Dừng ở đây thôi, các người mau quay về. Xuống sâu hơn một chút đã là nơi các người không thể ứng phó được nữa.
Tất cả những gì các người muốn biết đều nằm trong con Xà mi đồng ngư.”
Chữ kí lại càng làm tôi kinh hãi, đó chính là cái kí hiệu kì quáichúng tôi đã gặp lúc trước… Kí hiệu này quả nhiên là do Muộn Du Bình đểlại, rốt cuộc nó có ý nghĩa gì?
Dưới nữa mới là mấy chữ viết rất ngoáy của chú Ba, xem ra ổng dùng móng tay viết, nhưng cũng coi như dễ đọc, chỉ có một hàng.
“Chúng ta chỉ còn cách chân tướng có một bước, hãy đưa cá đồngcho cấp dưới của A Ninh là Ô Lão Tứ để hắn dịch ra. Không sao cả, vậtmấu chốt nhất nằm trong tay ta, bọn họ không dám gây khó dễ cho chúng ta đâu.”
Hiển nhiên khi chú Ba tới đây đã phát hiện ra tờ giấy của Muộn DuBình ở nơi nào đó. Hơn nữa tờ giấy này nhất định là viết cho chúng tôi,xem ra Muộn Du Bình muốn ngăn cản chúng tôi đi xuống. Xem ẩn ý bên trong tờ giấy thì hình như còn có một thông đạo, hắn đã đi vào nơi nào đó cực kì nguy hiểm. Mà chú Ba hiển nhiên không thèm coi lời cảnh báo này ragì, đúng là muốn đâm đầu vào chỗ chết. Lão khốn này rốt cuộc muốn làmgì? Chú Ba còn nắm giữ vật gì mấu chốt nữa? Muộn Du Bình nếu đã khôngmuốn chúng tôi đi xuống thì kí hiệu kia để lại cho ai? Chẳng lẽ hắn đểlại cho chính mình?
Đầu óc tôi lơ mơ như lạc vào cõi tiên. Thật ra khoảng thời gian nàytôi cảm thấy càng ngày càng có nhiều manh mối xuất hiện, nhưng vì nhữngbí ẩn phía trước quá hỗn loạn, cho nên một khi có ý tưởng mới xuất hiệnthì lại càng thêm rối rắm.
Tôi nhớ đến kí hiệu trong mộ huyệt dưới đáy biển, Muộn Du Bình nhìnthấy nó mới nhớ ra mình đã từng đến đây. Giờ hắn khắc thêm kí hiệu,chẳng lẽ… Chẳng lẽ hắn biết mình rồi sẽ mất trí nhớ? Cho nên trước đó đã để lại kí hiệu cho bản thân mình để đến lúc ấy có thể dựa vào kí hiệumà nhớ ra?
Chuyện này thật quá lộn xộn, đầu tôi lại âm ỉ đau. Đúng lúc này ANinh và Bàn Tử quay về phía tôi gọi to một tiếng làm tôi giật mình nhảydựng lên, quay lại nhìn thì thấy bọn họ đang gọi mình sang, vì thế dứtkhoát không nghĩ nhiều nữa, gập tờ giấy lại bỏ vào trong túi rồi qua chỗ hai người.
A Ninh đưa bầu nước cho tôi, tôi uống một ngụm, cô ta mở lời: “Tôi và ngài Vương đây vừa chuyện trò mấy câu, chúng ta chuẩn bị hợp tác chínhthức, anh thấy sao?”
Hợp tác? Tôi nhìn khuôn ngực đầy đặn ẩn hiện sau bộ quần áo bó sátngười, nhớ lại chuyện xảy ra trên thuyền nên không dám nhìn thẳng. Lạinhớ tới cảnh báo của Muộn Du Bình và lời của chú Ba, bỗng dưng tôi không biết trả lời ra sao.
Tìm được chú Ba rồi, lòng tôi cũng an tâm hơn. Trong cái an tâm nàycũng có một phần ích kỉ, đó là mình có thể ra ngoài rồi, vì thực chấttôi vẫn luôn nóng lòng muốn thoát khỏi nơi đây. Nhưng đúng như lời chúBa nói, chúng tôi dường như chỉ còn cách chân tướng một đoạn rất gần.Xem ra chú Ba cũng có câu đố của riêng mình, nếu cứ khơi khơi cứu ổng ra ngoài, không chừng chính bản thân ổng cũng chẳng hiểu đầu đuôi thế nào. Mà chúng tôi có thể quên đi cũng còn may, nếu không quên được, với tính cách của chú Ba đương nhiên sẽ muốn quay lại lần nữa, đến lúc ấy tôinào có thể trơ mắt ngồi nhìn?
