-Đa tạ!
-Đưa giải dược cho ta.
-Dựa vào cái gì?
-Tính mạng của ngươi.
Hải Đường hung tợn nói rằng, nhưng Phạm Nhàn lại phát hiện trong mắt cô nương này có chút hoảng sợ.
-Giết ta, ngày nào nàng cũng phải ngâm mình trong nước biển rồi.
Phạm Nhàn có chút không kiêng nể.
Đàm phán không thành, không ai chịu thua, ai cũng không thể tiến hành bước trao đổi lợi ích tiếp theo. Một đôi nam nữ trừng mắt nhìn nhau, dường như hai tiểu hài tử đang cáu kỉnh vậy. Dưới hàng cây, trong sơn đạo này, nhìn cảnh có chút hoạt kê.
…
-Ngươi giết chết Tiếu Ân chưa?
Hải Đường bỗng nhiên chuyển trọng tâm câu chuyện nhìn hắn nói rằng:
-Nếu như ngươi đã cố kỵ sự tồn tại của ta, ta có thể coi như không biết chuyện này. Ta lần này tới nam, không phải vì ngăn cản ngươi giết hắn, kỳ thực ta và ngươi có chung một mục đích.
Phạm Nhàn lắc đầu:
-Ta quả thực muốn giết chết Tiếu Ân, thế nhưng nàng đã muốn giết hắn, ta sẽ bảo vệ tính mạng cho hắn.
-Vì sao?
-Không có nguyên nhân.
Phạm Nhàn tự nhiên sẽ không nói cho đối phương biết chính mình cũng rất muốn biết cái bí mật trong lòng Tiếu Ân kia.
Hải Đường giận dữ, rút thanh kiếm sáng loáng ra khỏi bao, kiếm hôm nay đã không còn ý ôn nhu, kiếm khí tận trời, đúng là chuẩn bị chém một kiếm tinh chuẩn vô cùng muốn chặt đứt Phạm Nhàn ra làm đôi.
Phạm Nhàn khóe mắt hơi run lên, trên mặt vẫn bình tĩnh vô cùng, nhưng ở sâu trong lòng hắn cực kỳ hoảng sợ. Thôn cô này nếu như thật muốn giết chết hắn, lúc này không có hắc kỵ bên người, cũng không có hổ vệ, thật không biết phải làm như thế nào nữa.
Đột nhiên mi mắt Hải Đường run lên, đi tới phía sau sơn đạo, quay đầu nhìn Phạm Nhàn nói rằng:
-Ta không thích cùng những người tạp vụ kia giao tiếp, ngươi tới hay không?
-Tới hay không?
Đây là một lời mời sao? Là vực sâu tử vong, mật ngọt chết ruồi sao?
Phạm Nhàn cũng mỉm cười chắp tay theo sau, đi tới. Thân là quan viên của Giám Sát viện, người hồ đồ như hắn, quả thực không có người thứ hai. Nếu nói theo một cách nghiêm trọng hớn, đây là một hành vi không có trách nhiệm, coi sinh mệnh mình là thứ yếu.
Nhìn thân ảnh một nam một nữ biến mất cuối sơn đạo, lả tả mấy tiếng kêu lên, vài bóng người từ trong đám cây cỏ chui ra, đứng ở cùng một chỗ. Cao Đạt cầm trường đao, nhíu mày nhìn đầu sơn đạo bên kia, hỏi Vương Khải Niên:
-Vương đại nhân chúng ta theo sau chứ.
Vương Khải Niên trên mặt hiện lên vẻ hơi lo lắng:
-Đại nhân tuyệt thế anh minh, hay là vô cùng háo sắc đây.
…
Phạm Nhàn tự nhiên không bởi vì ham mỹ sắc của Hải Đường, mà đi theo sau như người mất hồn. Chỉ là hắn biết, chuyện nữ nhân này định nói tiếp theo không thể rơi vào tai của ngoại nhân. Không phải bởi vì cô nương Hải Đường này thẹn quá mà hóa giận, không hề chịu uy hiếp của mình, chết cũng muốn giết chết mình.
-Độc này ta có thể giải.
Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn nữ nhân đang dựa trên thân cây, nhìn xiêm y bằng vải bông của nàng
-Nhưng ta muốn một lời hứa hẹn của nàng.
-Ta không chịu uy hiếp của ngươi.
