn, khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong nhẹ.
Chỉ chốc lát sau, hai thằng bé đã học xong cách đặt bẫy, tự mình cũng đặt vài cái bẫy xong bèn cùng những người khác trong Mị Bộ chui ra khỏi rừng.
Bách Lý Thanh nhìn hai thằng nhóc chơi đến mức tay đầy bùn đất, hơi mỉm cười: “Có muốn ngồi trong đình nghỉ một lát không, bẫy thỏ này có lẽ phải đợi một lát nữa.”
Tiểu Thanh Nhi và Tiểu Hi Nhi đồng loạt lắc đầu, hưng phấn chỉ vào mấy con bướm xinh đẹp bay tới bay lui: “Bắt con bướm, bắt con bướm.”
Bách Lý Thanh nhìn bọn nhỏ, nhướng mày, sau đó xua xua tay: “Đi đi, muộn chút nữa chúng ta lại lên đỉnh núi.”
Bọn nhỏ được cha mình cho phép lập tức hưng phấn vùi đầu vào sự nghiệp vĩ đại quấy rầy con bướm.
Mị Thập Cửu và Mị Nhị Thập Nhị chọn một gốc cây mà dựa vào, chỉ chờ các tiểu chủ tử chạy nhanh quá bị ngã sẽ nhào ra đỡ hoặc đề phòng bọn nhỏ chạy quá xa.
Bách Lý Thanh nhìn bốn phía, sau đó sai hai sát thần Mị Bộ khác đến phía sau núi tìm một loại thực vật đặc biệt, nếu hắn nhớ không nhầm, trên núi này có không ít loại cây, đó là một loại dược vật hiếm thấy ở Thiên Triều, nhưng có tác dụng rất lớn để hắn tu luyện nội công.
Đương nhiên, quan trọng nhất là loại thực vật này… dưỡng nhan.
Hai thuộc hạ lĩnh mệnh rời đi, bọn họ biết gia nhà mình có nhu cầu này, cũng đã từng thấy loại thảo dược đó.
Bách Lý Thanh bèn ngồi trên một tấm thảm dệt tinh mỹ, lười biếng phơi nắng, chỉ chờ hai tên nhóc tì chơi đủ rồi sẽ lên đỉnh núi.
Ánh nắng buổi chiều tuy không yếu nhưng sau khi xuyên qua những lớp lá cây lại hình thành những cái bóng xinh đẹp phủ trên mặt đất.
Bầu không khí rất yên lặng, có mùi hương thực vật thoang thoảng, làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Bách Lý Thanh nheo mắt, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng chỉ một lát hắn bỗng nhiên chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm liếc sang xung quanh.
Tuy tất cả nhìn có vẻ bình thường nhưng Bách Lý Thanh luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, không quá bình thường như sương như khói, lặng lẽ không một tiếng động mà lan ra.
Là cái gì…
Tiếng cười của đám nhóc tì vẫn văng vẳng trong không trung, tất cả có vẻ rất yên ả và tốt đẹp.
Đương nhiên đây chỉ là thoạt nhìn mà thôi.
“Cha!” Tiểu Hi Nhi bỗng cười hì hì chạy tới, trên tay bắt một con bướm cực lớn.
Tia sáng lạnh trong mắt Bách Lý Thanh chợt lóe lên, đầu ngón tay bắn ra, tia đỏ sậm sắc bén mang theo sát khí bắn thẳng về phía thằng nhóc đang chạy lại đây, trong nháy mắt chạm vào Tiểu Hi Nhi lại lướt sát qua mặt bé trực tiếp bắn về phía sau.
“Xoẹt!” một tiếng, tiếng vật nhọn đâm vào thịt và mùi máu tươi nồng đậm đồng thời bốc lên.
Cùng với đó là một tiếng gầm!
Một thân hình nhanh nhẹn, nhanh đến không thể tưởng được, thân hình chỉ thuộc về loài dã thú bỗng vồ đến, hung hăng đập lên lưng Tiểu Hi Nhi, trực tiếp đè Tiểu Hi Nhi dưới người.