Ngẫm nghĩ một lát, tôi cắn răng nói: “Hợp tác thế nào, cô nói thửxem? Nhớ nói cho thành thực, hợp tác với cô tôi phải cân nhắc cho kĩ.”
Cô ta nhìn vẻ mặt tôi, cười cười lắc đầu nói: “Lần đó ở trên đảo tôikhông kịp từ biệt các anh, giờ phải cảm ơn anh đã cứu tôi. Lúc ở dướibiển… là vì nỗi khổ tâm riêng, tôi thực sự không muốn hại các anh.”
Tôi nhớ lại chuyện xảy ra dưới đáy biển, thở dài, thầm nghĩ có quỷmới tin cô. Tôi châm một điếu thuốc, nói: “Nếu muốn hợp tác thì hãy chotôi biết đã có chuyện gì xảy ra. Các người rốt cuộc muốn tìm vật gì dưới đáy biển? Các người tới nơi này để làm gì?”
Bàn Tử đứng bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng! Mọi người phải thẳng thắn thì mới dễ làm việc với nhau được.”
A Ninh tỏ ra kinh ngạc: “Anh không biết? Chú Ba nhà anh không nói gìvới anh sao? Các anh… không biết gì cả mà dám liều mạng chạy lung tungtrong này?”
Tôi cười gượng một tiếng, thầm nghĩ nếu chú Ba kể hết mọi chuyện chotôi biết thì tôi còn quan tâm ổng sống hay chết làm quái gì, bèn lắcđầu: “Chú ấy chưa nói, tôi chỉ đi bừa thôi.”
A Ninh nhíu đôi mày thanh nhìn tôi một lúc lâu, đến khi cảm thấy tôithực sự không nói dối mới tiếp lời: “Chẳng trách, tôi vẫn nghĩ anh làhạng người cực kì lợi hại, nhìn kiểu gì cũng không ra anh đang nói dối.Thì ra anh thực sự chẳng biết gì cả.”
Tôi bỗng dưng cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì sao cô ta đột ngộtđòi hợp tác với chúng tôi? Bọn họ có nhiều người, binh đông lương đủ,còn chúng tôi chỉ có ba người, cần gì phải hợp tác cơ chứ? Cứ cho là vìtôi có thể đẩy lùi du diên thì cũng chỉ cần trói tôi lại khiêng theo làxong, lẽ nào — tôi nhìn quanh quất – bọn họ rơi vào cảnh ngộ không hay?Hoặc là có lí do bất đắc dĩ nào đó?
A Ninh nhìn nét mặt tôi, đại khái cũng đoán ra tôi đang nghĩ gì. Côta không đi bóc mẽ mà chỉ thở dài một hơi: “Thật ra chúng tôi chỉ làhạng tôm tép, đâu có biết gì nhiều, chẳng qua chỉ bán mạng cho ông chủthôi.” Nói rồi mời chúng tôi ngồi xuống, gọi một người nước ngoài kháctới. A Ninh giới thiệu với tôi người này tên Kirk, là chuyên gia Hánhọc, chuyên nghiên cứu về Đông Hạ, người biết nhiều nhất về tất cả mọichuyện, có gì cứ hỏi ông ta. Người này cũng bắt tay tôi, nói: “Ban đầuchúng tôi định giữ bí mật tuyệt đối, nhưng tình hình lúc này… Cậu muốnbiết gì xin cứ hỏi.”
Tôi có cảm giác ruột gan mình vừa rớt bịch xuống.
Ông ta tiếp tục nói: “Rất tiếc, mục đích của ông chủ tôi không thểnói cho cậu được. Thật ra tôi cũng chỉ là một đội trưởng thôi, tôi với A Ninh chỉ biết chúng tôi phải đến một nơi, mang một thứ trong đó ra, vậy là hoàn thành nhiệm vụ, còn cụ thể cấp trên muốn lấy những thứ này đểlàm gì thì tôi thực sự không biết. Cho nên mục tiêu của chúng tôi khixuống hải mộ có hai, một là ngọc tỷ, người Trung Quốc gọi nó là quỷ ấn,nghe nói có thể triệu tập âm binh. Thứ còn lại chính là sơ đồ địa cungnày, tiếc thay chúng tôi lại không được chạm vào, cuối cùng phải nhờ ANinh ra tay mới lấy được thứ cần phải lấy.”
