Liên tiếp bị xâm phạm mỹ mạo làm Cửu Thiên Tuế, à không, Vạn Tuế Gia rốt cuộc không thể nhịn nữa, phải sắc nhọn kêu lên.
Có điều tương phản với lời nói thô bạo tức giận, động tác của hắn lại cứng đờ và rất cẩn thận, hoặc nói không động đậy chút nào, không hề có ý định kéo thằng nhãi đang kéo cái mặt mình xuống.
Tất cả những kẻ hầu người hạ trong tối, ngoài sáng đều run rẩy, yên lặng nghĩ, đây là tiếng rống giận dịu dàng nhất của gia.
Tây Lương Mạt nhịn cười, tiến lên vài bước, cùng Mị Tinh bế hai thằng nhóc con ra khỏi người Bách Lý Thanh.
“Qua chỗ mẫu thân và Tinh di đi, hai tên lỏi con này.”
Nhìn thấy mẫu thân nhà mình và người quen thuộc, hai thằng nhóc lập tức không hành hạ Bách Lý Thanh nữa, mặt cười tròn vo, vươn móng vuốt nhỏ muốn ôm.
Không biết có phải ảo giác hay không, khi ôm hai thằng nhóc đi, Bách Lý Thanh dường như có phần luyến tiếc, tay còn do dự một lát mới buông ra.
Tây Lương Mạt thầm buồn cười, ngồi bên cạnh hắn, trước tiên đặt Tiểu Thanh Nhi lên đầu gối bên trái, rồi lại bảo Mị Tinh đặt thằng nhóc còn lại lên đầu gối bên phải, dàn xếp xong mới xua tay.
Những người khác lập tức hiểu ý xoay người yên lặng rời đi.
Những bóng dáng trong chỗ tối cũng lùi đến nơi khác xa hơn.
“Mama… Tiểu Thanh Nhi rất nhớ rất nhớ người.” Tiểu Thanh Nhi vươn bàn tay nhỏ ôm cổ Tây Lương Mạt, đáng thương dùng gương mặt nhỏ cọ mặt nàng lấy lòng.
Giống như con chuột nhỏ, gương mặt tròn trịa căng mịn còn vương nước mắt chưa khô, mắt to hồng hồng, làm người ta nhìn là đau lòng.
Tây Lương Mạt vốn có chút bực hai vật nhỏ này mạo hiểm “vượt ngục”, nháy mắt đã mềm lòng.
“Hai con làm gì thế, không phải đã hẹn chờ mẫu thân đi đón các con sao?”
Nhưng, nên dạy dỗ vẫn phải dạy dỗ, có điều giọng điệu mềm hơn chút.
Tiểu Hi Nhi cũng bò lên, nằm trên bả vai Tây Lương Mạt, ngẩng đầu bĩu cái miệng nhỏ mềm mềm, “chụt” một tiếng rất lớn trên mặt Tây Lương Mạt để lấy lòng.
“Mẫu thân, Tiểu Hi Nhi cũng rất nhớ người, đừng tức giận mà.”
Dáng vẻ đáng yêu như vậy, lại bị thân mình nho nhỏ mềm mại dựa sát vào, Tây Lương Mạt chỉ thấy trong lòng ấm áp, không nhịn được có chút bất đắc dĩ.
Làm mẹ sao có thể không nhớ con, chỉ là nàng lặng lẽ đặt nỗi nhớ xuống đáy lòng, nhưng ban đêm vẫn sờ tới sờ lui hai cái lục lạc ngọc.
Nhưng mà, nghĩ tới an nguy của bọn nhỏ… Sắc mặt Tây Lương Mạt vẫn lạnh như cũ: “Mẹ không tức giận, mẹ cũng rất nhớ các con, nhưng giờ các con đã làm sai chuyện, làm mọi người nóng ruột theo, dọc đường nếu các con thật sự gặp nguy hiểm sẽ vĩnh viễn không được thấy mẫu thân nữa.”
Nói cách khác, trận phạt này là trốn không xong?