Con Long Ngao kia cao hơn Tiểu Hi Nhi cả nửa cái đầu, nặng mấy chục cân, nếu cứ thế chạm xuống chỉ sợ thằng bé không bị đè bẹp nhép thì cũng chịu khổ.
Mị Nhị Thập Nhị gần Tiểu Hi Nhi nhất, hắn giật mình biến sắc, sát khí trong mắt lóe lên, trường đao trong tay đột nhiên bay ra ngoài chém về phía đầu của Long Ngao.
Nhưng ngay sau đó, khi thanh đao kia sắp chạm đến đầu của Long Ngạo lại đột nhiên bị một vệt đỏ đánh bật ra, trường đao keng một tiếng va vào thân cây, nhưng không rơi xuống đất mà bay trở lại bằng một độ cong khó có thể tưởng tượng được, tiếp đó Mị Nhị Thập Nhị thuần thục giơ tay nắm lấy chuôi đao, đó là tuyệt chiêu của hắn – xoay đao, hắn có chút kinh ngạc nhìn về phía Bách Lý Thanh.
Không sai, tia đỏ kia chính là tơ nhện con rối trên tay Bách Lý Thanh.
Bách Lý Thanh không nhìn hắn, ánh mắt tăm tối âm u, trên người đột nhiên tỏa ra hơi thở hắc ám làm người ta không dám lại gần, đầu ngón tay hắn run lên, nháy mắt vài sợi tơ đỏ rơi xuống đất, sợi tơ đỏ lấp lánh huyết quang càng nhìn có cảm giác yêu dị.
Mà Mị Nhị Thập Nhị cũng đã nhìn rõ Long Ngao không trực tiếp đè lên người Tiểu Hi Nhi, mà cong eo, bày ra một tư thế bảo vệ, ôm trọn Tiểu Hi Nhi dưới thân mình.
Còn Long Ngao vẻ mặt dữ tợn, thân mình run rẩy, trên lưng nó có mười mấy cái châm rất nhỏ.
Châm này phiếm ánh xanh, rõ ràng có độc.
Tuy Mị Nhị Thập Nhị biết chủ tử nhà mình có năng lực để cản những cái châm này, nhưng khoảng cách gần như vậy, nghìn cân treo sợi tóc, vẫn làm người ta toát mồ hôi lạnh, tiếp đó là phẫn nộ, lại dám ra tay ác độc với trẻ con như vậy!
Trên người Long Ngao cắm những châm độc đó, nhưng kỳ quái là tuy nó run rẩy lại có vẻ trúng độc không nặng lắm, ngược lại còn hùng hổ gầm rú với xung quanh.
Mị Nhị Thập Nhị không hiểu, nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì bỗng nghe thấy tiếng gió cực kỳ sắc bén lao về phía bọn họ.
Tiếng gió này mang theo chút mùi tanh, là mùi của sự bất thường.
Tốc độ cực nhanh, không thấy rõ thứ cuốn bụi đất và lá phong lên là cái gì.
Nhưng người với tốc độ nhanh tương tự còn có Bách Lý Thanh, tơ đỏ trong tay hắn bỗng văng ra với động tác cực kỳ ưu nhã, nổ tung thành mấy trăm sợi, bắn thẳng về hướng gió đang bắn tới.
Trong giây lát va chạm với luồng gió kỳ quái kia, tiếng kim loại cọ xát của rất nhiều vật nhỏ làm người ta sởn tóc gáy.
Mị Thập Cửu này, đầu óc không tốt lắm nhưng được cái thân thể hắn có một loại bản năng kỳ quái, chính là tay nhanh hơn não một chút, hoặc nên nói là nhiều chút, đó là bản năng giúp hắn sống sót, còn đánh bại rất nhiều người để gia nhập Mị Bộ và sống sót đến bây giờ.