“Quỷ ấn”, nghe đến đây tôi gần như muốn nhảy dựng lên. “Ý ông là quỷấn của Lỗ Thương vương? Trong huyệt mộ dưới đáy biển?” Nghe chúng tôinhắc đến quỷ ấn, Bàn Tử cũng cảm thấy hứng thú, hớn hở chạy lại. A Ninhhình như rất ngán ngẩm Bàn Tử, nhưng cũng không biết phải làm sao.
Người tên Kirk kia gật đầu nói: “Chính là nó, hẳn là cậu cũng biết sơ sơ rồi. Sau khi lăng của Lỗ Thương vương bị Uông Tàng Hải đào trộm, ông ta đã dùng Xà mi đồng ngư thế chỗ cho quỷ ấn. Chúng tôi vẫn đinh ninhquỷ ấn được ông ta giấu trong lăng mộ của mình nhưng tìm mãi vẫn khôngthấy, mà sơ đồ thiên cung này chỉ e đã rơi vào tay chú Ba nhà các cậu.Đến giờ chúng tôi cũng không rõ mình đã bị con cáo già này lòe bịp baonhiêu bận, nhưng vẫn phải hợp tác với ông ta vì tin tức của ông ta chuẩn xác hơn chúng tôi rất nhiều.”
Tôi gật đầu cười khổ, chuyện này thì tôi đồng cảm. Bàn Tử đứng cạnhvội nói: “Vậy ông nói xem cái lần A Ninh xuống biển với chúng tôi, cô ảđã mang ra thứ gì?”
Kirk đang định nói thì A Ninh đã ngăn lại, nói với ông ta: “Chuyện gì cần nói ông hãy nói, không cần thì ông chớ nhiều lời.”
Bàn Tử giận dữ nói: “Cô có ý gì?”
Kirk hình như không hiểu A Ninh cho lắm, cười to một trận rồi nói:“Dù cô không nói cho họ biết thì chung quy vẫn phải lấy ra, huống chibây giờ cô có giữ khư khư mấy thứ này cũng chẳng để làm gì.”
A Ninh liếc chúng tôi một cái, giậm chân bình bịch, có vẻ rất khôngcam lòng: “Tôi phải chịu biết bao khổ cực mới lấy được mấy vật này, đúng là dễ dàng cho các người quá.”
Lúc này tôi có cảm giác rất quái lạ, đám người A Ninh sao lại muốnhợp tác cơ chứ? Về sau tán gẫu với chú Ba, ổng nói thực ra lúc đó đám ANinh đã đi đến đường cùng, cô ta không còn cách nào khác mới phải đềnghị hợp tác. Bởi vì bọn họ rốt cuộc chỉ là dân nghiệp dư, cho dù thiếtbị kĩ thuật có tân tiến đến đâu thì so ra vẫn kém một thổ phu tử nửa mùa như tôi. Nhưng cô ta là người cực kì thông minh, trong lòng chỉ muốnmau mau kể tuốt mọi chuyện cho tôi biết mà ngoài mặt vẫn cẩn thận thămdò, muốn moi từ miệng tôi ra chút tin tức để trao đổi, quả là một kẻ lọc lõi. Cũng may tôi cố ý giữ kẽ, bằng không sẽ bị cô ta đoán ra toàn bộ,kế hoạch của chú Ba chắc chắn sẽ đổ bể.
Kirk nói: “Đây là bích họa tự sự cực kì quan trọng, được chụp tronggian mộ thất chính, vào cái lần cùng nhau xuống biển kia, cậu có thể xem nội dung được vẽ bên trong là gì.”
Tôi đếm sơ sơ thì thấy tổng cộng có mười lăm bức bích họa, cảnh tượng biến đổi, hiển nhiên những bức bích họa này phải liên quan đến nhaunhưng giữa chúng lại không có tình tiết liên hệ tất yếu nào. Tôi thấy có bức tranh tả cảnh leo núi tuyết, có bức nhìn xuống sơn lăng, có bứcthuật lại cảnh binh lính chiến đấu, hình ảnh trong những bức bích họanày đều không có mối liên hệ tất yếu với nhau.
Kirk nhìn nét mặt tôi cũng biết tôi chả hiểu gì, mới rút một tờ đưacho tôi xem, nói: “Cậu nhìn xem, đây là bức tranh đầu tiên, cậu thấy nóvẽ gì?”
Tranh vẽ mấy người ăn mặc kiểu Nữ Chân đang trói chặt một người Hán.Tôi nói: “Có phải cảnh bắt tù binh trên chiến trường không?”
“Có thể nói như vậy. Nhưng cậu đoán thử xem, tù binh kia là ai?” Kirk cười cười, ra vẻ thần bí.