Tiểu Thanh Nhi nghe vậy, miệng nhỏ bĩu ra, nước mắt lại muốn rơi xuống: “Ư…”
Mà gương mặt như cái bánh bao bằng ngọc của Tiểu Hi Nhi thì đáng thương vô cùng, mắt to chớp chớp, lại thấy sắc mặt mẫu thân nhà mình mềm thêm một chút, bèn lầm bầm lầu bầu vươn móng vuốt nhỏ chỉ vào Bách Lý Thanh đang ngồi cạnh mặt không cảm xúc nhìn mẹ con nhà họ: “Hức… Mẫu thân, chúng con biết sai rồi, nhưng chúng con trăm cay nghìn đắng tới tìm người, còn suýt chút nữa bị con nhện tinh ăn thịt nè, nhưng chúng con dũng cảm chiến đấu với con nhện tinh nha… Người nói phải làm một bé con có dũng khí, cho nên ưu khuyết điểm bù cho nhau mà.” Tiểu Thanh Nhi vội vàng ôm cổ mẫu thân nhà mình, liều mạng gật đầu.
Tây Lương Mạt liếc nhìn vẻ mặt cứng đờ quái dị của Bách Lý Thanh ở bên, khóe môi run rẩy, nàng âm thầm nhéo đùi mình một cái, nhịn cơn buồn cười một lúc lâu, mỗi tay ôm lấy một cái bánh bao nhỏ nũng nịu, có chút bất đắc dĩ nói: “Được, được, chuyện này chúng ta nói sau, còn nhớ trước khi mẹ đi đã nói mục đích của mẹ là gì không?”
Tiểu Thanh Nhi phản ứng cực nhanh, chỉ cần mama bỏ qua vấn đề này là được, hắn lập tức phồng cái mặt bánh bao nhỏ nói: “Tìm baba!”
Tây Lương Mạt nhếch khóe môi: “Baba… À.”
“Là đi tìm cha của chúng con!” Tiểu Hi Nhi chớp đôi mắt to, sửa sai.
Tây Lương Mạt xoa cái đầu nhỏ của bé: “Ừ, đúng, là đi tìm cha các con.”
Hai thằng nhóc bỗng nhiên nhớ ra nhân vật này, đồng thời mở to đôi mắt đen lúng liếng: “Tìm được cha (baba) rồi sao?”
Tây Lương Mạt mỉm cười, xoay hai thằng nhóc sang hướng khác, đối mặt với Bách Lý Thanh, dịu dàng nói: “Các con gặp rồi nè, đây là cha của các con.”
Hai thằng nhóc quay đầu chớp mắt nhìn về phía Bách Lý Thanh, đồng thời dại ra, há hốc miệng kinh ngạc, cái miệng nhỏ tròn xoe.
Tây Lương Mạt thấy sắc mặt Bách Lý Thanh hiện lên một chút căng thẳng, khóe môi muốn cười, nhưng dường như nhớ ra vừa rồi mình cười dọa hai nhóc con này sợ, vì thế độ cong kia cứng đờ trên mặt, biến thành mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm hai nhóc con.
Một lúc lâu sau, dưới ánh mắt cổ vũ của Tây Lương Mạt, Bách Lý Thanh ý đồ vươn tay muốn sờ hai cái bánh bao nhỏ một cái.
Tiểu Hi Nhi bỗng nhíu gương mặt nhỏ, nhăn như một trái mướp đắng, lông mi thật dài ngập nước, vẻ mặt bi thương nói: “Mẫu thân… Người bị con nhện tinh cướp đi thành thân từ khi nào vậy, là tại con và Bát Giới không bảo vệ được người sao?”
Tây Lương Mạt: “…”
Hai cái bánh bao nhỏ này logic kỳ quái vậy.
Nàng bắt đầu có chút hối hận vì rảnh rỗi đã mang Tây Du Ký ra làm chuyện kể lúc đi ngủ cho bọn nhỏ.
Bách Lý Thanh: “… Không… phải con nhện tinh.”
Ngược lại Tiểu Thanh Nhi nhìn nhìn Bách Lý Thanh, bỗng vươn bàn tay trắng trẻo mập mạp, mềm mại gọi một tiếng: “Baba.”
Bách Lý Thanh lần nữa cứng đờ, nhìn về phía búp bê ngọc xinh xắn kia, đôi mắt to ướt ướt, hồn nhiên lại yên tĩnh, giống hai viên thủy tinh màu đen, gương mặt thì hồng hào.
