Bách Lý Thanh lại chậm rãi nói, giọng nói lạnh nhạt lại lanh lảnh như vàng ngọc: “Mỗi một đứa trẻ rồi sẽ lớn lên, dưới sự dạy dỗ của mẫu thân, trong lòng tràn ngập thù hận, trẻ con lớn lên trong thù hận, bọn chúng chỉ muốn điên cuồng báo thù, sẽ không nghĩ tới báo thù này có thể nhấc lên sóng gió lớn hơn nữa hay không, có thể khiến càng nhiều người lâm vào cảnh thống khổ tận cùng, chiến hỏa loạn lạc hay không, nhưng nếu muốn bọn chúng từ bỏ việc báo thù thì công lý ở đâu, thiên đạo chỗ nào, mỗi người đều có thiên lý và công đạo của riêng mình.”
Đây là lần đầu tiên Tây Lương Mạt nghe thấy Bách Lý Thanh giải thích về quyết định của hắn, trước nay hắn không phải một người thích giải thích với người khác về quyết định của mình.
Nhưng, nàng cần phải thừa nhận, hắn nói rất có đạo lý.
Nhân đạo, công đạo, thiên đạo.
Không có một tính mạng nào sinh ra đã bị người khác thay thế và giẫm đạp, nhưng nếu bỏ đi một mà giữ được nhiều, từ vĩ mô và tiến trình lịch sử, thậm chí nói từ thuyết tiến hóa, điều này là hợp lý, tàn khốc nhưng hợp lý.
Giống loài có thể tồn tại và sinh sản, chưa bao giờ thiếu loại tàn khốc này.
Nhưng…
Nàng im lặng hồi lâu, bỗng nhìn về phía hắn, lẳng lặng nói: “Nếu vậy, ngươi thì sao?”
Ngươi thì sao, A Cửu của ta, sống chết vinh nhục, phú quý ti tiện, ngươi lý giải sâu sắc hơn ai hết, ngươi báo thù, thời gian lâu dài và nhẫn nhịn, thân là kẻ báo thù, cho nên muốn ngăn chặn kẻ báo thù sao?
Bách Lý Thanh dừng một chút, rũ mắt xuống, đôi mắt lạnh mà sâu kín, hiện lên ý cười mảnh mai và giá buốt, hắn chậm rãi nhấc một quả nho đã lột vỏ bỏ vào miệng, nhấm nháp trái cây ngọt ngào: “Ừ, thật ra ta nghĩ nếu năm đó hắn giết ta và Lạc Nhi, có lẽ là một chuyện rất tốt.”
Tây Lương Mạt chấn động, trong lòng chua xót lại hơi đau, cuối cùng nàng vẫn hiểu lầm hắn.
Báo thủ thống khổ lâu dài, mỗi ngày linh hồn và thân thể đều như bị tra tấn đến chết, mài nhỏ thành bột phấn, sau đó lại chậm rãi ghép lại, nỗi đau khổ bị mài nhỏ rồi ghép lại còn khó chịu hơn chết đi gấp ngàn lần.
Báo thù trước nay luôn là lựa chọn đau đớn hơn cái chết.
“Xin lỗi.”
Tây Lương Mạt vươn đầu ngón tay đặt lên mu bàn tay lạnh lẽo của hắn, khóe mắt mang chút hơi nước.
Bách Lý Thanh cũng không tức giận hay có gì không vui, mà trở tay cầm lấy tay nàng, nhàn nhạt nói: “Ngươi có biết vì sao Lạc Nhi muốn xuất gia không?”
Hơn nửa năm trước, sau khi lấy lại ký ức của mình, hắn sai người đi thăm dò tình hình trong triều, cũng biết Cửu Thiên Tuế ngồi trên triều kia thực chất là ai.
Tây Lương Mạt ngẩn ra, than khẽ một tiếng: “Khúc mắc đã qua, chuyện cũ cũng hết, người cũng đã tỉnh, thế gian này làm hắn không đành lòng nhìn nữa, quy y Phật môn.”
Bách Lý Thanh lại rũ mắt, nhìn những tia sáng vụn trên sàn nhà, thản nhiên nói: “Không, hắn là vì ta, ta trên người mang theo nợ máu không ít hơn Tuyên Văn Đế, máu của kẻ vô tội càng không ít, kẻ có oan nợ và huyết hải thâm thù với ta quá nhiều. Có điều, đây là đạo của ta, ta sẽ không hối hận vì việc mình đã làm, cho nên ta cũng không mong được chết già, hồn phách mai một cũng chẳng là gì. Nhưng A Lạc thì khác, trên người hắn không có một chút bụi bặm dơ bẩn, đó là tạo hóa, cũng đăng cực nhạc, hắn muốn vì ta hóa đi oan nghiệt nợ máu cho nên xuất gia.”
Tây Lương Mạt: “…”
Nàng, thật sự không biết Bách Lý Lạc lại…
Sau đó, nàng nhắt mắt lại, thở dài thật sâu, đúng vậy, trên thế giới này ngoại trừ hài tử ngây thơ, không có ai ở trước mặt hắn là không dơ bẩn.
Thánh và ma quả nhiên là song sinh.
Bách Lý Thanh dửng dưng cười khẽ: “Hơn nữa, rất nhiều năm trước, từng có một nam nhân nói với ta, bảo vệ khó hơn phá hỏng, mà bảo vệ trong phá hỏng lại là khó càng thêm khó, bởi vì ta từ nhỏ tâm trí thông thấu, dễ dàng nhìn thấy sự xấu xí của lòng người, mà tính tình âm trầm cứng cỏi, so với thành Phật càng có khả năng thành ma, nhưng ông ấy vẫn hy vọng ta có thể hoàn thành di nguyện cuối cùng của ông ấy.”