Tôi cẩn thận ngắm nghía ảnh chụp bích họa, phát hiện tù binh nàytrông khá giống hình Uông Tàng Hải vẽ trên mấy món đồ gốm sứ, kinh ngạcnói: “Đây là Uông Tàng Hải? Người Nữ Chân đang bắt ông ta?”
Kirk nói: “Chính xác! Đây là bức tranh thứ nhất. Mà hình ảnh này chothấy điều gì? Cho thấy Uông Tàng Hải có thể đã bị người ta ép phải xâydựng nơi này. Ông ta bị bắt tới đây.”
Tôi nhanh chóng nhìn ra manh mối, lại liếc mắt sang mấy tấm khác, hỏi: “Những tấm hình này thì sao?”
“Chúng đều kể lại những chuyện Uông Tàng Hải đã trải qua sau khi rơivào tay người Đông Hạ. Tuy chúng tôi không thể hiểu hết, nhưng dựa vàonhững tấm ảnh trước đó cũng đoán được tám chín phần.”
Tôi cẩn thận ngắm nghía một tấm hình trong số đó, bỗng dưng phát hiện có điểm không hợp lý: “Còn tấm này…”
Kirk liếc qua, cũng gật đầu: “Cậu tinh mắt đấy, tấm ảnh này đúng làmấu chốt. Cậu cũng thấy đó, đây là hoàng lăng trong miệng núi lửa. KhiUông Tàng Hải bị bắt đến đây thì hoàng lăng đã có rồi, hơn nữa còn rấthoang tàn.”
Tôi “A” lên một tiếng, vậy lẽ nào hoàng lăng trên đầu chúng tôi không phải do ông ta xây nên sao?
Kirk đáp: “Chúng tôi đã nghiên cứu rồi, kiến trúc tổng thể của hoànglăng là dấu tích từ thời Ân – Thương nhưng về sau bị Uông Tàng Hải sửathành kiểu dáng thời nhà Minh. Người Đông Hạ bắt ông ta đến đây khôngphải để xây hoàng lăng, mà là để tu sửa hoàng lăng, bởi vì hoàng lăng cũ trải qua bao nhiêu năm tháng đã không thể sử dụng được nữa.”
“Vậy là địa cung này đã có từ trước sao?” Bàn Tử hỏi.
Kirk gật đầu, đáp: “Chúng tôi dựa vào những tấm ảnh này để tìm ra con đường cũ dẫn vào nơi đây, nhưng vẫn có vài tấm hình không thể giảithích được, ví dụ như tấm này.”
Đó là một bức bích họa vẽ cảnh vô số ác quỷ chui ra từ tảng đá, làbức thứ ba từ cuối lên. Còn có bức miêu tả một vật tròn tròn màu đentrông như sinh vật nhuyễn thể bò lên từ vách núi lớn, mà bên trên lại có người đang dốc ngược thứ gì đó xuống dưới.
Tôi cảm thấy đầu óc mình căng như dây đàn, gần như nín thở, định ngồi xuống ngắm nhìn cho kĩ. Đúng lúc ấy, A Ninh đột ngột đưa tay về phíatôi, nói: “Tốt lắm. Chuyện của chúng tôi đã nói xong, hình ảnh anh cũngcó thể xem tùy ý. Giờ anh cũng nên nói cho chúng tôi chút thông tin mớiphải chứ?”
“Nói cái gì cơ?” Tôi ngơ ngác.
“Chuyện của tôi, tôi đã nói hết rồi. Còn chuyện của anh với Ngô TamTỉnh.” A Ninh nhìn tôi,”Không lẽ anh còn hẹp hòi hơn cả một phụ nữ nhưtôi?”
Lòng tôi thầm nhủ cô toàn nói nhăng nói cuội, nói mà cũng như không,trọng tâm thì phớt lờ đi, mẹ kiếp cô tưởng tôi vẫn còn là Ngô Tàngu-ngơ-cái-gì-cũng-không-biết trước kia sao? Tâm niệm thoáng xoaychuyển, tôi hỏi cô ả: “Trong đoàn của cô có một người tên Ô Lão Tứ phảikhông?”
A Ninh gật đầu, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Anh biết ông ta?”
Tôi lấy từ trong túi ra hai con cá đồng, huơ lên trước mặt họ, nói:“Những chuyện các người muốn biết đều nằm trong con cá này, nếu Ô Lão Tứ còn chưa chết thì mau gọi hắn ra đây.”
Trong nháy mắt, tôi thấy Kirk gần như ngã lăn ra đất, ánh mắt của ANinh cũng trở nên căng thẳng, lắp bắp nói: “Trời ạ! Cậu có đếnhai….con….” Tôi hơi xê dịch cánh tay, ánh mắt bọn họ cũng di chuyểntheo.