Đông Phương Trì cười lên ha hả, bộ dáng khi nhìn về phía Mộ Chỉ Ly giống như hắn đang nhìn thấy chuyện gì rất đáng cười:”Ngươi đang ở đây nói đùa gì vậy? Một Càn Khôn cảnh trung kỳ như ngươi cũng dám cùng chúng ta nói những lời này, quả thật muốn chết?”
“Vây công nữ nhân của Đông Phương Liệt ta, ta sẽ khiến cho các ngươi hối hận”. Lời nói lạnh như băng từ trong miệng Hàn Như Liệt truyền ra, vừa nói xong thì cũng là lúc hơi thở cường hãn trong cơ thể bộc phát ra ngoài.
“Nửa bước Trúc Cơ!” Vẻ mặt Đông Phương Khánh và Đông Phương Trì đầy kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới tiểu tử trẻ tuổi này thực lực đã đạt đến nửa bước Trúc Cơ.
Mặc dù tu vi nửa bước Trúc Cơ vẫn bị vây ở Càn Khôn Cảnh, chưa chân chính bước vào Trúc Cơ Cảnh nhưng thực lực của nửa bước Trúc Cơ và Càn Khôn cảnh hậu kỳ thì khác biệt rất lớn.
Người tu vi Càn Khôn cảnh hậu kỳ trước mặt cao thủ nửa bước Trúc Cơ căn bản là không có khả năng phản kích, hai người bọn hắn đã có cảm giác thấy nguy cơ thật lớn, xem ra hôm nay thật sự có phiền toái.
Mộ Chỉ Ly cũng rất kinh ngạc, nàng biết Hàn Như Liệt gần đây bế quan nhất định có đột phá, không nghĩ tới hắn đã đột phá đến cảnh giới nửa bước Trúc Cơ, tiến bộ lần này thật không nhỏ.
Thân hình Hàn Như Liệt vừa động thì đã bay thẳng đến phía Đông Phương Khánh đang muốn chạy trốn, tốc độ của hắn khiến cho Đông Phương Khánh chỉ có thể đứng lại, bị ép giao thủ cùng với Hàn Như Liệt.
Chiến đấu giữa hai người đột nhiên bộc phát, từng đợt âm vang của quyền cước chạm nhau, lấy trung tâm từ hai người truyền ra ngoài.
Ở nơi này, lực phá hoại trong khi giao thủ cũng thật kinh người, những phòng phía sau đã hoàn toàn nổ tung, trở thành một mảnh phế tích, cát bay đá chạy, năng lượng Thiên Lực trong không khí không ngừng tàn sát bừa bãi, hai người chính là trung tâm của trận cuồng phong này.
Trong mắt Đông Phương Khánh hiện lên đầy vẻ rung động, Đông Phương Liệt mới vừa tới Đông Phương gia ba tháng thực lực đã cường hãn tới trình độ này, đối phương bất kể là lực lượng hay kỹ xảo chiến đấu đều không kém hơn hắn, cho nên hắn chỉ có thể bị động đón nhận.
Trận chiến này từ bắt đầu chính là Đông Phương Khánh bị đè ép, cũng may thiên tính của hắn là thuộc tính Thổ, nên Đông Phương Liệt muốn giết hắn cũng không phải chuyện dễ dàng, đầu óc Đông Phương Khánh không ngừng xoay chuyển, muốn tìm cách để đột phá hiểm cảnh này.
Nhìn thấy Đông Phương Khánh lâm vào nguy hiểm, phản ứng của Đông Phương Trì là lập tức rời đi, nhưng thời điểm hắn vừa động, Đông Phương Ly đã chắn trước mặt.
Nhìn rõ người tới là Đông Phương Ly chứ không phải Đông Phương Liệt, Đông Phương Trì thở phào nhẹ nhõm:”Ngươi không phải là đối thủ của ta, ta khuyên ngươi hãy tránh ra, nếu không chỉ có một mình ngươi bị thiệt thòi.”
Nghe vậy, khóe miệng Mộ Chỉ Ly gợi lên độ cong:” Có phải đối thủ của ngươi hay không, cũng không phải do ngươi nói”. Thân hình vừa động, kiếm Vị Ương trong tay đã như bay múa đâm vào vị trí yếu hại trên thân Đông Phương Trì.
Tiếng vang do phòng ốc sụp đổ cũng không nhỏ, mặc dù Đông Phương gia không ngừng có chiến đấu, nhưng chiến đấu có động tĩnh lớn như vậy cũng rất ít thấy.
Khi mọi người nhìn thấy hai cặp chiến đấu trước mặt, trong mắt hiện lên đầy vẻ kinh ngạc. Lúc nãy là Đông Phương Trì và Đông Phương Khánh vây công Đông Phương Ly, tình thế hiện tại thì hoàn toàn thay đổi.
” Đông Phương Liệt và Đông Phương Ly chắc hẳn là tới báo thù a, hai người này đúng là không chịu thiệt dù chỉ một chút nha.”