Tây Lương Mạt lẳng lặng nghe, lại thấy Bách Lý Thanh hơi ngẩng đầu nheo mắt nhìn về phía lá cây bị gió biển thổi lay động, ánh nắng xuyên qua lá cây thưa thớt rải lên gương mặt hắn, làm vẻ mặt hắn ở một khắc kia nhìn như có cảm giác thanh tĩnh, như một thiếu niên yên tĩnh.
“Ta nhớ, khi đó, nam nhân kia sắp chết, yên lặng nằm trên giường, đôi mắt đã không nhìn thấy nữa…”
Khi đó, Lạc Nhi điên rồi, chính hắn thì bộc lộ tài năng ở Tư Lễ Giám, đã trở thành Phó Giám Sự tam phẩm, phụ trách giám sát quan lại kinh thành, bỗng nghe nói có người mời hắn, hắn do dự một lát vẫn chọn một cái cớ mà đi.
Nam nhân kia có ân với hắn, cho dù nữ nhi của ông ấy có thể coi là kẻ thù của mình.
Hắn vĩnh viễn nhớ rõ buổi chiều kia, nắng hơi gắt, hắn bảo Mị Nhất lúc đó đã theo bên cạnh ở ngoài chờ, hắn thoải mái mặc một bộ phi điểu màu xanh lam biểu thị thân phận thái giám lãnh sự tiến vào khu viện bình thường có phần rách nát kia.
Đó là nơi giam cầm một thế hệ danh soái danh chấn thiên hạ, rường cột nước nhà, Lam Đại Nguyên Soái, chuyện ông trung thành tận tâm, sức mạnh cứu quốc đã thành câu chuyện được kể khắp thiên hạ, nhưng hiện giờ, những người kể chuyện đó hơn phân nửa đang ngồi trong nhà giam Tư Lễ Giám, hình dáng thê thảm.
Bởi vì bệ hạ không cho phép có kẻ bàn luận quốc sự, cho nên trong một lần hầu hạ hoàng đế tắm rửa hắn thuận tiện dâng kế sách, bắt tất cả đám dám can đảm tán dương công tích của Lam Đại Nguyên Soái.
Hắn nhớ khi hoàng đế nghe thấy đề nghị này đã rất vui mừng, hắn thuận tiện được một chức quan Phó Giám Sự, có chức quan mới dễ làm án, mà hắn cũng đã làm việc này rất tốt, làm Hoàng đế bệ hạ vui mừng ra mặt.
Không ai thích thần tử có uy vọng hơn chính mình.
Gian phòng rất đơn giản, đơn giản đến mức có thể gọi là đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một bộ bàn ghế, trên bàn là một ấm trà sứ trắng và một cái chén sứ.
Có người nằm trên giường, ngày nóng bức còn đắp một cái chăn hơi dơ dáy, tiếng ho khan không ngừng truyền đến, âm thanh kia khi ngừng khi vang, vô cùng suy yếu.
Một gã sai vặt xanh xao vàng vọt ngồi xổm trước cửa sắc thuốc.
Khi hắn thông qua tầng tầng giám sát đi vào, bỗng cảm thấy hình ảnh trước mặt có chút chói mắt, trong lòng hơi nghẹn lại.
Đây là… Đại Nguyên Soái thiên hạ binh mã lúc trước sảng khoái hào hùng, hoành đao lập mã, say uống nước Trường Giang, cười nhìn mặt trời lặn, tháng ba trời đông gia rét dùng ba nghìn kỵ binh bắt Khả Hãn, trước Trường Giang một tiếng hô vạn tiếng đáp, ngàn vạn binh lính giáp sắt đồng thời giơ đao cúi chào đấy sao?
Là nam nhân như thần không thể lay động, nối liền hồn của một quốc gia trong trí nhớ của hắn đây sao?
Hắn đi tới, sai người không được quấy rầy, hắn có chuyện dò hỏi.
Người kia nghe thấy có người tiến vào, trên gương mặt khô gầy đến thoát hình vàng như nến lộ ra một ý cười: “Ngươi đến rồi.”
Trong nháy mắt đó, hắn như thấy Đại Nguyên Soái uy chấn thiên hạ, giơ roi quất ngựa một lần nữa. Có những người, cho dù biến hình biến dạng cũng vĩnh viễn không mất khí thế, đó là khí phách và phong hoa trong cốt tủy trải qua trăm ngàn lần tôi luyện.
“Hối hận không?” Hắn khi mười lăm tuổi đã sớm không có cảm giác thiếu niên bồng bột như bạn cùng lứa, mà như một đầm nước, âm u thâm thúy.
Người nọ hơi dừng, sau đó ho khẽ vài tiếng, thản nhiên cười nhưng không trả lời: “Hài tử, ngươi thay đổi rất nhiều, chắc hẳn sẽ có tiền đồ rất tốt.”
Khi đó hắn còn có chút sắc nhọn, mỉa mai nói: “Đó là đương nhiên, có tiền đồ hơn ngài nhiều, ta và ngài đi con đường khác nhau, cho nên kết cục chắc chắn sẽ khác nhau.”
Khi đó tất cả các sư phụ mà hắn từng “bái lạy” trong cung đều cảm thấy hắn không giống mới hầu hạ người ta mấy năm, mà giống như đã lanh lợi hầu hạ mười mấy năm, hiện giờ vào Tư Lễ Giám, hắn cẩn thận nịnh hót, tinh tế hầu hạ, tri kỷ hơn bất cứ ai, lại không tỏ vẻ thông minh cướp công, lúc đó Đốc công thủ tọa Tư Lễ Giám cũng nói hắn là nhân tài có thể đào tạo.
