Chu Tử cũng nhìn bà, ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc: “Bà là, bà là mẹ sao?”
Chu Tử bước lên trước, sững sờ nhìn vị phụ nhân áo xanh.
“Tử nhi? Tử nhi!” Phụ nhân áo xanh ôm đứa bé nhào tới, kêu khóc, “Đúng là Tử nhi rồi!”
Bà quá kích động, không biết nói gì cho phải làm gì cho tốt, chỉ nhét đứa bé vào trong ngực Chu Tử, lệ rơi đầy mặt: “Tiểu Thanh, rốt cuộc cũng tìm được Tử tỷ tỷ của con rồi!”
Chu Tử gọi một tiếng mẹ, nước mắt trào dâng, nhận lấy tiểu Thanh ôm vào trong ngực, hai mắt mơ hồ đẫm lệ quan sát đệ đệ của mình.
Mẫu thân Chu Tử nhìn hai tỷ đệ, dùng ống tay áo lau lau nước mắt, lúc này mới nói: “Hiện tại mẹ ở trong khe núi Núi Vân Mông, cùng đến nhà ta trước đã!”
Bà dùng ngón tay chỉ về ngôi nhà ngói xanh tựa bên dãy Núi Vân Mông, cách sông Ô Giang một dặm: “Ta bị bà nội con cả đêm trói tay chân bịt miệng đưa lên xe, bán đến nơi này!”
Chu Tử ôm đệ đệ tiểu Thanh, mẹ Chu Tử dẫn đường, dọc theo một con đường nhỏ đi tới khe núi.
Tiểu Thanh và Chu Tử rất giống nhau, mặc dù lớn lên nơi sơn dã, lại có khuôn mặt trắng xanh, mi dày rậm, mắt to trong sáng, nhìn qua rất cơ trí. Hắn ngoan ngoãn núp trong ngực Chu Tử, nghe Chu Tử cùng mẫu thân nói chuyện.
Mấy người Ngân Linh và Thanh Châu đánh xe vội vàng đi theo, mặc dù đường nhỏ hẹp, nhưng một chiếc xe ngựa miễn cưỡng cũng có thể đi qua.
Mẫu thân Chu Tử vừa đi vừa nói: “Sau khi đến nơi này, ta gả cho Dương Đại lang, ông ấy không già cũng không trẻ, mỗi ngày thường lên núi săn thú xuống sông bắt cá, cuộc sống cũng không tệ; Tam thúc của con lại không ngại xa xôi đưa tiểu Thanh tới, trừ lúc nghĩ tới hai chị em con, ta vẫn tạm sống được!”
Mẫu thân Chu Tử đã trải qua quá nhiều đau khổ, nhưng bà không muốn nói nhiều trước mặt nữ nhi, chỉ phóng đại những mặt tốt, nói cho Chu Tử nghe.
Chu Tử nghe, ánh mắt lại chua xót.
Mặc dù mẫu thân không nói, nàng cũng biết từ Độc huyện đến Bắc Cương, đoạn đường này đầy đau xót khổ sở.
Đi tới cửa nhà, mẫu thân Chu Tử lại nói: “Hiện tại Tiểu Thanh đã đổi họ, gọi là Dương Tiểu Thanh, dù sao cũng ăn cơm của người ta, nhờ người ta nuôi dưỡng. . . . . .”
Chu Tử nhìn mẫu thân có chút tiều tụy, vội an ủi: “Mẹ, với con việc này không sao cả, tiểu Thanh họ Dương thì cứ theo họ Dương thôi!”
Mẫu thân Chu Tử thở dài, không lên tiếng.
Trong lòng bà thật sự hận Chu lão thái ích kỷ ác độc, hận Chu đại lang mềm yếu ngu hiếu, cho nên mới chủ động đổi tên Chu Thanh thành Dương Tiểu Thanh.
Nhưng những lời này bà không thể nói với Chu Tử, dù sao, Chu Tử họ Chu, là nữ nhi của Chu gia!