Đáy lòng giống như có thứ gì đó không ngừng kích động, đó là… hài tử kết hợp huyết mạch giữa hắn và nàng, là hy vọng xa vời cả đời này hắn vốn chưa từng nghĩ tới, không thể tưởng tưởng, cho dù đã sớm biết đến sự tồn tại của bọn nhỏ, nhưng cảm giác được gọi là cha vẫn xa lạ như vậy,… không thể tưởng tượng như vậy.
Cơn chấn động lớn đó quẩn quanh trong đầu hắn, làm hắn cảm thấy mình không ngừng qua lại giữa dòng nước ấm và nước lạnh mãnh liệt.
Một nhánh cỏ xanh giữa cánh đồng hoang, một đóa hoa trong lòng bàn tay mà hắn cẩn thận che chở, không biết từ lúc nào đã âm thầm kết trái mang theo huyết mạch của hắn, mỹ lệ đến mức làm hắn đột nhiên có chút không dám tin là thật, thậm chí không dám vươn tay chạm vào.
Nhưng bản năng huyết mạch trực tiếp hơn lý trí, thậm chí ở thời điểm hắn còn đang do dự, tay đã duỗi ra ngoài, ôm lấy bánh bao ngọc nhỏ kia, đôi tay có chút cứng đờ đỡ trên eo thằng nhóc, Bách Lý Thanh có điểm luống cuống tay chân.
Cảm giác luống cuống tay chân này có phần giống với cảm giác mờ mịt của một năm trước khi dần khôi phục ký ức.
Cảm giác thống khổ và hối hận bén nhọn khi nghe tin Tây Lương Mạt suýt chút nữa đã chết trong lúc sinh, cảm giác nghi hoặc và lo sợ cực độ khi biết mình suýt chút nữa đã mất đi nàng, cân nhắc hồi lâu, cuối cùng không thể không quyết định giấu giếm tin tức mình vẫn còn sống, cảm giác áy náy và căm hận bản thân khi phải kiểm chế ý nghĩ bỏ lại tất cả để trở về bên cạnh nàng, hung hăng ấn nàng vào trong cốt nhục của mình, hắn cho rằng mình đã che giấu rất tốt.
Giống như trong nháy mắt, tất cả đều sống lại, giống như có một dòng nước lạnh băng đông cứng từng tấc huyết mạch.
Chỉ là…
Trong thân thể mềm mại của đứa bé ngưng kết giữa hắn và nàng phảng phất như có một bếp lò ấm áp, từng chút một hòa tan cảm giác lạnh lẽo đó.
Ấm lạnh đan xen làm hắn cảm thấy trái tim mình đau đớn.
Bách Lý Thanh nhẹ nhàng ho một tiếng lại không nói được gì, chỉ có đôi mắt phượng hơi hồng hồng.
Tây Lương Mạt lẳng lặng ôm Tiểu Hi Nhi, nhìn hắn, trong chớp mắt kia, nàng gần như có một loại ảo giác, cho rằng người đàn ông ở trong lòng vô số người là đại diện cho hắc ám, máu tanh và cường quyền kia hai mắt ngấn lệ.
Đột nhiên nhớ tới đêm giao thừa của rất nhiều năm trước, trong khoang thuyền của Thiên Lý Giáo trên sông Lạc Thủy, người đàn ông lẳng lặng nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, bóng dáng cao ngạo lạnh băng như thần bóng tối đang quan sát thiên hạ, giống như đã là kiếp trước.
Hiện giờ, người kia vẫn cao ngạo, tuy rằng đứng trên chúng sinh quan sát thiên hạ, nhưng trên người đã có mấy phần hơi thở nhân gian.
Nàng rũ mắt, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu gối hắn, không lên tiếng mà chỉ hơi nhếch môi nở một nụ cười ấm áp.
…
Chỉ là, hai người đều không chú ý tới Tiểu Thanh Nhi lặng lẽ liếc mắt nhìn tiểu huynh đệ nhà mình đang ngồi trong lòng mama, Tiểu Hi Nhi rất nghiêm túc gật gật đầu, đôi song sinh ăn ý xoa xoa móng vuốt nhỏ của mình, sau đó bỗng vươn ra kéo cái quần vốn còn chưa mặc cẩn thận của Tiểu Thanh Nhi, lộ ra cái mông nhỏ đáng yêu và cả… Chim nhỏ đáng yêu.