Cho nên, hắn tưởng hắn sẽ càng nhanh đạt tới nơi mình nên đạt được, sau đó…
Lúc đó, hắn còn chưa đủ thâm trầm, vẻ mặt ước chừng đã thể hiện ra rét lạnh và dữ tợn.
Cho nên, nam nhân kia nhìn vào mắt, bỗng nhiên cất tiếng hỏi: “Còn nhớ lúc trước khi gia nhập Lam gia, ngươi đã lập một lời thề không?”
Hắn sửng sốt nhớ tới, sau khi Lam gia không chút do dự che chở hắn, hắn nghe lời mẫu thân dạy dỗ mà hứa hẹn – máu chảy đầu rơi, đại ân tất báo.
“Thế nào? Lam Đại Nguyên Soái muốn ta làm gì, cứu ngươi, hay cứu nữ nhi bất hiếu kia của ngươi? Ngươi cảm thấy ta nên lãng phí tiền đồ tốt để làm những việc này, hay có thể làm được những việc này?” Hắn nở nụ cười mỉa mai, đuôi mày khóe mắt đầy vẻ ngả ngớn, chờ ông nhắc tới những yêu cầu ngu xuẩn đó.
Nam nhân kia nhắm mắt lại, ho khan càng gấp, hắn nhìn dáng vẻ người kia chỉ cảm thấy phiền lòng, nhưng không biết vì sao vẫn thuận tay gọi gã sai vặt nhìn một thân quan phục của hắn mà không dám lại gần chỉ dám rúc ở góc phòng tới, bảo gã sai vặt rót nước cho nam nhân kia.
Nhìn dáng vẻ tay chân vụng về của gã sai vặt, còn không ngừng muốn cách xa hắn một chút, liền biết quản sự thái giám Tư Lễ Giám phụ trách giám thị nơi này không ít lần tra tấn bọn họ.
Hắn vô tình liếc nhìn nước trong ấm trà, màu hơi vàng, còn không ít lá cây tạp chất, nhìn là biết chính là nước rửa rau hoặc tưới cây bên ngoài.
Hắn không khỏi nhíu mày.
Nam nhân kia uống nước xong, hơi thở ổn định lại một chút, khi nhìn qua cũng thấy hắn nhíu mày trong thoáng chốc, hắn hơi xấu hổ nhưng lại hừ lạnh một tiếng không nói gì.
Nam nhân kia cười cười, nhìn hắn nói: “Không, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về bản thân, Linh Nhi nó…”
Nam nhân dừng một chút, thở ra một tiếng thật dài, mặt mày là bi thương khó che giấu: “Đó là nó gieo gió gặt bão, lúc trước nếu… Khụ khụ… Nếu ta không vì mẫu thân nó mất sớm mà… khụ khụ… quá nuông chiều nó, để nó làm tiểu thư khuê các chỉ biết châm dệt thêu hoa… có lẽ cả đời không sầu lo.”
Khi đó hắn không nói gì, chỉ cười lạnh hai tiếng.
Khi nam nhân lại nhìn về phía hắn, vẻ mặt đã không còn mang cười: “Nếu việc ta yêu cầu, là việc tương lai ngươi nhất định có thể làm được, ngươi có bằng lòng tuân thủ hứa hẹn năm đó không?”
Một câu này, nam nhân nói rất lưu loát, vẻ mặt nghiêm túc, mơ hồ có dáng vẻ mặc giáp ngồi trong lều lớn năm đó mà hắn từng rất hâm mộ.
Hắn im lặng một lát, nâng tầm mắt, thản nhiên nói: “Được.”
Hắn cũng muốn biết rốt cuộc nam nhân muốn hắn hứa hẹn cái gì, tế bái hàng năm sau khi ông ấy chết?
Hoàng Đế đã tính toán kỹ, chờ Lam Đại Nguyên Soái chết sẽ đốt ông ta thành tro, rải ra hoang mạc, mỹ danh nói để anh linh vĩnh viễn bảo vệ đại lục.
Thật ra, đây chỉ vì Hoàng Đế không muốn ai đi tế bái một người như vậy, nghiền xương thành tro để tránh có người dùng thi thể dưới đất, thậm chí là tro cốt để lấy cớ Hoàng Đế tàn khốc mà thảo phạt, không còn gì hết, đến cả niệm tưởng và tế bái cũng không còn, thì không tập trung được những người muốn báo thù cho ông.
Đương nhiên, đề nghị này cũng là hắn đề xuất với Hoàng Đế, Hoàng Đế vô cùng vui mừng, lại ban thưởng hắn tự do ra vào Ngự Thư Phòng, xuất hiện trước mặt Hoàng Đế.
Lúc đó, hắn mắt lạnh mỉm cười nhìn các đại tướng trong quân, sau khi nghe tin tức này đồng loạt quỳ xuống cầu xin Hoàng Đế thu hồi ý chỉ, Hoàng Đế giận dữ phất tay áo bỏ đi, những đại tướng đó lộ ra ánh mắt lạnh lẽo, thống khổ, thậm chí mang đầy sát ý đối với Hoàng Đế.
Nam nhân nhìn hắn, cười, sau đó thấp giọng ho khan: “Ngươi nhất định có thể làm được — ta muốn ngươi sau khi đi lên vị trị cao nhất kia, hứa với ta, ngày ngươi còn cai trị, Thiên Triều tuyệt đối không hủy diệt, thương sinh bá tánh không bị vô tội mà đồ sát!”
…
“Keng!” Một cái chén rơi xuống đất, vỡ nát.
Tây Lương Mạt nghe Bách Lý Thanh nhẹ nhàng bình thản nói đến đây bèn trợn lớn mắt một cách khó tin, cái chén trên tay cũng rơi xuống đất, làm đám thị vệ ẩn nấp xung quanh giật mình thò đầu ra, nhưng lại nhanh chóng nấp trở về.
