Nghe được lời nói của Hàn Như Liệt, trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên tia cười. Dù rằng bọn họ giờ phải chịu áp lực khổng lồ, nhưng biết tâm tư của Hàn Như Liệt thì nàng đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Chỉ cần tại thời điểm nàng gặp nguy hiểm, người nam nhân này sẽ nguyện ý che trước mặt nàng, dùng thân thể của hắn bảo vệ nàng, đối với nàng vậy là đủ.
Mộ Chỉ Ly chủ động nâng lên môi anh đào, ghé vào trên cánh môi của Hàn Như Liệt.
Môi của hắn lạnh như băng nhưng lại rất mềm mại, cũng giống như con người của hắn.
Hàn Như Liệt liền tung người đem Mộ Chỉ Ly đặt ở dưới thân, cánh môi tùy ý làm cho nụ hôn càng thêm sâu.
Hơi thở ấm áp vờn trên mặt Mộ Chỉ Ly, lúc này nụ hôn của Hàn Như Liệt tràn đầy xâm lược, cuồng tứ và bá đạo, hắn điên cuồng chiếm đoạt thành trì, muốn đem tất thảy của Mộ Chỉ Ly cướp về, muốn nhập nàng vào thân thể chính mình.
Có lẽ là tại chuyện ngày hôm nay khiến cho trong lòng hắn tràn đầy sợ hãi, sợ hắn sẽ mất đi Ly nhi, nên động tác của hắn so với dĩ vãng liền nhiều hơn mấy phần thô bạo.
Mộ Chỉ Ly hoàn toàn sa vào trong sự điên cuồng này, thân thể của nàng dán lên thân thể cực nóng của Hàn Như Liệt, cảm nhận được lực lượng của hắn, cảm thụ tâm tình của hắn, nàng liền phối hợp nghênh đón hắn, cùng hắn trầm luân.
Ở dưới thân Hàn Như Liệt, quần áo Mộ Chỉ Ly bị hắn trực tiếp xé rách, từng kiện áo quần vứt trên mặt đất. Chỉ qua thời gian ngắn ngủi, hai người đã gần như xích lõa, hơi thở mập mờ đầy xuân ý không ngừng lan tỏa trong phòng, Hàn Như Liệt nhìn thân thể hoàn mĩ trắng nuột nà của Mộ Chỉ Ly, trong mắt liền hiện một mảng cuồng nhiệt.
Nhìn ánh mắt Hàn Như Liệt tràn đầy tính xâm lược, cái nhìn kia giống như mãnh thú điên cuồng, trong mắt Mộ Chỉ Ly vẫn rất dịu dàng.
“A….”
Một tiếng kêu yêu kiều, thanh âm mất hồn càng khiến Hàn Như Liệt thêm trầm luân, mất đi khống chế…
Sáng sớm hôm sau..
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Trong mắt hai người đều hiện lên vẻ kinh ngạc. Theo lý thuyết hai người bọn họ ở Đông Phương gia cũng không qua lại với người nào, không nên có người gõ cửa vào lúc này mới đúng.
Người duy nhất có thể tìm tới bọn họ chínnh là Đông Phương Cường, nhưng nếu là Đông Phương Cường sao có thể có kiên nhẫn đứng ở cửa gõ cửa.
Cửa lớn mở ra, một nam tử trung niên đã đi vào trong nhà.
Nhìn thấy nam tử này, ánh mắt hai người rung động, mặc dù hắn chưa từng phóng ra khí tức, nhưng bọn họ có thể nhận thấy thực lực của hắn sâu không lường được.
Đây là một loại chênh lệch vô cùng lớn, cho dù hai người bộc phát toàn bộ thực lực vẫn không thể chống lại một chiêu của đối phương, đối diện với nam tử, thậm chí hai người không thể có nửa điểm tâm tư phản kháng.
“Không biết cao nhân là?” Mộ Chỉ Ly chậm rãi lên tiếng hỏi, may là dưới loại tình huống này nàng vẫn có thể trấn định.
Có thể xuất hiện ở Đông Phương gia, nhất định là người của Đông Phương gia, người này có thực lực hung hãn mạnh mẽ như vậy, có thể hay không là trưởng lão của Đông Phương gia?
Đông Phương Khiếu nhìn hai người Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt thì thấy hài lòng. Mặc dù hai người bọn họ nhìn thấy mình rất khiếp sợ, nhưng có thể có được phần tâm tình trấn định như vậy thật không dễ dàng.
“Ta là Đông Phương Khiếu.” Đông Phương Khiếu tùy ý nói, bộ dáng lững thững tràn đầy lạnh nhạt.
Song hai người Mộ Chỉ Ly nghe tới tên hắn thì ngẩn ra, mặc dù bọn họ chưa bao giờ gặp Quán chủ của Đông Phương gia nhưng tên hắn cũng như sấm bên tai. Đông Phương Khiếu chính là tên của Quán chủ. Mặc dù trên thế giới này người cùng tên cũng không ít, nhưng ở tại Đông Phương Gia mà cùng tên với Quán chủ thì chắc chắn là không có ai.
“Ra mắt Quán chủ”. Hai người cùng nhau hành lễ.
“Thôi, hôm nay ta cũng chỉ là tiện qua thị sát chỗ ở của đệ tử các ngươi, không cần quá giữ lễ”.
Dù Đông Phương Khiếu nói có vẻ tùy ý nhưng hai người Mộ Chỉ Ly cũng không dám tùy tiện. Đây là lễ nên có với Quán chủ, một thân thực lực của hắn sâu không lường được, muốn chém giết bọn họ tuyệt chỉ là một việc rất dễ dàng.