Tiểu Thanh Nhi thì quay mặt nhìn về phía Bách Lý Thanh đang nhìn mình với cảm xúc ngổn ngang trăm bề, lộ ra gương mặt cười tươi đáng yêu, sau đó —- tè một bãi.
“Xì!”
Một tiếng, một bãi nước tiểu đồng tử nóng hổi vừa ra lò trực tiếp xối lên gương mặt mỹ mạo tinh xảo kia.
Tiếng trẻ con ngây ngô non nớt vang lên: “Hừ, con nhện tinh kia, xem nước tiểu đồng tử của tiểu gia đây, còn không mau hiện nguyên hình, đừng hòng lừa gạt hỏa nhãn kim tinh của tiểu gia!”
…
Tây Lương Mạt lập tức dại ra: “…”
Tất cả mọi người chỗ sáng chỗ tối đồng loạt há hốc mồm, ngây ra như phỗng, sau đó ưu thương ngẩng đầu 45 độ nhìn lên không trung tươi đẹp.
Ước chừng một đoạn thời gian rất dài sau này, bọn họ sẽ không nhìn thấy không trung tươi sáng như vậy nữa, rất nhanh thôi gia sẽ hiện nguyên hình, ma quỷ hành hoành, gió rét cuồng loạn, nhân sinh của bọn họ vô vọng rồi!
Quả nhiên, một lát sau.
Trong hoa viên vang lên tiếng kêu thảm thiết đến biến hình, tựa như một thứ gì đó nháy mắt ma hóa.
“Tây Lương Mạt, ngươi dạy ra thứ tiểu yêu vật hỗn trướng gì đây, lão tử muốn ăn ngươi!”
Mị Tinh đứng sau núi giả trong hoa viên yên lặng nghĩ, thì ra nước tiểu đồng tử thật sự có hiệu quả thúc đẩy yêu ma hiện nguyên hình, cổ nhân thật sự không lừa ta.
— Ông đây là đường ranh giới nước tiểu đồng tử hàng yêu phục ma của bánh bao ngọc nhỏ —
Truyền kỳ hàng yêu phục ma trong hoa viên đã qua ba ngày, bếp lò trong cung chưa dừng quá một giây, một thùng lại một thùng nước ấm cuồn cuồn được dẫn vào ao bạch ngọc mới tu sửa không lâu, đồng thời còn có đường dẫn suối nước nóng Tân Hải đang được Thắng Đại tổng quản đốc thúc xây dựng.
Hơi nước mờ mịt bốc lên bay ra ngoài mành.
Trác Ngọc nữ quan dẫn một đám cung nữ nâng hoa thơm dầu thơm đi đến trước cửa Trầm Hương Dục Điện, nhóm tiểu thái giám giữ cửa lập tức lên đón, người dẫn đầu cũng là lão nhân trong Tư Lễ Giám trước kia, cười giả lả nhận lấy lẵng hoa tinh xảo trong tay Trác Ngọc, thuận tay lật giở cánh hoa, xác nhận không có gì nhầm lẫn mới vừa cười vừa nói: “Trác Ngọc đại nhân vất vả.”
Trác Ngọc cười nhạt: “Hòa công công khách khí, các ngươi thủ ở đây về sau mới vất vả, trong rổ này là hoa nhài và hoa ngọc trâm mà Thống lĩnh đại nhân cần, phía sau còn một ít dược liệu, đồng thời đổ vào nước ấm ngâm hai khắc, rồi lại mời bệ hạ dùng dược liệu mới tốt.”
Hòa công công kia gật đầu, liên tục nói vâng.
Trác Ngọc lại nhìn nhìn, thấp giọng hỏi: “Hôm nay giờ nào Thống lĩnh đại nhân có thể ra, các tiểu chủ tử không thấy nàng đang náo loạn, không chịu dùng bữa kìa.”
Hòa công công cười khổ có chút bất đắc dĩ: “Chuyện này ta cũng không biết, hôm qua chạng vạng mới ra, giữa trưa nay có sai người ra báo tin nói buổi chiều Thống lĩnh đại nhân sẽ ra, tâm trạng Vạn Tuế Gia không tốt, chưa chắc sẽ để Thống lĩnh ra ngoài, hôm nay đến canh giờ này rồi vẫn chưa thấy có tin tức gì.”