Bách Lý Thanh dựa trên giường, tiện tay nhặt một mảnh thủy tinh của cái chén vỡ, mảnh thủy tinh phản xạ tia sáng sắc bén dưới ánh mặt trời làm hắn hơi nheo mắt lại, giống như nhớ tới trong giây phút kia, đôi mắt không phải thuộc về một nam nhân thoi thóp gần chết, suy sụp nằm trên giường, mà là ánh mắt của nguyên soái thiên hạ vạn binh.
“Lam Đại Nguyên Soái kia… à… Ông ngoại lại có thể dự đoán được ngươi sau này…” Tây Lương Mạt hơi lắp bắp, nàng quá kinh ngạc, người đàn ông gần như có thể coi là thầy giáo của Bách Lý Thanh, nàng không tưởng tượng ra nổi, cho dù nhiều công tích vĩ đại đi chăng nữa, nàng cũng cảm thấy giống truyền thuyết cách một tầng sách vở, không có cảm giác chân thật, nhưng mà… chuyện xảy ra trên người Bách Lý Thanh lại làm nàng đột nhiên có cảm giác vô cùng lập thể đối với ông ngoại, hoặc nên nói là Lam Đại Nguyên Soái.
“Ha.” Bách Lý Thanh cười khẽ, mặt mày tươi đẹp lại tràn đầy mỉa mai: “Đúng vậy, đó là một tên ngu ngốc cơ trí hàng đầu, ở những chuyện khác lại ngu xuẩn đến cực điểm, giữ bản phận thần tử tận trung đến chết, cho nên vô duyên vô cớ chôn vùi chính mình, vô duyên vô cớ chôn vùi tất cả.”
Tây Lương Mạt im lặng, thật ra nàng có thể hiểu được kiểu người như Lam Đại Nguyên Soái, trời sinh thông minh, nhưng cả đời giữ vững tổ huấn trung quân báo quốc, còn Bách Lý Thanh, hắn ngay từ xuất thân đã không phải thần tử, cũng chưa từng được dạy dỗ tư tưởng cổ hủ quân thần, hắn kính nể cơ trí và năng lực của Lam Đại Nguyên Soái, lại khinh miệt quan niệm của Lam Đại Nguyên Soái.
“Ngươi… đồng ý rồi.” Tây Lương Mạt nhẹ giọng nói, dùng câu khẳng định chứ không phải dò hỏi.
Bách Lý Thanh nhắm mắt, không nói gì, một lúc lâu sau mới cười nhạt một tiếng: “Lúc đó, thật sự chỉ muốn một đao chặt đầu tên khốn khiếp kia. Vĩnh viễn không diệt vong? Không có người vô tội chịu đồ sát? Dựa vào cái gì, bản tọa đang muốn thiên hạ hủy diệt, chiến hỏa trải khắp đại lục đây, để tên khốn khiếp kia nhìn tất cả những thứ hắn dùng hết tâm cơ đoạt lấy vĩnh viễn biến mất trên đại lục này!”
Tây Lương Mạt giật mình, nàng biết lời nói của Bách Lý Thanh xưa nay chưa từng nói chơi.
Nhưng… Hắn nhất định đã đồng ý.
“Sau đó…?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Bách Lý Thanh nheo mắt: “Sau đó…”
Nam nhân kia không còn sau đó nữa, nam nhân kia đã chết, nhưng để làm điều kiện trao đổi, hắn lấy được một phần thế lực duy trì của ông còn ẩn nấp trong triều, cộng thêm hắn cẩn thận hầu hạ, nhiều lần lập “kỳ công”, “long tâm đại duyệt”, năm mười bảy tuổi, hắn trở trành Phó Tọa Tư Lễ Giám, không cần phải cởi áo tháo thắt lưng lên giường Hoàng Đế hầu hạ nữa. Lại tiếp qua mấy năm, Thủ Tọa Tư Lễ Giám trong một lần tuần du giám sát đã “không cẩn thận” bị đá rơi từ trên núi xuống đập chết, hắn hai mươi tuổi trở thành Thủ Tọa Tư Lễ Giám, từ đây, một đường đi thẳng lên cao.
Tây Lương Mạt nghe hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, trong bụng lại như cuồn cuộn sóng trào, tay run rẩy túm chặt lấy tay hắn.
Chỉ cảm thấy trong lòng lạnh buốt.
Một đường huyết sắc, một đường vinh hoa, môt đường bụi gai.
Hắn làm thế nào có thể chịu đựng mà vượt qua.
Nàng bỗng nhiên có chút hận Lam Đại Nguyên Soái, hứa hẹn như vậy nhất định làm trong lòng Bách Lý Thanh vô cùng dày vò, thống khổ khó chịu, rõ ràng là thứ căm ghét tận cùng, dùng hết sức mình để hủy diệt, lại biến thành thứ mình không thể không bảo vệ.
Đó là cảm giác như thế nào?
Nhưng, nàng lại cảm kích Lam Đại Nguyên Soái, trong lòng nảy sinh cảm giác phức tạp, nếu không có ông ép buộc, Bách Lý Thanh hôm nay chắc chắn sẽ hủy hoại Thiên Triều, cùng sẽ hóa thành tro bụi bên trong địa ngục.
Nàng sao có thể còn gặp được hắn?
Sao có thể, đi đến hôm nay?
Yêu hận một đường, đều đã là chuyện cũ năm xưa, hóa thành bụi phấn.
Đây là lần đầu tiên, hắn, chính miệng kể lại chuyện cũ với nàng, có phải chứng tỏ hắn đã buông xuống?
Tây Lương Mạt than khẽ trong lòng, khóe mắt hơi rưng rưng.