” Ta nghe nói các ngươi giết chết ba người Đông Phương Vũ?”
Lời vừa nói ra, trong lòng hai người đã trầm xuống, chẳng lẽ Quán chủ tới đây để hưng sư vấn tội*(kéo đến hỏi tội)?
“Đúng.”
Đông Phương Khiếu nhìn bộ dạng Đông Phương Liệt và Đông Phương Ly tràn đầy cảnh giác thì không khỏi cười nói:”Không cần lo lắng, hôm nay ta không phải tới để hưng sư vấn tội, Đông Phương gia của ta chưa bao giờ cấm các đệ tử tranh đấu, tranh đấu mà đánh mất tính mạng là chuyện bình thường.”
Nghe nói thế, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua là ánh mắt nhìn về Đông Phương Khiếu lại tăng thêm một tia nghi ngờ, nếu không phải tới hưng sư vấn tội vậy hôm nay mục đích của Quán chủ đến đây là gì?
Cái gọi là thị sát chắc chắn chỉ là lấy cớ, đường đường Quán chủ có thế lực lớn nhất có thể đơn giản tới chỗ ở của đệ tử bọn họ thị sát sao?
” Nếu các người dám giết Đông Phương Vũ, vậy hẳn là đã có chút hiểu biết đối với chuyện của Đông Phương Cường chứ?” Đông Phương Khiếu chậm rãi nói, bộ dáng lạnh nhạt làm người ta không thể suy đoán ra ý nghĩ của lão.
Không thể không thừa nhận, cùng trao đổi với cường giả như vậy khiến trong lòng bọn họ có áp lực cực lớn, không biết Quán chủ đối với sự kiện này tột cùng có thái độ như thế nào.
“Từ người khác đàm luận cũng chỉ biết được một chút chuyện, như chuyện Đông Phương Cường là cao thủ thứ hai của Đông Phương gia mà thôi.” Hàn Như Liệt đáp.
“Chỉ cần biết điểm này thì chắc các ngươi sẽ hiểu những ngày kế tiếp của hai người sẽ không hề dễ chịu, chúng ta Đông Phương gia không cấm tư đấu, chỉ cần hắn ta muốn giết hai người thì với thực lực của hai người căn bản chạy trốn cũng không thể.”
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly nhíu mày:” Hôm nay Quán chủ đến chắc không chỉ để nhắc nhở chúng ta biết chuyện của hai người này chứ?”
Khi Quán chủ nói xong mấy câu đó nàng đại khái đã đoán được dụng ý của hắn, nếu như hắn muốn đứng về phía Đông Phương Cường thì với thực lực của Đông Phương Cường hoàn toàn không cần hôm nay hắn ta xuất hiện ở đây, như vậy chỉ còn có một lý do, lão Quán chủ là muốn giúp bọn họ.
Nhìn bộ dáng chắc chắn của Mộ Chỉ Ly, Đông Phương Khiếu liền nở nụ cười:”Quả nhiên là nha đầu tâm tư thông tuệ, không sai, lần này ta đến đây mục đích cũng không chỉ để nhắc nhở. Thiên phú của hai người các ngươi trong vạn người cũng chưa chắc có một, chớ nói một thuộc tính Thời gian và một thuộc tính Không gian cùng xuất hiện. Ta không mong nhìn thấy các ngươi bị hủy hoại sớm như thế, nên có ý định bảo vệ hai người, để các ngươi có thể thể hiện ra tiềm lực thực sự cho ta nhìn.”
“Kính xin Quán chủ nói rõ!”
“Còn nửa năm nữa động Hạo Thiên sẽ lại mở ra, ta cho các ngươi nửa năm thời gian để tu luyện, không cần lo lắng đan dược, ta sẽ cung cấp đầy đủ. Chỉ cần các ngươi có thể dựa vào thực lực của bản thân mà vào được danh sách tiến động Hạo Thiên, ta sẽ không để cho Đông Phương Cường động tới các ngươi. Nếu không, chuyện này ta sẽ không nhúng tay.” Đông Phương Khiếu lời ít mà ý nhiều nói.
Lời nói của Đông Phương Khiếu hoàn toàn thể hiện định luật mạnh được yếu thua, nếu hai người bọn họ có thiên phú đủ mạnh thì có thể sống sót, còn nếu không được, hắn ta cũng không quan tâm để Đông Phương Cường giết bọn họ.
Chuyện này cỡ nào tàn khốc, nhưng đó cũng là nguyên tắc đã xâm nhập vào cốt tủy bọn họ, chẳng qua là chủ nhân đem cái định luật mạnh được yếu thua làm rõ hơn mà thôi.
Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt liếc mắt nhìn nhau, bọn họ bây giờ thật ra không có lựa chọn nào khác, bọn họ chỉ có thể đáp ứng đề nghị của Đông Phương Khiếu, nếu không căn bản không có nửa điểm hi vọng. Ít nhất hiện giờ còn có một phần cơ hội.
“Chúng ta nhất định sẽ không làm Quán chủ thất vọng.”
“Tốt” Đông Phương Khiếu gật đầu cười, duỗi tay ra thì bên trong xuất hiện hai trái cây trong suốt tỏa sáng, vừa hiện liền tản ra mùi thơm vô cùng:”Cái này coi như ta tự tài trợ cho các ngươi, ta hi vọng các ngươi không làm lãng phí chúng.”
Sau khi Đông Phương Khiếu rời đi, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt cũng không hề trì hoãn nửa khắc thời gian, thì đã trở về phòng riêng tự bế quan tu luyện.
Nửa năm này là nửa năm liên quan tới sinh tử tồn vong của bọn họ, không thể xảy ra nửa điểm sơ sót.