Trác Ngọc hơi nhíu mày, sau đó lại mỉm cười nói: “Được, vậy công công nhớ nhắc nhở, Ngự y nói, ngâm mình trong nước cả ngày không tốt, hơn nữa mấy thứ bệ hạ dặn dò hôm nay đã phái người đưa đến kho, người kia còn chờ bệ hạ triệu kiến.”
Nói chuyện khác chưa chắc bệ hạ đã thả Quận Chúa ra, nhưng nói những lời này bệ hạ sẽ nhớ hắn còn xử lý chuyện lập Hậu.
Hòa công công vội gật đầu không ngừng, cười nói: “Chuyện này ta tất nhiên sẽ ghi nhớ, ngài yên tâm.”
Trác Ngọc cười cười: “Vậy vất vả ngài, Trác Ngọc đi trước.”
Hòa công công liên tục gật đầu: “Cung tiễn đại nhân.”
Chờ Trác Ngọc rời đi, hắn vội vàng sai người hầu phía dưới đưa đồ vào.
Trác Ngọc giao đồ xong dẫn các cung nhân về Hàn Lâm Viện, góc phía Tây Bắc ở đó có tiểu viện thuộc về một mình nàng, có một phiến cửa nối thẳng vào trong cung, một cửa khác thông với Hàn Lâm Viện, mục đích để nàng tiện đi lại khi ra vào trong triều, đủ thấy địa vị nàng cao thế nào.
Cho dù hiện tại tân hoàng đăng cơ, thay máu một đám lão thần, địa vị của nàng lại vững như bàn thạch, cho nên không ít người lén bàn tán nàng sớm đầu quân cho Hải Minh Vương mới đổi lấy địa vị hôm nay, nhưng Trác Ngọc nghe xong chỉ cười, không đáp lại.
Người hầu và thuộc hạ của nàng cũng không dám nói gì, chỉ càng thêm cẩn thận, Trác Ngọc cũng không có ý kiến.
Vẫn làm những nhiệm vụ mà chủ tử trong cung dặn dò, hơn nữa còn hoàn thành cực kỳ tốt.
“Đưa đồ tới Trầm Hương Dục Điện à?” Giọng một thiếu niên trầm ổn nhưng hơi lạnh vang lên phía sau nàng.
Bước chân Trác Ngọc dừng lại, một lát sau mới xoay người ưu nhã hành lễ với thiếu niên mặc quan phục tam phẩm thị vệ, cười cười: “Lục giáo úy.”
Hiện giờ Mị Lục đã được Tây Lương Mạt điều khỏi Mị Bộ Tư Lễ Giám, xếp vào Phi Vũ Quỷ Vệ, trước mắt chuyên môn làm việc với Vũ Lâm Vệ phụ trách an toàn thủ vệ hoàng cung đại nội, là Thanh Long Giáo úy tam phẩm.
Bởi vì hắn không có tên, từ nhỏ là cô nhi, chỉ có danh hào Mị Lục, cho nên Tây Lương Mạt chọn luôn đồng âm, để hắn họ Lục.
Thân tín bên cạnh không ai không biết dụng ý của Tây Lương Mạt khi làm vậy, chính vì để Mị Lục có một thân phận xứng đôi với Hàn Lâm nữ quan Trác Ngọc.
Tuy thân phận Giáo úy nhìn có vẻ cao hơn Hàn Lâm nữ quan hai bậc, nhưng nội quan không bằng ngoại quan, cho nên thực tế cũng chỉ cùng cấp.
Nhưng Trác Ngọc dường như hoàn toàn không để ý, Tây Lương Mạt cũng không bắt buộc, có một ngày nói chuyện với Trác Ngọc về việc này xong cũng không nhắc đến chuyện chỉ hôn.
Mọi người ngoại trừ mấy người đặc biệt thân tín biết chuyện phát sinh năm đó, những người khác đều không biết, chỉ cảm thấy năm đó Trác Ngọc mất tích ly kỳ, xuất hiện cũng ly kỳ, chỉ nghĩ nàng ẩn nấp ở đây làm nội ứng cho Tây Lương Mạt.
Tình hình hiện giờ cũng không ai biết rõ ngọn ngành.
Người biết cũng sẽ không nói linh tinh, ai cũng là cái miệng hồ lô.