Bách Lý Thanh giơ tay, đầu ngón tay trắng nõn vuốt qua gò má mềm mại của nàng, ánh mắt thâm thúy sâu thẳm: “Lam gia các ngươi nợ bản tọa quá nhiều, cho nên tất cả do nha đầu nhà ngươi trả lại vậy, như vậy rất tốt, cũng không tính quá thiệt.”
Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ hài lòng mỹ mãn của hắn, không nhịn được nín khóc mỉm cười, người này thật là… tính toán chi li.
“Nợ tình đền bằng thịt à?”
Bách Lý Thanh nhướng mày: “Làm sao, không đúng à?”
Tây Lương Mạt cắn môi, thấp giọng cười, gương mặt ửng hồng: “Ừ… Nên vậy.”
Bách Lý Thanh nhìn sắc mặt giai nhân thẹn thùng, xinh đẹp như mây tía trên bờ biển, ánh mắt sâu kín, dường như cũng nở một nụ cười nhẹ, đầu ngón tay cũng ngoắc lấy tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta biết, có lẽ chúng ta đến từ hai thế giới khác nhau, có điều ngươi phải hiểu rằng, ngồi tại vị trí này, mưu chính này, có những thứ không phải ngày một ngày hai có thể thay đổi được.”
Tây Lương Mạt lại sửng sốt lần nữa, ánh mắt hiện lên vẻ khác thường.
Hắn… biết cái gì?
Bách Lý Thanh hơi rũ mắt, hàng lông mi quá dài mảnh của hắn hạ xuống một hàng bóng mờ trên gương mặt như ngọc, làm người ta không nhìn rõ suy nghĩ của hắn, chỉ nghe hẳn thản nhiên nói: “Từ từ sẽ tới.”
Nhưng trong lòng Tây Lương Mạt như có cuồng phong gào thét ùa qua, như có sóng thần cuộn trào.
Hắn… biết nàng.
Đúng vậy, nàng đến từ thế giời khác, thế giới kia có lẽ không phải bình đẳng, cũng có khói mù đêm tối, chính trị cũng là chiến tranh không đổ máu, đời trước nàng đã không sạch sẽ, thậm chí bởi vậy mà trả giá bằng tính mạng.
Nhưng, mặc kệ thế nào vẫn tốt hơn thời đại này, không dám tùy tiện coi mạng người như cỏ rác, không thể tùy ý mua bán mạng người, phụ nữ có quyền học tập làm việc, có quyền rời khỏi người chồng không tốt với mình, gặp bất công có tư pháp thẩm phán, bình dân đối mặt với cường quyền có nơi để trình bày, cho dù cuối cùng chưa chắc có kết quả tốt nhưng có tự do ngôn luận, có những người ra mặt thay họ.
Cho nên khi mới tới đây, nàng đã tự mình trải nghiệm bóng tối của thời địa này, nàng không có chí hướng cao cả, đi sửa triều nghịch đại, việc đó chỉ làm cho nước lũ thời đại nuốt trọn nàng, nàng đã từng theo chính trị, biết rõ hơn ai hết, nàng chỉ muốn để bản thân và người bên cạnh mình không bị làm nhục, không bị người lợi dụng xong rồi bị dẫm vào bùn, vĩnh viễn không thể xoay người.
Cho nên, nàng nhanh chóng thích nghi với quy tắc của thời đại này, dựa theo tôn ti cấp bậc của thời đại này, nghe theo quy tắc trò chơi của nó, không tiếc bán đứng bản thân, một đường bò tới hôm nay.
Nhưng, trong lòng nàng không cam, không vui.
Nhưng, chỉ có kẻ ở địa vị cao mới có quyền quyết định và thay đổi quy tắc, cho nên nàng bò lên.
Nàng không phải thánh mẫu trách trời thương dân, thay đổi lớn và kịch liệt luôn đi cùng với máu đẫm non sông, để kéo cả những kẻ địa vị cao vào vũng bùn chết chóc. Nàng chỉ chưa quen, nhiều năm đến vậy, vẫn chưa quen với cách kẻ thượng vị chỉ cần không thích là có thể tùy tiện lấy mạng người, chưa quen phụ nữ nghèo hèn, chỉ có thể làm vật phụ thuộc của đàn ông, chưa quen… quá nhiều thứ, cho nên nàng cố gắng tốt với người bên cạnh, cố gắng dùng phương thức bình đẳng nhưng không vượt phép để đối xử với bọn họ.
Nàng ý đồ muốn thay đổi một chút, chỉ để trong lòng càng thêm thoải mái, nhưng hắn nói với nàng, nàng vẫn nóng vội.
Tây Lương Mạt đột nhiên nhớ tới một lần nói chuyện phiếm với Liên công công, nàng vô tình nói một câu rằng cảm thấy người Tư Lễ Giám ra tay thật sự quá âm tàn ác độc, đã ra tay là tuyệt hậu. Nhưng Liên công công im lặng một lúc lâu rồi nở một nụ cười phù phiếm: “Tàn sát bừa bãi, đôi khi là để sau này không bị người tàn sát bừa bãi, cũng để không còn ai có thể tàn sát bừa bãi.”
Lúc đó nàng cảm thấy có phần vớ vẩn, cảm thấy đây chỉ là ngôn từ chống chế, nàng chưa từng nghĩ sâu xa.
Có điều hiệu giờ, ngôn từ vớ vẩn lại cảm thấy giống như… giống như…
Tây Lương Mạt âm thầm thở dài một tiếng, trở tay nắm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn, nhẹ giọng nói: “Ừ.”
Có ai rụt rẻ cẩn thận, khom lưng uốn gối, mà không vì sau này bừa bãi phóng túng?