Trong một giây luồng gió kỳ quái kia đột kích, hắn bỗng nhào về phía Tiểu Thanh Nhi đang ngẩn người ngồi xổm dưới đất, sau khi ôm lấy Tiểu Thanh Nhi bèn lăn vài vòng cách mấy mét, dùng dáng địa long xoay người để cõng Tiểu Thanh Nhi lên, nhân tiện dùng thắt lưng buộc chặt Tiểu Thanh Nhi trên lưng mình, đao trong tay cũng rời vỏ, không buồn nhìn về sau đã chém ra một đao, tiếp theo đó là tiếng hét thảm và máu tươi tung tóe, trên ống tay hắn lập tức xòe ra một tấm chắn hình nửa vòng tròn che ngay chỗ yếu hại.
Một chuỗi động tác này của hắn trước sau hoàn thành chỉ trong chớp mắt, nhanh đến mức không tưởng tượng nổi, làm đám phục kích trợn mắt há mồm, ngay cả con dao đã giơ lên chuẩn bị đâm ra cũng dừng khựng giữa không trung.
Cái này quả thực không giống tốc độ phản ứng của con người.
Mị Thập Cửu thì nhìn đám thích khách mặc trang phục phục kích của sơn binh Tây Địch không biết từ nơi nào xông ra, chậm rãi cười: “Tốc độ giết người của ta luôn nhanh hơn tốc độ mà ta nghĩ đến.”
Mị Bộ, chưa bao giờ nuôi phế vật.
Đám thích khách lập tức cảm thấy sợ hãi.
Phía bên kia, tơ đỏ trên tay Bách Lý Thanh bay lượn, như một điệu múa duyên dáng, dệt lên một cái lưới thật lớn, nhưng theo động tác của hắn lại có rất nhiều tiếng vật nhỏ rơi xuống đất, nếu thuận ánh mặt trời nhìn sang có thể phát hiện trên đất là vô số những kim châm màu lam dày đặc như lông trâu.
Tiếng gió kia yếu dần, cuối cùng không địch lại được chủ nhân của điệu múa màu đỏ, hoàn toàn biến mất trước cái võng nhện yêu dị kia.
Đầu ngón tay Bách Lý Thanh cầm tơ nhện đỏ sậm, lạnh nhạt liếc nhìn kim châm màu lam chi chít trên mặt đất làm người ta sởn tóc gáy: “Bạo Vũ Lê Hoa Châm, không ngờ gần đây vũ khí bí mật của Đường Môn lại rẻ tiền như vậy.”
Sau đó, ánh mắt âm u lạnh lẽo của hắn nhìn xung quanh: “Xuất hiện đi, ẩn nấp đã lâu, quả nhiên không hổ là tinh nhuệ vùng núi Tây Địch.”
Tập kích bất ngờ thất bại, đương nhiên không cần thiết phải trốn tránh nữa.
Một tiếng chim hót dài và sắc nhọn vang lên, theo đó là tiếng cười lạnh mang theo khẩu âm vùng núi Tây Địch: “Hừ, loạn thần tặc tử, kẻ cướp gia quốc ta, phải chết!”
Sau đó là một loạt âm thanh xột xoạt.
Từng bóng người màu xanh lục đậm cầm đoản đao đứng lên khỏi rừng cây, ánh mắt sáng ngời của Bách Lý Thanh đảo qua, những nơi nhìn thấy được toàn là người, đếm sơ qua phải tới gần trăm người.
Vây ba người, không, năm người bọn họ ở giữa.
“Một chi của tinh nhuệ vùng núi Tây Địch, Long Chiến Đoàn, quân đoàn thứ hai trực thuộc Long gia, vốn con cháu Long gia kẻ chết người tàn, còn lại đều bị vây ở biên cảnh, không ngờ một đám tinh nhuệ nhất như các ngươi có thể ẩn nấp tới đây, quả nhiên lợi hại.” Bách Lý Thanh cười cười liếc nhìn xung quanh.