Cho nên phần lớn chỉ biết Lục Giáo úy có ý với Trác Ngọc nữ quan, mà các chủ tử ngầm đồng ý, cho nên hiện giờ các cung nữ thấy Mị Lục xuất hiện đều cười thầm, lén lút lùi ra sau vài bước, để Trác Ngọc đại nhân và Giáo úy đại nhân nói chuyện riêng.
Mị Lục thấy nàng cười lạnh nhạt, trong lòng như có lửa đốt. Mấy ngày nay nàng luôn không mặn không nhạt, duy trì khoảng cách với hắn, hắn sợ dọa nàng chạy nên cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể thường xuyên xuất hiện bên cạnh nàng. Có điều giờ cả nhà gia đã đoàn tụ, hắn thì cả góc áo của nàng cũng không sờ đến, thật sự làm hắn khó nhịn trong lòng.
Rõ ràng ngày ấy thiêu Hải Châu Cung, hắn gọi nàng lại trong bóng đêm, vẻ mặt nàng rõ ràng không giống thế này!
Vì sao… Sau đó lại lãnh đạm đến vậy.
“Bạch Ngọc.” Mị Lục nhìn khuôn mặt nàng, tuy đã thay đổi dung nhan, hơi thở trên người cũng trầm ổn cao quý hơn, nhưng hơi thở quen thuộc kia làm hắn không nhịn được mà tiến thêm một bước, muốn giữ chặt tay nàng, thấp giọng gọi.
Sắc mặt Trác Ngọc tái nhợt, sau đó bỗng lùi một bước, giữ vững thân mình.
“Lục Giáo úy, ngài gọi sai tên rồi.”
Mị Lục nhìn nàng, bỗng hơi hiểu ra cái gì, hắn nheo mắt, lẳng lặng nhìn nàng một lát, nhẹ giọng nói: “Mặc kệ nàng tên gì, ta chỉ nhớ rõ nữ tử ta từng ôm trong lòng, trước nay trong lòng ta nàng chưa từng thay đổi.”
Ngón tay giấu trong tay áo của Trác Ngọc hơi siết lại, bàn tay hơi run, nàng rũ mắt nhàn nhạt nói: “Vậy sao, vậy người đó thật có phúc, có điều cuộc đời này Trác Ngọc vô phúc, chỉ muốn phụng dưỡng thi thư, cuộc đời này gả cho Phong Nguyệt Chủ.”
Cái gọi là Phong Nguyệt Chủ, ở trong cung Tây Địch chính là những nữ quan địa vị cao không gả chồng, chỉ chuyên môn quản lý văn sử thi thư tấu chương và những chuyện lớn nhỏ trong cung, bởi vì thi thư và phong nguyệt có quan hệ, cho nên chức vị có cái tên dễ nghe – Phong Nguyệt Chủ.
Đã gọi là gả cho Phong Nguyệt Chủ, ý là cả đời không gả chồng.
Mị Lục nghe vậy đôi mắt hoang mang mở lớn: “Nàng…”
Trác Ngọc chậm rãi xoay người, ngắt lời hắn: “Hạ quan còn có việc, Lục đại nhân thong thả.”
Sau đó, nàng xoay người rời đi.
Mị Lục nhìn bóng lưng nàng bỏ đi, toàn thân ngơ ngẩn, sau đó lại thấy bước chân nàng có chút lảo đảo, bỗng nguy hiểm nheo mắt lại.
Hắn nhớ tới thật lâu trước đây Mị Thất nói một câu, ừm, có lẽ đôi khi quá lòng vòng cũng không phải chuyện gì tốt.
…
Lại nói đến bên này, trong dục điện, Bách Lý Thanh không ngâm mình trong hồ chà xát rớt ba tầng da như mọi người nghĩ, mà lẳng lặng dựa vào trên giường, hơi nhíu mày nhìn lục lạc nhỏ trong tay: “Khi nào thì ngươi ra ngoài?”
Tây Lương Mạt cũng không đáng thương vô cùng hầu hạ vị gia này như mọi người tưởng tượng.
Tây Lương Mạt ngồi bên bàn bên cạnh, vừa xem tấu chương vừa thản nhiên nói: “Thế nào, không chịu nổi muốn gặp bọn nhỏ à?”
Bách Lý Thanh liếc nhìn nàng một cái, cười nhạt: “Làm mẹ như ngươi còn nhẫn tâm hơn người cha như ta.”