Mẫu thân Chu Tử không chịu nhận bạc của nàng, Chu Tử cười nói với mẫu thân: “Mẹ, hiện tại thứ con có nhiều nhất là bạc, mẹ không cần lo lắng. Tương lai Tiểu Thanh lớn lên, nếu con vẫn ở kinh thành, mẹ hãy mang hắn đến phủ Nam An vương ở Kim kinh tìm con, nói là tìm Chu phu nhân; nếu con ở thành Nhuận Dương của Nam Cương, mẹ mang hắn đến Vương phủ ở thành Nhuận Dương của Nam Cương tìm con. Con sẽ mời lão sư đến dạy hắn, để hắn học tập thành tài.”
Mẫu thân Chu Tử gật đầu một cái, suy nghĩ một chút lại gật thêm lần nữa.
Hai mẹ con ngồi cùng nhau, tâm tình bi thương, lại không nói lên lời.
Lúc Dương đại lang trở về, trời đã tối đen.
Chu Tử nhìn ông một chút, bộ dạng ông ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, da ngăm đen, mặt mũi đoan chính, không thích nói chuyện, nhưng lời nói ra đều là đã suy nghĩ kỹ, rất mạch lạc.
Lúc ăn cơm tối, Chu Tử thấy Dương đại lang rất tự nhiên gắp thức ăn cho Tiểu Thanh và mẫu thân, xới cơm cho Tiểu Thanh, lúc này tâm trạng lo lắng của Chu Tử mới buông xuống.
Lần này, rốt cuộc hình như mẫu thân đã có được hạnh phúc.
Đến nửa đêm, Triệu Tráng mang theo một đội ám vệ chạy tới.
Chu Tử không ngủ, vừa nghe bên ngoài có động tĩnh liền vội vàng đứng dậy.
Ngân Linh đang nói chuyện cùng Triệu Tráng ở bên ngoài.
Vừa thấy Chu Tử, Triệu Tráng lập tức hành lễ nói: “Bẩm Chu phu nhân, Vương gia lệnh cho thuộc hạ đưa phu nhân qua đó!”
Sau khi từ biệt cha dượng, mẫu thân và đệ đệ, Chu Tử ngồi lên xe ngựa, Triệu Tráng cưỡi khoái mã (gọi chung những con ngựa tốt, chạy nhanh), đoàn người ngựa đi theo hướng tây tiến thẳng về phía đại doanh của Bắc Cương.
Triệu Tráng là người vô cùng trầm lặng. Chu Tử có hỏi cũng không được gì, dứt khoát không hỏi.
Vào lúc rạng sáng, nhóm người Chu Tử đã đến đại doanh Bắc Cương. Triệu Tráng không đưa các nàng vào đại doanh Bắc Cương, mà tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến một trấn nhỏ sau lưng đại doanh.
Cuối cùng, rốt cuộc Triệu Tráng cũng dừng lại trước cánh cửa lớn sơn đỏ trên phố sau trấn nhỏ.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, mặc dù cả đêm không ngủ, nhưng tinh thần Chu Tử rất kích động, xe dừng lại, nàng liền vén rèm xe nhảy xuống.
Triệu Tráng đứng trước cánh cửa lớn sơn đỏ đã bong tróc, bắt chước tiếng chim kêu ba lần.
Cửa lớn “Ầm” một tiếng mở ra.
Triệu Phúc bình thản như không xuất hiện sau cánh cửa.
Chu Tử lập tức chạy đến trước mặt Triệu Phúc, vội vàng hỏi:”Vương gia——“
Triệu Phúc khom người hành lễ, sau đó nói: “Mời phu nhân đi theo nô tài!”
Triệu Phúc đi thẳng về phía trước, Chu Tử theo sát phía sau. Cuối cùng, Chu Tử được dẫn đến trước cửa một gian nhà ngói tường xanh đen.
Chu Tử đứng ở cửa, hít một hơi thật sâu.
Nàng không mong có thể tìm được Triệu Trinh vui vẻ khỏe mạnh, chẳng qua chỉ hi vọng Triệu Trinh bị thương ít đi một chút.
Bên trong nhà ngói tường xanh, Triệu Trinh nằm trên giường đất, nặng nề ngủ thiếp đi.
Hắn lại nằm mơ thấy buổi tối bị đánh lén đó.