“Ta nhớ thời điểm Đông Phương Liệt mới đến chỉ là Càn Khôn Cảnh trung kỳ thôi, thế mà bây giờ đã đạt tới Nửa Bước Trúc Cơ, tiến bộ cũng thật nhanh”.
“Đông Phương Ly cũng không biết từ Tử Cảnh đột phá tới Càn Khôn Cảnh Trung kỳ lúc nào rồi? Tiến bộ này đúng là rất nhanh đó”
“Ta thấy hôm nay hai người Đông Phương Trì và Đông Phương Khánh chắc chắn gặp phải tai ương, ai bảo bọn họ vẽ đường cho hươu chạy, trợ giúp Đông Phương Vũ đoạt nữ nhân của Đông Phương Liệt, khẩu khí này sao Đông Phương Liệt có thể nuốt xuống được.”
“Phốc”.
Đông Phương Khánh bị Đông Phương Liệt chính diện công kích, thân hình trực tiếp nện trên mặt đất nơi dãy phòng đã bị biến thành phế tích, một ngụm máu tươi phun ra ngoài.
Hơi thở cả người hắn uể oải rất nhiều, hiển nhiên đã bị trọng thương trong lúc giao thủ. Xong Hàn Như Liệt cũng không nghĩ dừng tay, hắn muốn cho mọi người biết, động đến nữ nhân của Đông Phương Liệt hắn cần phải trả giá lớn như thế nào.
Đông Phương Khánh hoảng sợ nhìn Đông Phương Liệt đang từng bước đến gần, hắn chưa bao giờ cảm thấy tử vong gần mình như thế.
Tên Đông Phương Liệt này tuyệt đối không phải người tâm từ thủ nhuyễn *(thiện tâm, ra tay nhẹ nhàng), nếu như không có gì chuyển biến chắc chắn hắn ta sẽ đánh chết mình.
“Khoan, dừng tay”. Đông Phương Khánh vội vàng hô to.
Đông Phương Liệt không hề dừng lại cước bộ, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Đông Phương Khánh.
“Chỉ cần ngươi tha cho ta, sau này ta sẽ đi theo ngươi! Ngươi muốn ta làm gì ta sẽ làm như vậy”
Nghe vậy, khóe miệng Hàn Như Liệt mở ra một độ cong đầy tà mị” A, có vẻ không tệ a”
Thấy Đông Phương Liệt dường như có chút thay đổi chủ ý, Đông Phương Khánh vội nói tiếp:”Giết ta đối với ngươi chẳng có lợi gì cả, không giết ta thì ngươi có thể có một trợ thủ, đó không phải là tốt hơn sao?”
Hàn Như Liệt khẽ gật đầu, song trong khoảnh khắc một kiếm đã không chút lưu tình đâm thẳng vào tim Đông Phương Khánh.
“Roẹt!” thanh âm đao kiếm sắc lạnh đâm vào da thịt nghe thật chói tai.
Thậm chí khóe miệng Đông Phương Khánh còn mang theo một phần của nụ cười, trong mắt tràn ngập không cam lòng, hiển nhiên không nghĩ tới Đông Phương Liệt sẽ làm như vậy, chỉ một kiếm đâm ra đã kết liễu hắn, nhẹ nhàng giải quyết một gã Càn Khôn Cảnh cao thủ.
Hàn Như Liệt rút kiếm về, máu tươi từ mũi kiếm không ngừng nhỏ xuống mặt đất, khuôn mặt tuấn mỹ không có nửa điểm thay đổi.
Mọi người vây xem thấy Đông Phương Liệt không chút do dự giết chết một cao thủ Càn Khôn Cảnh, trong lòng đều chấn động, nhận thấy Đông Phương Liệt thật là một người tàn nhẫn.
Đứng ở phía dưới, Hàn Như Liệt nhìn Đông Phương Trì và Mộ Chỉ Ly đang chiến đấu trên không trung, cũng không có ý định xuất thủ trợ giúp nàng. Dù Đông Phương Trì có tu vi cao hơn mấy phân so với Ly nhi, nhưng lực chiến đấu của Ly nhi không phải dùng tu vi có thể đo được.
Hắn tin tưởng không cần mình nhúng tay, Ly nhi cũng có thể giải quyết, đây cũng là cơ hội tích lũy kinh nghiệm chiến đấu tốt cho nàng.
Lúc này Đông Phương Trì đang chiến đấu cùng Mộ Chỉ Ly cũng thấy thật khó tưởng tượng, hắn vốn nghĩ có thể dễ dàng hất nàng ra, nhưng giao thủ mới thấy trình độ khó chơi của nàng ta không giống như hắn vẫn nghĩ. Rõ ràng tu vi thấp hơn so với hắn, nhưng làm cho hắn không chiếm được một chút tiện nghi nào, ngược lại còn bị nàng ta chế trụ, loại cảm giác nghẹn khuất này thật khiến người khác có cảm giác muốn chết.
Hai tay Mộ Chỉ Ly dao động nhanh chóng tạo thành một thủ ấn phức tạp, Thiên Lực chung quanh được nàng dẫn dắt nhanh chóng theo kết ấn hội tụ vào, sau một khắc mọi người liền cảm thấy nhiệt độ đột nhiên tăng cao, khí trời vốn mát mẻ lúc này trở nên nóng rang khó nhịn.
