“Oa oa… Ma ma!”
“Ta muốn mẫu thân… mẫu thân… Oa oa.”
Cách phòng cách vách truyền sang tiếng bé con khóc thút thít nho nhỏ, nghe âm thanh kia có vẻ đã khóc một lúc lâu, bây giờ không còn nhiều sức mà khóc nữa.”
Bách Lý Thanh bèn nhăn mày: “Người đâu!”
Một lúc lâu sau một cái đầu mới từ xà ngang ngoài cửa thò ra, cung kính nói: “Vạn Tuế gia!”
Bách Lý Thanh nhìn ngoài cửa sổ: “Bây giờ là giờ nào, ngươi là Mị mấy?”
Sát thần Mị bộ kia cung kính nói: “Thưa gia, bây giờ là giờ Mùi một khắc, nô tài là Mị Thập Cửu.”
“Giờ Mùi, phu nhân đi rồi à?” Bách Lý Thanh trầm ngâm đứng dậy, nhưng không thấy Tiểu Thắng Tử vội tới thay quần áo cho hắn, hắn lại nhăn mày, không ngờ Mị Thập Cửu như biết được hắn đang nghĩ gì, cung kính nói: “Thưa vâng, phu nhân và tất cả cung nữ, cả Tiểu Thắng Tử công công đều đã đi thuyền tới đảo giao sa…”
Bách Lý Thanh nhíu mày càng chặt: “Không để lại một cung nữ nào?”
Mị Thập Cửu trung thực gật đầu: “Không có, phu nhân nói chỉ đi hai ba canh giờ là về, nhiều người ở đảo giao sa cũng dễ làm việc.”
Ánh mắt Bách Lý Thanh sâu kín nhìn về phía biển xanh ngoài cửa sổ, âm thầm nghĩ rốt cuộc nha đầu này muốn làm gì.
Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ ra đã nghe ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bịch bịch, Bách Lý Thanh quay đầu nhìn lại, đã thấy hai thằng nhóc mặc yếm đỏ cởi truồng chân đất chạy tới, nước mắt rưng rưng, vừa nhìn thấy Bách Lý Thanh bèn khóc lớn: “Ma ma!”, “Mẫu thân!”
Sau đó không để ý gì hết, chạy tới mỗi đứa ôm một chân Bách Lý Thanh, tiếp tục… gào khóc.
Bách Lý Thanh: “…”
Hắn nháy mắt cứng đờ, nhìn hai thằng nhóc đang gào khóc, chỉ cảm thấy đầu to gấp đôi, nhìn về phía Mị Thập Cửu đang tiếp tục treo ngược ngoài cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi: “Đi, chỉ cần là giống cái trong sơn trang, trẫm mặc kệ là cái gì, cho dù là đầu bếp nữ cũng được, tìm đến cho bản tọa!”
Mị Thập Cửu ngẩn ngơ, nhìn chủ tử gia nhà mình nhất thời không biết là tức giận hay căng thẳng, nói chuyện mà tự xưng lung tung beng.
Nhưng hắn cũng không có lá gan chỉ ra, chỉ yếu ớt nói một tiếng: “Thiên Tuế gia, tất cả nữ tử ở đây đều đi rồi, chỉ có một giống cái là…”
“Đi gọi nàng ta tới!” Bách Lý Thanh chỉ cảm thấy hai thứ đồ chơi mềm nhũn đeo trên đùi mình lại làm hắn cảm thấy như lâm đại địch, không biết có nên co chân hay không, chỉ sợ động tác mạnh sẽ làm hai thằng nhóc này đau.
Nhưng mặc kệ Bách Lý Thanh giận dữ thế nào, tính tình Mị Thập Cửu vẫn rất chậm rãi, hắn ngay ngắn nói: “Vậy nô tài để Mị Nhị Thập, à không, Mị Nhị Thập Nhị đi gọi, con heo mà hồi bé Mị Nhị Thập Nhị từng nuôi.”
Bách Lý Thanh: “…”
Nghĩa là giống cái duy nhất còn sót lại là con heo kia?!
Hắn suýt chút nữa bóp gãy luôn khung giường, mặt dữ tợn trừng Mị Thập Cửu.
Mị Thập Cửu thấy vậy lại tỏ vẻ không hiểu ra sao: “Gia bớt giận, nô tài lập tức đi cùng Mị Nhị Thập Nhị đem heo cái đến.”
“Rắc!”
Cuối cùng khung giường vẫn bị Bách Lý Thanh sơ ý bẻ gãy, hắn mặt mày xám ngoét rời mắt khỏi Mị Thập Cửu – hắn sợ mình nhìn tiếp sẽ không nhịn được mà vặn cổ Mị Thập Cửu xuống, sao hắn chưa từng phát hiện Mị Bộ lại có loại đồ đần không có thường thức này?