Nàng dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Chỗ ta khi đó từng có một nữ hài tử, phụ thân nàng ở địa vị cao nhất, nhưng nàng chỉ là con riêng, từ nhỏ sống ở nơi bình dân bá tánh, không biết phụ thân là ai, sống nương tựa cùng mẫu thân. Năm mười mấy tuổi, mẫu thân qua đời, có người tới đón nàng tiếp tục đi học.”
Nàng do dự một chút rồi nói tiếp: “Nữ hài tử ở đó, có học đường, nam nữ đều có thể nhập học, từ học đường tiểu học đến cao học, đều như vậy, nàng rất muốn được phụ thân thừa nhận, cho nên sau khi rời khỏi học đường bèn thành người quản lý bên cạnh phụ thân. Phụ thân nàng giao cho nàng một ít chuyện không thể phơi bày dưới ánh sáng để nàng xử lý, nàng vô cùng cố gắng cho nên cũng làm không tồi, nhưng mà… Nhưng mà cuối cùng vì quá để ý đến phụ thân cho nên đã biết một số chuyện không nên biết giữa phụ thân và phu nhân. Phu nhân bình thường đối xử với nàng không tính là tồi, sau khi bị nàng biết chuyện lại càng ân cần, thậm chí giới thiệu việc hôn nhân, nàng cũng chỉ cho rằng phu nhân không muốn nàng tiết lộ một số chuyện, không ngờ tất cả chỉ vì muốn lấy mạng nàng, người chết mới là an toàn nhất, cho nên, cuối cùng nàng chết rồi.”
Nói tới cuối, giọng nói có chút lạnh.
Ánh mắt Tây Lương Mạt lóe qua chút lạnh giá, Bách Lý Thanh nhìn thấy lại không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cong khóe môi, cầm tay nàng đan chặt mười đầu ngón tay.
Chẳng trách nàng xử lý nhiều chuyện lão luyện, thủ đoạn sắc bén, ánh mắt chuẩn xác như thế, thì ra là người thạo nghề.
Đây là lần đầu tiên nàng nói với hắn về chuyện của nàng.
Chuyện này, rất tốt.
Tây Lương Mạt ngẩn ra một lúc, một cơn gió lạnh thổi qua mới làm nàng lấy lại tinh thần, bỗng nhớ tới mình đang ở nơi nào, sau đó cúi đầu thấy hắn khép hờ mắt, nắm lấy tay nàng, vây bàn tay nhỏ của nàng vào giữa, không hỏi thêm gì nữa.
Một chút ánh lửa và lạnh giá trong lòng nháy mắt tan biến hoàn toàn.
Kiếp trước không nhắc nữa, chỉ cầu kiếp này tự tại.
Chuyện hắn cảm thấy hợp lý, nàng cảm thấy không hợp lý, đều nên nói ra.
Nàng nên tin tưởng hắn không phải người chuyện gì cũng không nghe, mà nàng đã nhắc nhở, vậy là đủ.
Tây Lương Mạt lẳng lặng dựa vào lòng hắn, đầu ngón tay đặt lên ngực hắn.
Nàng thất thần trong thoáng chốc.
Giống như, thế gian này thanh bình, thời gian êm đẹp, lâu lâu dài dài.
“Đúng rồi.” Tây Lương Mạt bỗng nhớ tới chuyện gì.
“Phía bên Thiên Triều ngươi tính làm thế nào, đó dù sao cũng là thiên hạ của hoàng tộc họ Tư, còn cả Thuận Đế và Ninh Vương…”
Giọng nói nhạt nhẽo vang lên trên đỉnh đầu: “Không cần nhọc lòng, ngươi chớ quên, tuy không muốn thừa nhận nhưng trong mạch máu của ta vẫn chảy dòng máu họ Tư, dù sao cũng là của ta, ta sẽ không làm gì.”
Tây Lương Mạt nheo mắt: “Ừ.” Đúng rồi, suýt chút nữa nàng quên mất, nếu A Cửu nói nàng không cần nhọc lòng thì chẳng cần nhọc lòng làm gì.
Mặt trời ngả về Tây, nàng mơ màng buồn ngủ lại không nỡ khoảnh khắc yên lặng này, Bách Lý Thanh hơi động, đầu ngón tay mơn trớn đến cổ tay nàng, đụng tới chiếc lục lạc ngọc lành lạnh trên vòng tay.
Hắn dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Bọn nhỏ, không biết khi nào có thể nhìn thấy.”
Tây Lương Mạt hơi tỉnh lại, thoáng sửng sốt rồi lại mỉm cười an ủi: “Hai cái bánh bao tinh quái kia, bây giờ có lẽ đang ở Kính Hồ, chờ thế cục ổn định chút ta sẽ nhắn thúc thúc đưa bọn nhỏ tới.”
Đi đến Tử Vong Chi Hải một chuyến quá phiền phức, cho dù có người của Quỷ Quân dẫn đường, tránh né gió lốc và các loại đường chết cũng tốn không ít thời gian, nhưng người Quỷ Quân đi từ đó ra thì dễ dàng hơn nhiều, dù sao cũng là địa bàn của bọn họ.
Bách Lý Thanh nghĩ nghĩ rồi cũng gật đầu, đó là hải từ dung hòa giữa cốt nhục của nàng và hắn, cho nên hắn nghĩ, chờ tất cả ổn định, cho bọn nhỏ một cuộc sống an toàn rồi hãy đón về mới là ổn thỏa nhất.
Gió biển lướt qua bờ cát, cây dừa, nhẹ nhàng thổi đến, xa xa là tiếng sóng rầm rì như tiếng thì thầm nói nhỏ.
…
Chỉ là lúc này, Bách Lý Thanh không ngờ rằng, có những cuộc gặp mặt tới nhanh hơn hắn tưởng rất nhiều.
Một tháng sau, 765 người Long gia toàn bộ biến mất trong lúc đi đất phong, chết trong tay đại tướng biên quân của Long gia, chứng cứ vô cùng xác thực.
