Thuận Tử lúc này cũng lên tiếng: “Không đúng, chúng ta không nên nghĩ như vậy. Anh xem có cha tôi ở đây, cho dù có người muốn hại chúng ta,cha tôi cũng sẽ ngăn cản chứ. Chúng ta cầu mà không linh, lẽ nào kẻ tácquái không phải mấy người này?”
Nếu là ngày thường, những lời ngây thơ như thế hẳn đã khiến tôi bậtcười. Nhưng giờ đây tôi lại nghiêm túc lắng nghe, còn cân nhắc xem lờihắn ta nói có lý hay không. Cân nhắc xong, tôi bảo: “Không chừng cha anh đã siêu thoát rồi, hoặc kẻ tác quái không chỉ có một, ông ấy đấu khônglại. Có điều tôi cũng cảm thấy không phải mấy người ở đây, họ đều làngười lớn cả rồi, hơn nữa còn là chỗ thân thiết với chú Ba, tôi khôngnghĩ họ sẽ tác oai tác quái. Bày ra trò bịp này có thể là tiểu quỷ, thithể cũng không ở đây.”
Nói thì nói vậy, chứ nếu sự thật mà đúng lời tôi nói thì lại khó nhằn rồi, vì chúng tôi có thấy được con quỷ này ở đâu đâu. Không chừng nó có bò lên lưng, chúng tôi cũng không biết ấy chứ, mà nhìn không thấy thìcũng hết cách ra tay. Nghĩ vậy tôi thở dài, hỏi: “Các anh có ai biếtcách nào, bí kíp dân gian cũng được, để nhìn thấy quỷ không?”
Phan Tử đáp: “Tôi nghe nói chỉ cần nhỏ nước mắt trâu vào tròng mắt thì sẽ thấy được quỷ.”
Bàn Tử bật cười hô hố: “Thế thì nhiệm vụ kiếm trâu phải giao phó cho anh rồi.”
“Không, có lẽ không cần nước mắt trâu vẫn nhìn được.” Tôi đột nhiênnhớ ra một cách, “Nhưng Bàn Tử nhà anh phải chịu hi sinh một chút.”
Bàn Tử bỗng chốc trở nên căng thẳng, “Cậu muốn giết chết tôi, để hồntôi đi thương lượng với quỷ hả? Còn khướt nhé, nếu các người dám giếttôi, tôi nhất định sẽ về phe với con quỷ kia, hại cho các người càngthảm hơn đấy.”
Tên khỉ gió này lại nghĩ lung tung đi đâu thế? Tôi phát cáu: “Anhhoang tưởng nó vừa vừa thôi, tôi chỉ cần mượn anh cái bùa Mô Kim dùngmột lát.”
“Cậu định làm gì?” Bàn Tử che ngực lại: “Cái này là hàng xịn đó, làm hư cậu có đền nổi không?”
“Bùa Mô Kim là vật trừ tà đệ nhất thiên hạ, nếu là hàng thật, chúngta làm sao lại ra nông nỗi này. Vừa nãy tôi đã xem rồi, cái đó là hàngrởm.” Tôi nói: “Mau đưa đây cho tôi.”
“Rởm á?” Bàn Tử tháo xuống săm soi một lát: “Cậu chắc chứ?”
“Dĩ nhiên rồi, cái này làm bằng sừng tê giác. Ông là chuyên gia trong nghề này, nhầm thế quái nào được? Bùa Mô Kim bằng xuyên sơn giáp (vuốt tê tê) càng đeo càng đen bóng, anh xem cái sừng tê giác của anh đi, đã bắt đầu xám ngoét ra rồi kìa. Tôi chả thèm lừa anh làm gì.”
“Má ơi! Bảo sao tôi xui dữ vậy!” Bàn Tử cáu điên lên: “Mẹ kiếp cáiquân đốn mạt kia lại qua mặt tôi lần nữa, chẳng trách lần nào cũng không linh. Bàn gia đây lần này nếu còn mạng mà thoát ra ngoài, không phátanh banh cái cửa hàng kia thì tôi không mang họ Vương nữa.”