Nha đầu thối Tây Lương Mạt này ném hai tiểu quỷ cho hắn rồi chạy mất, thế này là thế quái nào?
Nhưng mặc kệ chuyện bây giờ là thế nào, nhìn hai thằng nhóc trần truồng ôm đùi hắn, bị gió biển thổi qua đều cùng nhau đánh “hắt xì”!
Sau đó đồng loạt bôi nước mắt nước mũi lên đùi hắn.
Hắn há to miệng hít thở, trấn tĩnh lại, cứng rắn nói: “Không cần, ngươi vào đây cho ta, giúp tiểu chủ tử mặc quần áo!”
Mị Thập Cửu do dự chốc lát, sau đó gật đầu, nhẹ nhàng xoay người rồi vào phòng.
Tiểu Thanh Nhi và Tiểu Hi Nhi thấy có người bay vào, không khỏi ngẩn ngơ, đồng thanh nói: “A, bay bay, Tiểu Bạch!”
Ở trong ấn tượng của bọn nhỏ, biết bay phải là loại sinh vật như Tiểu Bạch mới đúng.
Mị Thập Cửu suýt chút nữa ngã sấp xuống, vội vàng ổn định thân mình, thầm nói, hắn mới không phải con chim háo sắc béo múp đầu Tiểu Bạch kia.
Hắn không có thời gian oán thầm, dưới ánh mắt âm lạnh của Bách Lý Thanh, trước tiên đi vào phòng lấy quần áo của Tiểu Thanh Nhi và Tiểu Hi Nhi ra.
Nhưng quần áo của trẻ con và người lớn ít nhiều có chỗ khác nhau, Mị Thập Cửu chậm rãi cầm từng chiếc quần áo lên bắt đầu ngẩn người, ngẩn người một lát, lại nghiên cứu y phục của mình, sau đó giơ những chiếc quần áo nhỏ kia lên.
“Ừm, đây là áo trong.”
“Ừm, đây là áo ngoài, vậy cái này là cái gì?”
“Có hai chiếc giống như như đúc lại hơi khác khác… Ừm…”
Bách Lý Thanh nhìn Mị Thập Cửu bày hết quần áo của hai thằng nhỏ lên giường, thỉnh thoảng cầm cái này nghiên cứu, rồi lại cầm cái khác lên nghiên cứu, mà hai thằng nhóc ôm bắp đùi mình dù tò mò mở to hai mắt xem Mị Thập Cửu đang làm gì, không khóc, nhưng thỉnh thoảng lại bị gió lạnh thổi lên lưng trần và chân trần truồng, rùng mình thổi ra hai cái bong bóng nước mũi.
Lông mày hắn nhíu chặt lại, qua thêm một lúc lâu Mị Thập Cửu mới chậm rãi cầm bộ y phục mặc cho Tiểu Thanh Nhi, nhưng còn chưa mặc lên Tiểu Thanh Nhi đã không nhịn được hô lên một tiếng non nớt: “Ai nha, đau… Đau nha…”
Thì ra Mị Thập Cửu khống chế lực tay không tốt, sơ ý bóp đau thằng bé.
Mị Thập Cửu lập tức cảm thấy trên lưng có hai ánh mắt âm trầm đâm xuống, hắn mềm cả chân “bịch” một tiếng quỳ xuống, giọng nói sợ hãi nhưng vẫn chậm rãi: “Gia thứ tội, thuộc hạ chưa từng mặc quần áo cho các tiểu chủ tử, làm đau các tiểu chủ tử, mời gia trách phạt!”
Bách Lý Thanh nhìn đỉnh đầu hắn, một ngọn lửa lạnh chập chờn trong đáy mắt, một lúc sau lại lụi tắt, nhưng rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, cắn răng thấp giọng quát: “Cút!”
Mị Thập Cửu lập tức khom người lùi về sau, từ cửa sổ bắn ra ngoài, biến mất trong hành lang, nhưng không thể che giấu bóng lưng thở phào nhẹ nhõm của hắn.
Thấy “Tiểu Bạch” giày vò quần áo kia đi, hai bé bằng ngọc lập tức nhớ tới mục đích ban đầu của mình, hai huynh đệ như có thần giao cách cảm, cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía Bách Lý Thanh.
Bách Lý Thanh bị ánh mắt ai oán của bọn nhỏ nhìn, vậy mà thoáng chốc có cảm giác nổi da gà mà mấy đời rồi chưa thấy.
Loại cảm giác run rẩy này thường ngày đều là do hắn ban cho người khác.
Nhìn đôi mắt to lúng liếng của hai đứa nhỏ ngập đầy nước, hai cái má bánh bao cũng ướt nước mắt, đáng thương như cún con bị người ta vứt bỏ, Bách Lý Thanh lập tức cố gắng hạ thấp giọng, cứng đờ nói: “Các con đừng khóc… Đừng…”
Câu đừng cọ nước mắt nước mũi lên người hắn còn chưa dứt, hai thằng nhóc đã bĩu cái miệng hồng hồng: “Oa oa ~~~”
Lại òa khóc!