Lúc mũi tên kia bắn nhanh tới, bị đại kim tiền Chu Tử may ở trước ngực cản lại, mũi tên nhọn chệch đi, trúng sườn phải của hắn, trong nháy mắt đó, Triệu Trinh cảm giác mình nghe được tiếng nứt xương. Áo bào tím hắn mặc bên ngoài và trung y bên trong bị thân mũi tên ghim chặt trên người, trong nháy mắt bị máu tươi thấm ướt.
Ngay sau đó, trời đất quay cuồng, hắn rơi vào dòng nước lạnh như băng.
Triệu Trinh cố gắng giãy giụa, nhưng nước sông chảy xiết như cơn sóng đánh thẳng vào, đổ ập xuống đẩy hắn vào thế giới vô tri vô giác.
Chờ khi hắn tỉnh lại, thấy mình nằm trong một căn phòng chất đầy lương thực và củi đốt. Triệu Trinh muốn cử động, lại phát hiện chỉ có cánh tay và chân là có thể nhúc nhích một chút, bộ ngực dường như tê buốt, không có phản ứng, cũng không cảm thấy đau đớn.
Triệu Trinh cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, lại phát hiện cổ họng mình như lửa đốt.
Khí trời đầu xuân, Bắc Cương rất lạnh, Triệu Trinh cảm thấy thân thể rét run, lạnh đến nỗi hai hàm răng hắn run lập cập, nhưng mặc dù thân thể lạnh lẽo, nhưng tim hắn lại cảm thấy nóng, trong lồng ngực giống như luôn đang đốt một đám lửa nhỏ, theo hô hấp của hắn mà ngọn lửa dâng lên trong lồng ngực, đốt nóng khiến cổ họng hắn như bị nướng chín không còn cảm giác, đôi môi cũng như bị nướng, mấp máy cũng đau.
Trong cơn nóng lạnh lẫn lộn, Triệu Trinh cảm thấy tử thần sắp đến. Năm mười bốn tuổi, Triệu Trinh bắt đầu cuộc sống trên lưng ngựa. Năm năm Nam chinh Bắc chiến, vô số lần hắn đến gần với cái chết, nhưng mỗi lần như vậy hắn đều dựa vào gân cốt cường tráng và ý chí kiên cường mà chịu đựng.
Lần này, chỉ cần mình tỉnh lại, Triệu Trinh cũng không chịu chết. Dù thế nào, trong lòng hắn vẫn luôn muốn mình phải sống.
Chết? Tại sao ta lại muốn chết? Mẫu thân vẫn còn ở trong cung, ta chết rồi, cái đợi bà chính là tuổi già thê lương và sự coi thường vô tận; nữ nhân của ta còn đang mang đứa con sắp sinh, nàng vẫn chỉ là thiếp thất, hài tử nàng sinh sẽ bị xem là con vợ lẽ, nàng và hài tử sao có thể sống tốt đây?
Cho nên, ta không thể chết được.
Khi thấy một người đàn ông trung niên thoạt nhìn chất phát, trầm tĩnh bưng chén nước tiến vào, Triệu Trinh không nói gì, chỉ mở mắt.
Người đàn ông trung niên thở dài: “Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi, aizzz, nơi này thiếu thầy ít thuốc, phải làm sao đây!”
Triệu Trinh nghe rất rõ ràng, người đàn ông này nói giọng địa phương Đại Kim Bắc Cương.
Triệu Trinh không dám hoàn toàn tin tưởng.
Người đàn ông trung niên đỡ cho hắn uống một ít nước, lại đỡ hắn nằm xuống, nói: “Nghỉ trước một lát, vợ ta đã lên núi hái cây bồ công anh và rễ bản lam, sắc thuốc uống, không chừng sẽ tốt hơn một chút!”
Triệu Trinh không muốn gửi hy vọng vào công hiệu chưa rõ của thuốc sắc từ rễ bản lam và cây bồ công anh, sau khi người đàn ông trung niên ra ngoài, hắn cố hết sức cử động cánh tay, tháo hà bao Chu Tử làm từ bên hông xuống —– hắn nhớ rõ Chu Tử có may một cái nút bằng bạc cực kỳ buồn cười lên trên.
Sau khi dùng răng cắn cái nút bạc xuống, Triệu Trinh giấu nó dưới người.