Có thể ẩn nấp ngay dưới mắt hắn lâu như vậy, Long Chiến Đoàn quả nhiên không tầm thường.
Nam nhân đứng trước mặt hắn trên mặt bôi mực nước hóa trang xanh đen, nghe đến hai chữ Long gia, đáy mắt hiện lên vẻ hung ác hận thù, lạnh lùng nói: “Hôm nay chúng ta sẽ vì hơn bảy trăm mạng người của Long gia, vì các tướng sĩ chết trận biên quan mà tru sát kẻ ngụy quân như ngươi, dùng đầu của ngươi và nghiệt chủng kia tế liệt tổ liệt tông Long gia ta!”
Bách Lý Thanh cười khẽ, âm thanh lạnh lẽo: “Vậy cứ thử xem, dư nghiệt Long gia.”
Sau đó, hắn bỗng nhiên nhìn về phía Tiểu Hi Nhi đang khó khăn bò ra khỏi dưới bụng Long Ngao, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Làm con trai của Bách Lý Thanh ta phải quen thuộc với máu tanh và nguy hiểm, Hi Nhi, con có thể chọn, muốn chiến hay muốn chết.”
Thằng nhóc chưa từng thấy ai chết trước mặt mình, thậm chí bé còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng vệt máu và dự cảm nguy hiểm làm mặt thằng bé trắng bệch, toàn thân run run, một tay túm lông Long Ngao, nhưng trong đôi mắt to ngoại trừ sợ hãi còn có một tia lạnh băng kỳ lạ không thuộc về trẻ con, bé cắn cái miệng nhỏ, run giọng nói: “Chiến, cha, Tiểu Hi Nhi giúp người chiến!”
Một bên khác, Tiểu Thanh Nhi được Mị Thập Cửu cõng trên lưng bỗng thò đầu ra, trắng bệch mặt: “Tiểu Thanh Nhi, cũng chiến! Cũng chiến!”
Loại đối thoại kỳ quái này rõ ràng làm nhóm thích khách Tây Địch khịt mũi khinh thường.
“Bách Lý Thương Minh, một loạn thần tặc tử như ngươi, ti tiện thì thôi đi, chịu chết còn muốn con trai mình đưa đầu ra trước, quả nhiên vô liêm sỉ, ha ha ha!” Một tên nhìn như phó thủ lĩnh khinh thường cười ha hả.
Nhưng tiếng cười to của hắn hoàn toàn chấm dứt cùng với một tia đỏ xoẹt qua, máu tươi lại lần nữa phun trào, hắn mở to đôi mắt, không thể tin được ôm cổ chậm rãi ngã xuống.
“Thật là, khó nghe chết được.” Bách Lý Thanh ưu nhã thu hồi đoạn tơ nhện cắt vỡ cổ người kia, lạnh nhạt nói.
Loại ưu nhã và trấn định lạ kỳ này làm đám thích khách sợ hãi, đó là loại dửng dưng khi đã nhìn quen vô số sống chết, cho nên không để mạng người trong lòng.
Giơ tay là giết người, mà bọn họ thậm chí không nhìn rõ hắn ra tay thế nào.
Nam nhân này…
Còn đáng sợ hơn cả lời đồn.
“Bách Lý Thương Minh!” Tên thủ lĩnh sau khi phát hiện người của mình đã chết, khiếp sợ qua đi lại càng thêm tức giận, đột nhiên hét lớn, giơ nỏ trong tay bắn thẳng về phía Bách Lý Thanh.
Một mũi tên bay tới, Bách Lý Thanh gần như không trốn, mũi tên nhọn kia xoẹt qua cài tóc của Bách Lý Thanh, làm mái tóc dài của hắn đổ xuống.
Mái tóc bóng loáng đen nhánh tôn lên gương mặt có chút tái nhợt của hắn, môi lại đỏ dị thường, nhìn qua có một vẻ đẹp kinh tâm động phách, hơn nữa vẻ đẹp này làm tất cả ngẩn người.