Thuận tiện lại lau nước mắt nước mũi lên chân hắn, cảm xúc ướt át dính dính kia, Bách Lý Thanh không nhịn được phải nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mình đã bị Tây Lương Mạt và hai vật nhỏ này giày vò đến mức muốn thăng thiên.
“Các con… Đủ rồi!”
“Oa! ~~!”
“Ngậm miệng!”
“Oa oa ~~~!”
“Nếu còn không ngậm miệng, bản tọa…”
“Oa oa oa oa oa ——!”
“Ngậm miệng, bản tọa. . . Cha. . . Cho các con ăn kẹo, được không?”
…
Tiếng khóc lóc ầm ĩ trong phòng dưới sự dỗ dành mất tự nhiên của nam nhân cuối cùng cũng kết thúc, nhưng thỉnh thoảng vẫn có tiếng khóc thút thít.
“Hu hu… Lạnh.”
“Được, cha… mặc quần áo cho các con.”
“Cha… Tiểu Hi Nhi không đi đường được.”
“Đồ đần, đó là vì ngươi xỏ cả hai cái chân béo vào cùng một ống quần!”
“Là cha giúp Tiểu Hi mặc…”
“… Ngậm miệng!”
“Hức… Oa oa…”
“Đừng…Đừng khóc, cha ngậm miệng được không.”
Mị Thập Cửu trốn trên đỉnh hành lang nghe các loại âm thanh kỳ quái quý hiếm truyền ra từ trong phòng, trong lòng thầm thở dài, thật là, ai bảo đây là một chuyện tốt, một đám xếp phía trước mình đều đi theo phu nhân đến đảo khác du ngoạn kiêm “tị nạn”, bây giờ thì tốt rồi, chỉ có mình đần như vậy, cứ thế tin lời Mị Nhất mà ở lại.
Phu nhân sắp xếp như vậy nên biết tuyệt đối không có chuyện tốt lành gì.
Mị Thập Cửu đang thầm thở dài, không ngờ cửa phòng lại “kẹt” một tiếng mở ra, hắn vốn cho rằng mình sẽ thấy hai tiểu chủ tử trùm chăn lụa chẳng khác gì Cái Bang đi ra, không ngờ y phục trên người hai đứa nhỏ tuy hơi nhăn nhúm nhưng tổng thể vẫn coi như chỉnh tề, mà một đầu tóc tơ mềm mềm cũng chỉnh tề buộc thành một cái đuôi ngựa bằng dây lụa.
Mị Thập Cửu ngạc nhiên đến mức rớt cả cằm, gia thế mà…
Bách Lý Thanh không ngẩng đầu lại như biết hắn đang nghĩ gì, lãnh đạm nói: “Ngậm miệng của ngươi vào, còn chưa cút xuống đây.”
Mị Thập Cửu chợt nhớ ra, đúng rồi, đã quen thuộc với khí thế ngất trời không ai với tới trên người chủ tử, hắn vậy mà quên mất Thiên Tuế gia, à không, Vạn Tuế gia xuất thân là Đại tổng quản trong cung, từ một tiểu hoàng môn một đường làm đến vị trí hôm nay, ở trong cung cũng là nếm trải đau khổ mà lớn lên, chút xíu năng lực ấy hẳn vẫn còn…
Hắn không dám nghĩ tiếp, dù sao không chủ tử nào muốn thuộc hạ mình luôn nhớ về những quá khứ không nên tồn tại kia, hắn rùng mình, lần nữa hiện thân, cung kính đứng trước mặt Bách Lý Thanh: “Thiên Tuế gia.”
Bách Lý Thanh lãnh đạm nhìn hắn: “Buổi chiều tiểu chủ tử ngủ dậy sẽ ăn những gì?”
Mị Thập Cửu: “…”
Hắn bắt đầu suy nghĩ, có khi nào Thiên Tuế gia sẽ cắt đầu hắn xuống làm bát đựng điểm tâm cho các tiểu chủ tử không.
Bách Lý Thanh cười lạnh một tiếng, không tiếp tục để ý tới hắn, mỗi tay nắm một đứa nhỏ còn ngây thơ chưa hiểu được tình hình đi đến hậu viện.
Nếu hắn nhớ không lầm, phòng bếp của tất cả hộ gia đình lớn đều ở cùng một chỗ, mà bếp lò hẳn vẫn ủ chờ làm nóng đồ ăn, tổ yến nấm tuyết chè sen gì đó hẳn cũng sẽ chuẩn bị sẵn.