-Đây không phải là uy hiếp.
Phạm Nhàn trên mặt hơi hiện ra vẻ ưu thương.
-Ta là quan viên của Giám Sát viện Khánh quốc, cô nương thâm nhập vào lãnh thổ nước ta, mưu giết chết khâm phạm của nước ta, cho nên ta phải dùng hết mọi thủ đoạn để ngăn cô nương lại. Dùng thủ đoạn hạ lưu này, lẽ nào cô nương cho rằng ta cũng không mất mặt sao?
Khóe môi hắn hợp thời biểu hiện ra một nụ cười tự giễu.
Hải Đường nao nao, sau một hồi yên tĩnh mới nói rằng:
-Ngươi cần ta hứa gì?
-Nơi này ở mặt bắc sông vụ độ, hẳn là còn có một ngày đường nữa, ta mong muốn cô nương sẽ không xuất thủ trong ngày này.
Hải Đường lẳng lặng nhìn hắn nói rằng:
-Ngươi biết rõ, một khi tiến vào lãnh thổ đại Tề, ta sẽ không thể xuất thủ.
-Vì sao?~ Phạm Nhàn biểu hiện rất kinh ngạc.
-Bởi vì…ta là con dân đại Tề, ta phải lo lắng cho bách tính quốc gia. Ta không thể trong chính quốc gia mình, phá hỏng hiệp nghị giữa hai nước. Một khi làm cho hoàng thất tức giận, hai quốc gia lần thứ hai giao chiến, tử thương vô số, chung quy cũng là những bách tính không tấc sắt trong tay chịu thiệt hại.
Hải Đường trong mắt hiện ra một chút ưu phiền nhàn nhạt.
-Thế nhưng ta cũng không thể để cho Tiếu Ân còn sống trở về Bắc Tề.
Phạm Nhàn vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh trong lòng dần dần cũng cân nhắc lại, xem ra đúng như Ti Lý Lý thường nói. Vị cửu phẩm thượng vị cao thủ này đúng là một cô thôn nữ. Trách trời thương dân sao? Đây là một trong những phẩm đức mà hắn tán thưởng nhất ở địch nhân.
-Vì sao nàng muốn giết chết Tiếu Ân?
Vô cùng kỳ quái, Hải Đường ánh mắt lộ ra một chút thần sắc đáng ghét.
-Lẽ nào ngươi không biết, nếu như Tiếu Ân chết, quan lớn của các ngươi rơi vào trong tay triều đình cũng sẽ chết theo?
Phạm Nhàn lặng lẽ, đương nhiên sẽ không nói chuyện mờ ám trong lòng mình, khẽ cười nói:
-Đều không phải như vậy? Cho dù là Tiếu Ân chết, cũng là trách nhiệm của Bắc Tề các nàng, các nàng xuất binh lẻn vào trong lãnh thổ nước ta, lẽ nào thoát được hiềm nghi sao? Về phần Ngôn công tử, ta tin tưởng có thể đưa hắn trở về Khánh quốc.
Hắn dừng lại một chút, hiếu kỳ hỏi:
-Cô nương vì sao muốn giết chết Tiếu Ân?
Vẻ mặt hắn có chút ngây thơ, thậm chí còn có chút ngu xuẩn.
Hải Đường chán ghét nhìn hắn một cái, nói rằng:
-Ta không cần phải giải thích cho ngươi.
Phạm Nhàn nhún nhún vai, lấy một viên thuốc trong lòng ra, nhẹ giọng nói rằng:
-Cô nương trúng xuân dược, là do chính tại hạ nghiên cứu chế tạo thành, dùng chân khí bức độc là không được.
Nói xong, hắn ném viên thuốc ra xa xa.
Hải Đường sắc mặt hơi giận dữ, chợt có chút xấu hổ, nhiều lần tức giận, sắc mặt biến ảo không ngừng, lấy viên thuốc, nhìn hắn lạnh lùng nói rằng:
-Ta cũng không đáp ứng ngươi, vì sao ngươi đưa thuốc giải cho ta?
Phạm Nhàn thở dài một hơi, quay người lại, khoan thai đưa lưng mình về phía nữ nhân phía sau, nhẹ nhàng đưa tay lên mắt nhìn màu xanh trong sơn cốc, những màu hoa dại trên đỉnh núi phía xa.