Môi Bách Lý Thanh gợi lên một độ cong lạnh lẽo, mũi chân khẽ điểm, trực tiếp dừng trên tấm lưới nhện mà hắn vừa dệt ra, từ trên cao nhìn xuống bọn chúng, phát ra một tiếng cười khe khẽ quỷ dị: “Ha…”
Gió biển lồng lộng thổi bay mái tóc dài của hắn, trong một chớp mắt kia, gần như tất cả mọi người cảm thấy ánh mặt trời cũng ảm đạm, có một loại hơi thở cực kỳ âm u lan tràn ra từ phía người đang đứng trên mạng nhện đỏ yêu diễm, không, có lẽ bọn họ đã thấy được một sự tồn tại đáng sợ không giống người.
Không thuộc về nhân gian này, mà là một sự tồn tại từ trong địa ngục u ám.
Bản năng nói cho bọn chúng người này cực kỳ nguy hiểm, nhưng không ai tin, hơn trăm người lại không thể địch lại ba người lớn, một con chó và hai thằng nhóc con.
“Giết!”
Tiếng gió thê lương cùng tiếng hò hét vang lên.
— Ông đây là đường ranh giới vô cùng đáng yêu —
“Sắp tới rồi chứ?” Tây Lương Mạt đứng trên đầu thuyền nhìn xa xa, đảo Thuần Vu đã cách đó không xa, lát nữa bọn họ phải đổi sang thuyền nhỏ để lên bờ.
Mị Nhất gật đầu: “Vâng.”
Tây Lương Mạt than một tiếng: “Không biết hai thằng nhóc kia tối qua ngủ thế nào.”
Hà ma ma ở bên bỗng nói: “Nói không chừng hôm nay cảm lạnh rồi.”
Tây Lương Mạt nhìn nhìn Hà ma ma cười khẽ: “Đau lòng à, ta tin tưởng gia của mọi người sẽ chăm sóc tốt cho bọn nhỏ.”
Đúng vậy, nàng tin tưởng, hắn chỉ là ban đầu không biết nên ở chung với bọn nhỏ thế nào, một khi học được sẽ ở chung rất thân mật.
Hà ma ma không nói lời nào, chỉ im lặng thở dài một tiếng.
Chốc lát sau, thuyền lớn dừng lại, bọn họ đổi sang nhiều thuyền nhỏ lên bờ.
Trên bờ hoàn toàn không khác gì hôm qua.
Chỉ là…
Tây Lương Mạt dừng bước chân, hơi nhíu mày nhìn về phía sau núi, lại không phát hiện có gì không đúng, nhưng trong không khí có một loại mùi vị kỳ quái mà quen thuộc.
Đó là mùi vị gì đây?
Nhưng tuy trong lòng dường như có chút bất an lại cũng không quá lớn.
“Phu nhân.” Giọng nói của Mị Nhất bỗng vang lên phía sau nàng.
“Ừ?” Tây Lương Mạt quay đầu nhìn về phía hắn.
Mị Nhất nhìn nàng, im lặng một lúc, bỗng nhiên nói: “Gia, chưa từng làm chuyện có lỗi với phu nhân.”
Một câu không đầu không đuôi, Tây Lương Mạt không hiểu ngay được, nàng nhướng mày: “Gia nhà ngươi làm không ít chuyện có lỗi với ta, nói nghe xem là chuyện nào đã?”
Mị Nhất nhìn nữ tử xinh đẹp ôn hòa trước mặt, bỗng nhiên bất đắc dĩ, cái miệng của phu nhân trước nay vẫn luôn lợi hại.
Hắn trầm ngâm một lát mới nói tiếp: “Khi gia làm Hải Quỷ Vương, có đôi khi sẽ triệu kiến mấy nữ nhận trên đảo.”
Tây Lương Mạ gật gật đầu: “Ừ, có nghe nói.”