Mọi người chỉ thấy phía sau Mộ Chỉ Ly hiện lên ngọn lửa cực nóng, liệt hỏa rừng rực phát ra ánh sáng chói mắt, tạo ánh sáng lửa kia làm nổi bật khuôn mặt Mộ Chỉ Ly trông như đang tỏa ra ánh sáng.
“Thuộc tính Hỏa, đây là lực lượng của thiên phú thuộc tính Hỏa! Đông Phương Ly lần trước thi triển thuộc tính Lôi, bây giờ lại thi triển ra thiên phú thuộc tính Hỏa, thật là nhiều thủ đoạn.”
” Phẩm cấp của vũ kỹ này hình như cũng không thấp a, Thiên Lực từ bốn phía không ngừng bị dẫn dắt tới, chẳng lẽ Đông Phương Ly thật có thể đánh bại Đông Phương Trì?”
“Có thể nha, nếu không vì sao Đông Phương Liệt đã đánh chết Đông Phương Khánh vẫn không có động tác gì, chỉ đứng nhìn?”
Thấy Mộ Chỉ Ly thi triển ra vũ kỹ cường hãn như vậy, sắc mặt Đông Phương Trì cũng thay đổi, hắn không nghĩ tới Đông Phương Ly thật sự biến thái như vậy, nếu hắn thua trong tay Đông Phương Liệt cũng không có gì xấu hổ, nhưng nếu thua trong tay Đông Phương Ly thì không còn chút mặt mũi nào.
Nghĩ đến đây, Đông Phương Trì gần như điên cuồng liền thi triển vũ kỹ mạnh nhất của mình.
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện diễn ra rất nhanh, vũ kỹ của hai người thi triển chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, mọi người liền thấy liệt hỏa phía sau Mộ Chỉ Ly hóa thành Thất thải Phượng Hoàng* (phượng hoàng bảy màu).
Màu sắc chói lóa xinh đẹp khiến mọi ánh mắt đều kinh diễm, tư thái cao quý của Phượng Hoàng biểu hiện không thiếu chút nào. Phượng hoàng xuất hiện liền như có linh tính, ở bên cạnh Mộ Chỉ Ly xoay tròn một vòng.
Kèm theo một tiếng gáy vang động nội tâm, tầm mắt của Thất Thải Phượng Hoàng chăm chú chiếu vào Đông Phương Trì.
Một mảnh xôn xao, lúc này bên cạnh Đông Phương Trì đã xuất hiện một Thụ yêu (yêu tinh cây) khổng lồ. Thụ yêu to lớn vượt quá sự tưởng tượng của tất cả mọi người, cơ thể tráng kiện mười người ôm không xuể, cành lại càng dài đến mấy chục thước.
Thể tích của Thất Thải Phượng Hoàng so với Thụ Yêu thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng chẳng ai ở đây dám chắc kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.
“Phượng Vũ Cửu Thiên: Phượng Hoàng Đấu!” Mộ Chỉ Ly quát lạnh một tiếng.
Kèm theo tiếng quát lạnh này, Phượng Hoàng cất tiếng gáy to, bay thẳng tới Thụ Yêu.
“Vạn Niên Đằng!” Đông Phương Trì cũng nổi giận gầm lên, Thụ Yêu khổng lồ này chắn ở phía trước, đây là vũ kỹ thành danh của hắn, khi những cành cây này đem người quấn chặt lấy. Muốn từ đó thoát ra là ngàn vạn khó khăn.
Không ít người đã chết dưới vũ kỹ Vạn Niên Đằng này, hắn tin tưởng lần này Đông Phương Ly cũng không phải ngoại lệ, trong mắt hắn hiện lên sát ý điên cuồng.
Khi Thất Thải Phượng Hoàng bay tới phía trước của Thụ Yên, hai cành chính của Thụ Yêu nhanh chóng quấn lên thân thể Phượng Hoàng, cố gắng dùng phương pháp cũ, lấy hai cành để buộc chặt thân thể Phượng Hoàng.
Sự thật cũng đúng như thế, Thất Thải Phượng Hoàng liền bị Thụ Yêu trói chặt không thể động đậy.
” Vạn Niên Đằng này thật khó dây dưa, người bình thường đụng phải rất khó thoát khỏi a”.
“Đông Phương Ly sợ rằng phải thua, Phượng Hoàng kia tuy mạnh, nhưng thuộc tính Hỏa cũng không đủ cường đại để làm chết cháy Vạn Niên Đằng nha”.
Khi mọi người cho rằng kết cuộc đã định, Thất Thải Phượng Hoàng vốn đang bị quấn quanh đã xảy ra biến hóa cực lớn.
Lông vũ bảy màu nhanh chóng tàn lụi, một đoàn ánh sáng bảy màu tản ra. Màu sắc của Phượng Hoàng cải biến cực lớn, triệt để chuyển thành một màu đỏ rực rỡ, cùng một thời gian, năng lượng thuộc tính Hỏa đạt tới cực hạn.