Mà các quý nhân trong cung có thói quen dùng điểm tâm sau khi nghỉ trưa, hẳn là Tiểu Hi Nhi và Tiểu Thanh Nhi cũng có thói quen này, như vậy chỉ cần tìm được đồ là dùng được rồi.
Dẫn hai đứa nhỏ đến phòng bếp, Bách Lý Thanh để hai đứa nhỏ chờ ở ngoài cửa với Mị Thập Cửu, hắn vào xem phòng bếp không còn một ai, do dự một chút, dùng ký ức nhiều năm trước đi đến trước một bếp lò, mở nắp đậy phía trên xem xét – lạnh.
Hắn hơi nhăn mày, buông cái nắp xuống, theo thứ tự mở ra tất cả nắp.
Sau đó…
Mị Thập Cửu bèn nghe thấy trong phòng bếp truyền ra tiếng nghiến răng: “Tây Lương Mạt… Cái thứ… Cái thứ khốn nạn thủ đoạn độc ác nhà ngươi, vậy mà một cái bếp lửa cũng không để lại cho lão tử!”
Sau đó, trong phòng bếp lại vang lên một trận binh binh bang bang, rõ ràng có người đang tức giận lật ngược phòng bếp.
Một lúc lâu sau, thấy Bách Lý Thanh sắc mặt âm trầm cầm trong tay một củ cải trắng đi ra.
Mị Thập Cửu hơi trợn tròn mắt, hắn không thể nào ngờ được mình lại có vinh hạnh này, thế mà trông thấy ngón tay thon dài xinh đẹp cầm đao, cầm kiếm, cầm bút, cầm ngọc tỉ của chủ tử anh minh thần võ, khí thế ngùn ngụt, không ai dám xâm phạm, giờ lại đang cầm một củ cải trắng?!
Thật sự là một loại cảm giác quái dị đến cùng cực.
Chẳng qua Mị Thập Cửu không dám tùy tiện nói, cũng không dám tùy tiện nhìn, chỉ làm cho ánh mắt của mình nhìn chăm chú vào củ cải trắng kia.
“Thiên Tuế gia, đây là…”
Bách Lý Thanh nhắm mắt lại, vẻ mặt âm trầm nói: “Đây là cải trắng, ngươi không nhìn thấy à, phu nhân nhà ngươi chẳng những sai người tắt hết bếp lò, cũng không để lại bất cứ thực phẩm chín nào, thậm chí một chút điểm tâm, chỉ để lại một đống nguyên liệu nấu ăn. Nói thật, rốt cuộc nha đầu thối kia bao giờ mới về!”
Mị Thập Cửu vụng trộm liếc hắn một cái, ấp úng nói: “Cái kia… Phu nhân nói, nếu gia hỏi lần thứ hai thì nói với gia, ban đêm sóng lớn, cho nên khả năng ngày mai thuyền mới về được…”
“Xoạt!” Cải trắng trong tay Bách Lý Thanh nháy mắt bị chọc ra năm cái lỗ thủng.
Mị Thập Cửu cảm thấy một luồng khí hắc ám âm trầm vù vù thổi đến, nháy mắt làm hắn cóng muốn đóng băng luôn.
Nhưng mà, hắn cũng không dám tùy tiện động đậy, chỉ có thể tiếp tục cúi đầu.
Tiểu Thanh Nhi và Tiểu Hi Nhi đều mang vẻ mặt mờ mịt, mặc dù biết rằng tạm thời mẫu thân nhà mình không ở đây, cho nên tự động tới gần người gọi là cha này, nhưng đột nhiên cảm thấy một luồng khí hắc ám lạnh lẽo bay ra, bọn nhỏ giật bắn mình kêu lên như bản năng của động vật, ánh mắt đầy sợ hãi, giãy dụa thân thể nhỏ muốn chạy đi.
Bách Lý Thanh cảm giác được hành động của Tiểu Hi Nhi và Tiểu Thanh Nhi, cũng tức khắc hiểu rằng cơn giận của mình dọa bọn nhỏ sợ, hắn hít vào một hơi thật sâu, đè toàn bộ cơn giận buồn bực này xuống!
Ban đầu hắn có học qua mấy thứ đồ ăn tinh xảo để lấy lòng chủ tử trong cung, cũng biết nhóm lửa, nhưng con nhóc kia giờ là có ý gì?
Hắn làm đồ ăn trước nay đều có mục đích, nhưng bây giờ để lại đám sát thần Mị bộ ngớ ngẩn này, trừ giết người, bọn chúng ai biết nấu ăn, đây là định để hắn làm đầu bếp à? Để hầu hạ một đám ngớ ngẩn ngoại trừ giết người thì không biết gì hết?
— Tiểu kịch trường —
Một đôi bánh bao nhỏ: Cha (Pa pa), ngày mai chúng ta ăn gì?
Bách Lý Thanh: Ăn thịt người!