Mị Nhất thấy nàng không giống như tức giận, cũng không rõ lắm có tâm tình gì, không khỏi vừa căng thẳng vừa buồn bực, hắn tiếp tục nói: “Ý thuộc hạ là, gia ở trên đảo triệu kiến những nữ nhân làm nghề da thịt đó chỉ để che mắt đám hải tặc thôi, bởi vì gia nói một nam nhân không háo sắc, không ham tài thì đồ hắn muốn nhất định còn lớn hơn nữa, đám hải tặc sẽ hoài nghi, cho nên gia cần phải làm bộ một chút, tất cả nữ nhân chúng ta đều cho một số tiền lớn, hơn nữa để không tiết lộ tin tức ra ngoài, chúng ta sai thuộc hạ hoan hảo với mấy nữ nhân đó trong phòng gia, gia sẽ không chạm vào những nữ nhân đó.”
Tây Lương Mạt gật gật đầu: “Gia nhà ngươi nhất định chê bẩn.”
Mị Nhất: “Đó không phải trọng điểm, sạch sẽ, gia cũng sẽ không…”
Tây Lương Mạt sờ cằm: “Gia nhà ngươi không háo sắc à, không tham tài à, sao có thế, rõ ràng ba thức sắc, tài, quyền, hắn đều phải nắm trong tay, ba thức đều phải có.”
Mị Nhất: “Phu nhân, đó không phải trọng điểm, trọng điểm là gia chưa từng…”
Tây Lương Mạt xoay người, thở dài một hơi: “Ta biết, khẩu vị của gia nhà ngươi tương đối biến thái, người bình thường hắn khinh thường… Ta đương nhiên biết.”
Dứt lời, Tây Lương Mạt khoanh tay đi thẳng vào trong thôn trang.
Mị Nhất: “Gia rất biến thái… Nhưng đây không phải trọng điểm!”
Hắn rốt cuộc vừa mới nói cái gì, rõ ràng hắn muốn nói gia thật sự để tâm tới phu nhân ngài, nữ tử bình thường không phải nên rất cảm động sao!
Ai ngờ Tây Lương Mạt phất tay với hắn một cái, đã vào thôn trang.
Mị Nhất: “…”
Thôn trang rất yên lặng, nhưng Tây Lương Mạt vẫn ngửi được loại mùi vị quen thuộc này – mùi máu tươi.
Nàng bước vào thôn trang đã phát hiện Đại quản gia bị một thanh đao đóng đinh bên đường, trong tay quản gia còn có một thanh đao.
Sắc mặt nàng hơi đổi, nhưng vẫn bình tĩnh đi về phía nội trạch.
Dọc đường đi, giống như có bóng đen lướt qua, nhưng lại yên lặng biến mất ở góc không một tiếng động.
Tây Lương Mạt biết đó là bóng dáng của Mị Bộ.
Nàng hơi nhẹ nhàng thở ra, cho đến khi vào nội phòng của mình, bèn thấy một mỹ nhân đang im lặng ngủ trên giường, hắn mặc áo trong màu tím, áo săn màu tím dính máu rơi trên mặt đất.
Trong khuỷu tay hai bên là hai bé con béo nho nhỏ, bé con gương mặt trắng nõn, lông mi rất dài, ngủ cực kỳ say, giống hai cái bánh bao điêu khắc từ ngọc.
Giống một con thú lớn, đang cuộn lấy hai con thú con của mình.
Trong không khí đầy máu tanh vẫn có một cảm giác ôn tồn kỳ lạ.
Tây Lương Mạt yên tâm, chầm chậm đi qua, ngồi bên mép giường.
Mỹ nhân đang ngủ bỗng run lông mi, chậm rãi mở đôi mắt u mị, nhìn về phía nàng, giọng nói có chút lười biếng vì vừa tỉnh dậy: “Về rồi à?”
Tây Lương Mạt nhìn hắn, cười khe khẽ, cúi đầu đặt một nụ hôn lên đôi môi của hắn: “Ừ, ta đã trở về.”
…
[Hết ngoại truyện tiểu nhi khó dưỡng]