Tôi đón lấy lá bùa Mô Kim từ tay Bàn Tử, an ủi hắn vài câu. Hắn lạihỏi tôi định dùng thế nào, có phải đem nó đặt vào gáy thi thể không?
Tôi đáp: “Từ xưa có một truyền thuyết là ‘Tê chiếu thông linh’, anh đã từng nghe chưa?”
Bàn Tử thắc mắc: “Chắc là cái phim Hồng Kông chiếu hồi mấy năm trước phỏng?”
“Gần đúng rồi, chính là ý đó.” Tôi gật gù: “Chỉ cần đốt vật này lên,nương theo ánh sáng nó tỏa ra anh sẽ nhìn thấy quỷ. Đương nhiên tôi cũng chưa làm thử bao giờ, không rõ là thật hay chém.”
Lúc ấy chính tôi cũng thấy mình hoang đường muốn chết, có điều đếnnước mắt trâu còn lôi ra được thì đốt sừng tê cũng thường thôi, cái nàygọi là có bệnh thì vái tứ phương ấy mà. Trước khi Bàn Tử nghĩ ra giảthiết thứ năm thì chỉ có ý tưởng của tôi là khả thi, không thử cũngkhông xong.
Trong Tấn thư đã ghi lại một chuyện thế này: Kiệu Toàn đi về VõXương, đến mỏm đá Ngưu Chử, nước sâu khó dò, thế gian nói dưới đó nhiềuquái vật, Kiệu liền đốt sừng tê mà chiếu xuống, lát sau thấy thủy tộc ào ra với đủ hình thù quái đản. Đêm đó y nằm mơ thấy có người tới nóirằng: “Ta và ngài âm dương chia đôi ngả, đồng ý thấy nhau sao!” Đại ýnói rằng: người Trung Quốc xưa nhờ việc đốt sừng tê, nương theo ánh sáng rọi ra từ sừng tê, có thể chiếu ra thần tiên ma quỷ. Lời người xưachung quy vẫn có chỗ dùng được.
Nói đoạn tôi lấy lò không khói, đặt lá bùa Mô Kim lên trên rồi đốtcháy. Lúc đầu nó còn chưa bắt lửa, về sau có một thứ mùi kỳ quái tỏa ra, ngọn lửa màu xanh lục lóe lên ánh sáng kì dị.
Tôi đưa tay nhấc chiếc lò không khói, giơ lên cao lên để nó chiếuđược đến nơi xa nhất. Chúng tôi quay đầu nhìn bốn phía, tìm xem xungquanh có xuất hiện thứ gì mới rồi còn chưa thấy hay không. Đi một vòngquanh mộ thất, tôi vẫn chẳng thấy gì, những người khác cũng không kháhơn.
“Biết đâu con quỷ kia núp ở xa.” Thuận Tử lên tiếng.
“Không đâu, truyền thuyết nói nếu là quỷ dựng tường, thì quỷ phải bò trên lưng ấy.”
Chúng tôi lại soi lên lưng từng người, kết quả vẫn như trước. Bàn Tửlàu bàu: “Mẹ kiếp tôi đã bảo rồi mà, truyền thuyết chỉ rặt nói điêuthôi. Phí mất cái bùa Mô Kim của tôi mà có chiếu ra cái mẹ gì đâu.”
Phan Tử trút ra một hơi: “Xem ra chiêu này cũng vô dụng rồi. Chỉ evốn không có quỷ, chúng ta đã rơi vào tình huống thứ năm, là tình huốngkhông có lý lẽ nào mà tìm, không có đầu mối nào mà đuổi theo, không cótiền lệ nào mà tham khảo. Chúng ta biết phải làm sao? Giờ đã sắp hếtlương rồi.”
Tôi âm thầm thở dài, vừa định lên tiếng thì đột nhiên Bàn Tử ra hiệucho tôi im lặng, Phan Tử cũng làm dấu bảo đừng nói. Mí mắt tôi giậtgiật, ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt Bàn Tử, chỉ thấy nơi trần mộ thất phía trên đầu chúng tôi mơ hồ xuất hiện một “đứa trẻ” đen thui.