Triều đình Tây Địch ồ lên, nhất trí khiển trách Long gia tàn khốc, vì báo thù không màng tất cả, tổn hại nhân luân, từ bỏ biên cảnh, để đại quân Thiên Triều nhập quan, thật sự là tội nhân của Tây Địch!
Đến đây, người bảo vệ hoàng gia Tây Địch — Long gia, thất thủ.
Biên quân Long gia còn lại mất đi lòng dân, chỉ có thể biến mất ở núi rừng biên cảnh, hốt hoảng và thống khổ chạy trốn khỏi truy kích và tiêu diệt, lòng quân tan rã.
Mà biên quân Thiên Triều không ào ào đánh tới như người Tây Địch sợ hãi, mà sau khi tân hoàng Tây Địch phái ra đặc sứ hòa đàm đã tạm thời đóng quân ở Thiên Long quan, không tiến vào nữa mà ngồi chờ hòa đàm.
Chiến sự, xem như tạm thời bình định rồi.
Vì thế, Hoàng Đế Tây Địch nghĩ, ừm, hắn cần có một Hoàng Hậu.
Các đại thần đều rất vui vẻ, tân hoàng này cuối cùng cũng không làm khó như tiên hoàng, không muốn lập Hoàng Hậu, cho nên không có con nối dõi thích hợp thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Hơn nữa, nghe nói tân hoàng đã chọn được người làm Hoàng Hậu, nhưng mà… đây là một bí mật.
Có điều trong ngoài cung đều đang hồ hởi chuẩn bị cho hỉ sự.
Quốc gia này đã trải qua quá nhiều rung chuyển, lúc này nên xung hỉ một trận, các đại lão trong triều nghĩ vậy.
…
Ngọc Quang Trai.
Là hoàng thương Tây Địch, chiếm hữu quặng ngọc tốt nhất Tây Địch, ngoại trừ cung cấp cho hoàng thất cũng làm buôn bán bên ngoài, xưa nay nổi danh phục vụ tốt nhất.
Hơn nữa hình thức kinh doanh của bọn họ rất đặc biệt, ngoại trừ quầy phía trước có thành phẩm cho khách lựa chọn, sân trong còn đặc biệt thiết kế thành một cửa hàng ngọc thô, có các loại nguyên liệu để khách tuyển chọn, có khi nói không chừng còn mua được ngọc tốt với giá cực rẻ, nhưng cũng có khả năng mua phải đầu thừa đuôi theo, gọi là – đổ thạch.
Cho nên rất nhiều người nghe tin mà đến, thích tìm vận may.
Nhưng hôm nay, nơi này chỉ chiêu đãi một vị khách quý.
Nhưng vị khách quý này…
“Đây là thứ bỏ đi gì, có thế này cũng gọi là thế nước hàng đầu à?”
“Không được! Bản tọa muốn làm trọn một bộ trang sức, mấy thứ nguyên liệu của ngươi là đồ phế thải, vụn vặt.”
“Tìm lần nữa!”
“Không tìm thấy, quặng ngọc này sẽ bị thu hồi.”
Giọng nói kia lạnh nhạt nhưng mỗi một câu đều làm ông chủ Ngọc Quang Trai đau lòng, nhưng không dám nhìn thẳng, cảng không dám nói một chữ không.
Vị gia này lát nữa có muốn đốt viện hắn, hắn cũng không dám đánh cái rắm!
Ông chủ Ngọc Quang Trai cắn răng một cái, cung kính nói: “Bệ hạ, ngài chờ một chút, ta… ta có một khối nguyên thạch tổ truyền, đập ra làm đồ trang sức cho nương nương tương lai là không gì tốt hơn.”
Sau đó, hắn lấy từ trong ngực áo ra một bao vải đỏ đưa cho đại thái giám bên cạnh: “Đây là một đôi vòng huyết ngọc tổ truyền nhà tiểu nhân, xin bệ hạ bớt giận.”
Bách Lý Thanh tùy tiện nhìn thoáng qua đồ Tiểu Thắng Tử vừa lấy tới, chất ngọc trong vắt, giống như một hồ nước xanh ngắt, nhìn lâu ngay cả hồn phách cũng như bị hút vào, bên trong có tơ máu rất mảnh, như một ráng mây đỏ trên trời xanh, tinh xảo mỹ lệ, quẩn quanh không rời, thiên biến vạn hóa.
Ánh mắt hắn khẽ động rồi mới vừa lòng xua tay: “Ừ, thưởng.”
Ông chủ Ngọc Quang Trai vội vàng dập đầu tạ ơn, tuy trong lòng đau muốn chết, thầm xin lỗi tổ tông, nhưng cái thưởng này lập tức làm hắn tinh thần chấn động, vị này ban thưởng tuyệt đối không ít, nếu lại thêm một quặng ngọc, hắn lập tức vẫy đuôi xoay người lấy hết nguyên thạch bảo bối mà lão tổ tông để lại tới.
Tiếc mồi không bẫy được sói!
Bách Lý Thanh chọn rất lâu, có chút mệt mỏi, bèn tống cổ Tiểu Thắng Tử đi bưng trà rót nước lấy đệm mềm, mình thì đi thẳng tới một cái ghế dài khắc bằng ngọc mà ngồi xuống, ngắm nghía đôi vòng ngọc trong tay, đôi mắt âm u hiện lên một chút ý cười, hắn chọn nửa ngày mới chọn được một đôi hài lòng, không biết nha đầu kia đeo lên cổ tay sẽ như thế nào.