Sau khi người đàn ông trung niên đi vào lần nữa, Triệu Trinh cố gắng ổn định giọng nói, lừa gạt người đàn ông trung niên: “Bạc trên người ta……. đều bị cướp đi……. nhưng nhà ta ở Kim kinh…… có chút tài sản….. ngươi có thể giúp ta ……. báo tin……. bọn họ nhất định sẽ cảm ơn ngươi thật nồng hậu……”
Lúc đó Triệu Trinh mới lấy cái nút bằng bạc ra.
Sau khi người đàn ông trung niên nhận lấy cái nút bạc, Triệu Trinh thấy trong mắt hắn lộ vẻ vui mừng, liền cố gắng lấy ra khẩu pháo nhỏ dùng để báo tin đã sớm chuẩn bị trong hà bao: “Chỉ cần đốt cái này trước cửa nhà ngươi, tự nhiên sẽ có người đến đón ta!”
Người đàn ông trung niên cảm thấy làm người tốt tất sẽ nhận được kết quả tốt, hắn làm nhiều chuyện tốt như vậy, đây là lần đầu tiên được báo đáp: chỉ cần đốt một khẩu pháo nhỏ, là có thể kiếm được một viên bạc thật đẹp, bạc này thật sự rất rễ kiếm!
Hắn cầm nút bạc đi thương lượng với vợ.
Đương nhiên vợ hắn tán thành: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, chỉ là một cái nhấc tay sao lại không giúp người ta? Đi đi!”
Sau khi Triệu Trinh đổ hai chén thuốc sắc bằng rễ bản lam và cây bồ công anh mà hai vị ân nhân đưa cho, Triệu Tráng và Triệu Phúc đang lùng sục gần đó đã tìm tới.
Mặc dù đã đi một vòng khỏi Quỷ môn quan, nhưng Triệu Trinh vẫn cứ suy nghĩ tính toán mưu toan. Hắn cảm thấy sự cố lần này của mình có thể bị người ta lợi dụng.
Cho nên, Triệu Trinh sợ hai vợ chồng sẽ tiết lộ chuyện mình bị thương nặng ra ngoài.
Lưỡng lự hồi lâu giữa hai lựa chọn khó khăn là giết người diệt khẩu hay cảm tạ ân nhân, cuối cùng Triệu Trinh quyết định tích thêm chút đức cho đứa con sắp ra đời hặc là đã ra đời của mình, không giết người diệt khẩu.
Trước khi đi Triệu Trinh dặn dò Triệu Tráng tặng cho ân nhân mười lượng bạc ròng —– hắn sợ cho nhiều, hai vợ chồng từ nghèo chợt trở nên giàu sang, không nhịn được tiết lộ hết mọi chuyện.
Triệu Trinh để Triệu Tráng và Triệu Phúc đưa hắn đến Từ Thủy trấn phía sau đại doanh Bắc Cương—– vị mưu sĩ Tưởng Đức Hằng hắn giao ở lại trấn giữ biên giới mới của hai nước không quen ở trại lính, mua một căn nhà trên trấn, dọn dẹp ngăn nắp, hiện tại đang để trống.
Hầu đại phu và Hứa đại phu rất nhanh đã chạy tới, tiến hành cắt thịt rút mũi tên cho Triệu Trinh ——– trên mũi tên quả nhiên có độc!
Dù y thuật của Hầu đại phu và Hứa đại phu cao minh, Triệu Trinh vẫn phải chịu không ít thống khổ, đến hôm nay, vẫn phải nằm lỳ trên giường đất.
Sau khi hắn biết Chu Tử vì tìm kiếm mình mà đến Bắc Cương, quả thực tức sùi bọt mép —— cái người phụ nữ phá gia này, không sợ nguy hiểm sao? Không lo lắng cho hài tử trong bụng sao? Muốn cho mình tuyệt hậu sao? Muốn tức chết tươi mình sao?
Dĩ nhiên, hắn không nhúc nhích được, chỉ có thể nằm ở trên giường, không thể làm gì khác hơn là tạm thời nuốt cơn giận này xuống, chờ Chu Tử tới, trừng trị nàng thật đích đáng, dĩ chấn phu cương (chấn chỉnh mọi thứ nâng cao khí thế của người chồng).
Tác giả có lời muốn nói: canh thứ hai dâng lên!
Cảm tạ các tình yêu: người chuyển kiếp, tam bảo, và hiểu hiểu.