Chu Tử nhìn vẻ mặt ảm đạm của mẫu thân, muốn an ủi bà, vì vậy cười nói: “Mẫu thân, hay là con và Chu Bích cũng đổi họ, hai chúng con cũng họ Dương!”
“Chu Bích?” Mẹ Chu Tử kéo Chu Tử lại, “Con gặp được Chu Bích rồi?”
“Vâng, gặp được!” Chu Tử ôm đệ đệ đẩy cửa chính ra, “Hiện tại Chu Bích rất tốt!”
Ba mẹ con vào trong viện.
Ngân Linh bảo Thanh Châu vào theo Chu Tử.
Nàng ngừng xe ngựa ngoài cửa viện, kêu Thanh Thủy kiếm ít cỏ khô tới, rồi lại đi tìm dấu hiệu theo giao ước của Triệu Phúc Triệu Tráng.
Dương đại lang vào núi săn thú, trong nhà cũng không có người.
Chu Tử để đệ đệ xuống, quan sát nhà mới của mẫu thân một chút.
Tòa nhà này là một ngôi nhà ngói ba gian một gian chính hai gian phụ, nhà bếp và kho lúa nằm trong hai gian phụ, nhà hướng về phía nam. Mảnh sân nhỏ nhỏ được quét dọn rất sạch sẽ, lát đá xanh ở lối đi.
Đầu tiên mẹ Chu Tử hỏi tình hình của Chu Bích, sau khi yên tâm mới nhớ tới mà gọi Thanh Châu: “Vị cô nương này ngồi trước đi, ta xuống nhà bếp chần mấy quả trứng!”
Chu Tử vội kéo bà: “Mẹ, ngồi xuống trước đi, tự nàng ấy sẽ làm!”
Nghe Chu Tử nói, Thanh Châu cười cười, đi xuống bếp chần trứng.
Hai mẹ con nói chuyện nửa ngày, mới nói rõ hết tình hình của nhau. Mẫu thân Chu Tử càng không ngừng niệm Phật, cảm tạ trời già đã phù hộ.
Chu Tử nhìn bà vừa niệm Phật vừa tạ ơn trời, không khỏi có chút buồn cười, nhưng nghĩ đến Triệu Trinh, nụ cười chợt lóe lên rồi biến mất.
Mẫu thân Chu Tử vội hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Chu Tử liền nói ra chuyện Triệu Trinh trúng tên rơi xuống nước mất tích.
Mẫu thân Chu Tử nghe xong, hai tay vỗ đùi, giật mình nói: “Hơn một tháng trước, ban đêm khi Dương đại lang đến bờ sông thu lưới, đã cứu được một người!”
Chu Tử nghe xong, vừa mừng vừa sợ, lại không dám tin là thật, nàng nhào tới trước người mẫu thân, vội hỏi: “Bây giờ người kia có còn ở đây không?”
Mẫu thân Chu Tử vỗ vỗ lưng Chu Tử: “Hắn bị thương rất nặng, tỉnh lại thì đưa cho chúng ta một khối bạc vụn cùng một khẩu pháo nhỏ, bảo lúc ban đêm Dương đại lang đốt trước cửa nhà!”
Chu Tử quỳ gối trước mẫu thân, mắt không hề chớp, khẩn trương lắng nghe.
“Khi khẩu pháo được đốt xong, không lâu sau, một đám người mặc đồ đen chạy tới, đón hắn đưa đi, ” Mẫu thân Chu Tử nhẩm tính thời gian trong đầu một chút, “Đến bây giờ, đã đi được một tháng lẻ mười lăm ngày rồi!”
Lúc này, Ngân Linh đi vào, nói: “Phu nhân, tìm được dấu hiệu Triệu Tráng để lại rồi!”
Tác giả có lời muốn nói: canh thứ nhất dâng lên!
Lam Phượng Hoàng: đã có ai nhớ anh Trinh chưa???