Nghĩ đến Tây Lương Mạt đeo lên cổ tay, nổi bật lên làn da nàng càng thêm mịn màng bóng loáng, khi hoan ái đầu ngón tay mớn trớn cổ tay nàng, da thịt trơn trượt và vòng ngọc lạnh lẽo chạm vào nhau mang đến cảm thụ cực hạn, Bách Lý Thanh bèn rất vừa lòng, lười biếng dựa về sau, thuận tiện nghĩ có nên chế tạo cho nàng một sợi dây xích bằng ngọc, ngọc châu nho nhỏ vòng từ cần cổ trắng như tuyết của nàng xuống dưới, lướt qua nụ hoa phập phồng, bụng nhỏ bằng phẳng, lại thẳng xuống phía dưới… Ừm, làm ngọc thế* cũng không tồi, tăng thêm lạc thú trên giường. [* là sex toy đó mấy má, cả ngày lão không nghĩ được cái gì đàng hoàng =))]
Một lão yêu ngàn năm nào đó bắt đầu cong hoa lan chỉ thưởng thức vòng ngọc trong tay, nhớ lại đủ loại đông cung bí tịch, chín chín tám một tư thế mà hắn từng thấy khi làm việc trong cung, phát ra tiếng cười the thé: “Há há há…”
Không phát hiện ra đây là… di chứng thái giám, dù sao giả làm thái giám quá lâu, có vài thói quen không thay đổi được.
Ở xa xa, Tây Lương Mạt đang ngồi trước ngự án duyệt tấu chương, đột nhiên rùng mình một cái, nàng chun mũi, cảm thấy có dự cảm không lành cho lắm.
Bách Lý Thanh tưởng tượng Tây Lương Mạt trong đủ cái loại tư thế diễm tình, tay thuận tiện gác một bên, đặt lên một món đồ tròn tròn mượt mượt.
Trong viện nguyên thạch Ngọc Quang Trai này chỗ nào cũng là ngọc thạch, cho nên hắn lập tức dừng tay, duỗi ra sờ sờ hai cái, trầm ngâm nghĩ, ừm, xúc cảm trơn tuột, mềm mịn, cầm vào rất ấm, đây là… noãn ngọc hàng đầu.
Có điều, hình như, quá mềm thì phải?
Chờ đến khi hắn nhận ra khác thường, cúi đầu nhìn đã thấy dưới tay không biết từ khi nào thêm một cái, không, thêm hai cái… ngọc thạch mượt mà, non mịn, trắng trắng, nắm rất mềm?
Hơn nữa, ngọc thạch còn biết cử động? Lẽ nào thành tinh?
Bách Lý Thanh nheo đôi mắt âm mị, hơi nghiêng người nhìn “ngọc thạch” kia ủn ủn, từ một đống nguyên liệu ngọc hỗn loạn chậm rãi chui ra.
Hắn hôm nay coi như mở rộng tầm mắt sao?
Khác với người khác sẽ cảm thấy sợ hãi, vị này là ma đầu sát tinh từ địa ngục luyện ra, bản thân đã là ma, sao có thể sợ tiểu ngọc linh này.
Bách Lý Thanh cười khẽ, vươn đầu ngón tay chọc chọc lên noãn ngọc.
Lúc này, ngọc thạch kia lập tức ngừng chuyển động, nhưng ngay sau đó, một tiếng hét nho nhỏ vang lên: “Ai, ai dám to gan chọc mông nhỏ của gia!”
“A, đáng ghét!”
Bách Lý Thanh hơi dừng, lại xoay người một chút bèn thấy ngọc thạch kia đột nhiên rơi ra từ đống nguyên liệu cao nửa người.
Ừm, rớt ra một con tiểu ngọc tinh, không, hai con.
“Ai da!”
“Tiểu Hi, nắm lấy!”
Chỉ thấy một bé con ngọc mông trần vươn tay ngắn ngủn đu một khối ngọc thạch hơi nhô ra, hai chân ngắn liều mạng giãy, quần rớt xuống đầu gối, bị một bé ngọc giống y như đúc túm lấy.
Hai bé con bằng ngọc cứ vậy một đứa tiếp một đứa treo trên đống nguyên liệu ngọc thạch cao bằng nửa người.
Bách Lý Thanh nhướng mày, rất hứng thú nhìn hai con ngọc thạch thành tinh treo ở kia, ý đồ tiếp đất an toàn, nề hà chân ngắn, chỉ có thể vung vẩy khắp nơi.
Hai bàn tay nhỏ túm khối bạch ngọc, thế nhưng khối ngọc đó còn không trắng bằng tay của chúng nó, ánh mặt trời chiếu lên mặt hai búp bê ngọc thạch kia có cảm giác nửa trong suốt, như là noãn ngọc hàng đầu, hơi phiếm hồng, trên đôi mắt to tròn là hàng lông mi vừa dài vừa dày, miệng nhỏ hồng căng mịn đáng yêu, còn có một đống lông xù ngắn trên đầu vương ít bột phấn ngọc, dưới ánh mặt trời phiếm ra tia sáng bảy màu, hai con búp bê ngọc chỉ một câu có thể hình dung – Lóng lánh trong suốt.
Bách Lý Thanh cúi nửa người đánh giá bọn nhỏ, bỗng sờ cằm nghĩ, noãn ngọc dưỡng người, bản thể của hai tiểu ngọc tinh này không biết có thể giũa thành một bộ trang sức noãn ngọc tốt nhất hay không, để nha đầu Tây Lương Mạt kia dưỡng thân mình.
Hai con búp bê ngọc đột nhiên cảm thấy âm khí phía sau, một đứa trong đó quay đầu, bỗng đối diện với một đôi mắt đen kịt sâu thẳm, giật hết cả mình, cái miệng nhỏ há ra hét chói tai: “A —- yêu quái —– xấu quá đi!”
Động tác của Bách Lý Thanh khựng lại, nụ cười cứng đờ.
Yêu quái?
Xấu?