Bàn Tử chạy một lúc cũng mệt, thở phì phò nói: “Đây là quỷ dựngtường, chắc chắn là quỷ dựng tường rồi, chúng ta có đi thế nào vẫn kẹttrong một vòng luẩn quẩn. Hai đầu mộ đạo này đều là mộ thất, giờ chúngta cũng sắp đi gặp ông già của Thuận Tử rồi. Thuận Tử, anh trò chuyệnvới ông già nhà anh chút đi, bảo ổng đừng đùa với chúng ta nữa, bằngkhông chúng ta quẳng ổng lại đây mà đi một mình.”
Thuận Tử đã quá mức kinh ngạc, không rảnh mà cãi nhau với hắn. Lòngtôi cũng đang hoảng loạn, không ngừng xoay người nhìn vách tường bốnxung quanh nhưng không biết mình đang nhìn cái gì nữa.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh nào!” Phan Tử vừa hét lớn, vừa thở phì phò.“Tuyệt đối không được hoảng loạn, cậu Ba, chẳng phải cậu đã nói chiêutrò của Uông Tàng Hải cùng lắm chỉ gây ra áp lực tâm lí sao? Chúng takhông cần biết có bị trúng kế hay không, giờ nhất định phải bình tĩnh,chắc chắn có chỗ nào đó không ổn.”
Phan Tử vừa nói, tôi đột nhiên như được xối một ca nước lạnh vào cáiđầu đang bốc lửa, người lập tức tỉnh táo. Cảm giác tuyệt vọng kia cũngnhạt dần, tôi vội gật lấy gật để: “Anh nói đúng, đây chắc chắn là cơquan, hồi chúng tôi ở dưới hải mộ đã xác nhận không có chuyện quỷ dựngtường gì hết. Uông Tàng Hải là bậc thầy về chế tạo cơ quan xảo diệu, tạo ra không khí quỷ dị. Nếu không hiểu rõ, rất dễ bị hắn xỏ mũi dắt đi.”Nói rồi ra sức véo mặt mình để xua đi cái cảm giác nghẹt thở này.
Những lời này thực ra là tôi tự nói cho bản thân mình nghe, nói xong cũng chẳng còn nhớ mình đã nói gì.
Sau này nghĩ lại chuyện cũ, tôi có cảm giác lúc ấy mình đã thấm thíathế nào là mọi việc vượt quá tầm kiểm soát của mình, nên mới muốn dùngnhững lời này để ám thị mình không được bỏ cuộc.
Bởi vì lúc đi vào mộ đạo kia, cảm giác của tôi hết sức rõ ràng, cănbản không thể tưởng tượng nổi Uông Tàng Hải đã dùng cơ quan như thế nàođể tạo nên hiện tượng này. Đầu tiên tôi đã nghĩ ngay đến chuyện mộ thấthoặc mộ đạo đã dịch chuyển, nhưng điều đó là không thể, tôi lập tức phủđịnh. Chúng tôi đi đã nhanh, lắm rồi, nếu mộ thất có di động thì nó cònphải nhanh đến chừng nào? Mộ đạo lại càng không thể, chúng tôi đứngtrong đó, chỉ cần nó hơi hơi chấn động là chúng tôi chắc chắn sẽ nhậnra. Nhưng nếu không phải mộ đạo hay mộ thất dịch chuyển thì chuyện nàykhông sao giải thích cho nổi.
Tuy tôi không ngừng tự nhủ chắc chắn có cơ quan, nhưng thật ra tronglòng đã biết không phải như thế, nếu nó là cơ quan thì không thể giảithích nổi. Nhưng nói vậy vẫn có ích cho những người khác, ít ra cũng cóthể đẩy lùi cơn hoang mang.
Nhưng tôi đã quá coi thường khả năng chấp nhận của đám Bàn Tử, PhanTử xem ra còn trấn định hơn tôi nhiều. Anh lau mồ hôi, nhìn tôi hỏi:“Mặc kệ là quỷ dựng tường hay là cơ quan, đều phải giải quyết. Bây giờphải làm gì? Có muốn đi thêm lần nữa không?”
Tôi cắn răng nói: “Đi! Con mẹ nó, lần này chúng ta đi chậm thôi, cảmnhận cho kĩ động tĩnh phía dưới chân hoặc bốn phía xung quanh, tôikhông tin không có sơ hở.”
Vậy là chúng tôi lại đi vào mộ đạo, lần này đi bốn mươi phút. Còn chưađến đích chúng tôi đã biết mình sẽ thất bại, bởi vì cửa mộ giống nhaunhư đúc, dọc đường đi chẳng cảm nhận được gì.
Sau đó chúng tôi không biết đã đi thêm bao nhiêu lần, kết quả đềuthất bại. Tôi đã dần dần cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của mấy thi thểnày, sắc mặt ai nấy cũng ngày càng xấu.
Tôi cảm thấy tự giày vò bản thân thế này cũng không phải cách hay.Khi quay trở lại mộ thất, tôi bảo mọi người dừng lại. Đã thử đi biết bao nhiêu lần rồi, cơ bản chúng tôi đã loại trừ mọi khả năng. Cơ quan nàychắc chắn đã dùng một phương pháp bố trí mà chúng tôi không tài nàotưởng tượng nổi.
Bàn Tử mệt đến độ muốn hạ đường huyết, nhưng vẫn kiên trì muốn đitiếp. Hắn cứ nghĩ rồi sẽ có một khắc nào đó, cái mộ đạo ban đầu lại quay trở về, lúc đó chúng tôi có thể thoát ra.
Phan Tử nghe hắn nói vậy, chỉ nói một câu: “Anh đừng mơ hão nữa, cáimộ đạo kia tuyệt đối không thể quay về.” Nói rồi nhìn sang mấy cái thâykhô bên cạnh, ý tứ hết sức rõ ràng. Số lần mấy cái thây khô kia đi vàomộ đạo chắc chắn nhiều hơn chúng tôi gấp mấy, nhưng bọn họ vẫn bị vâykhốn ở đây đến chết, cho nên cứ đi đi lại lại trong mộ đạo cũng vô ích,có đi đến hàng vạn lần cũng như nhau cả, chúng ta không cần xét đếnchuyện may mắn hi hữu như thế.
Bàn Tử liền phát tiết, ngồi xuống nói: “Nhà anh nói thế chẳng hóachúng ta chết chắc rồi? Mấy người này chắc chắn đã thử hết cách, chúngta làm lại một lần cũng vô ích thôi.”
Phan Tử nói: “Anh đừng có nghĩ quẩn, giờ cứ nghĩ vậy thì thà đập đầuvào tường mà chết cho khỏe. Đợi đến lúc chúng ta đã thử hết mọi cách rồi hẵng tuyệt vọng, bây giờ vẫn còn hơi sức thì ngồi nghĩ cách đi.”
Tôi nghĩ đến số lương thực của mấy thi thể, bèn hỏi: “Có nên địnhlượng khẩu phần ăn từ bây giờ không? Chúng ta phải chuẩn bị một cuộctrường kì tác chiến, cầm cự được càng lâu thì cơ hội thoát ra cũng lớnhơn.”
Phan Tử thở dài, lắc đầu nói: “Cậu Ba, tôi cũng không giấu cậu. Hoàncảnh của chúng ta thực ra còn không bằng bọn họ, lương thực không cónhiều, tôi xem giỏi lắm cũng chỉ đủ ăn hai bữa, đó là chưa kể còn khôngđược no. Tôi thấy không cần chia khẩu phần làm gì, có thế nào thì ăn thế nấy, cố giữ tinh lực dồi dào, quá hai ngày mà còn không ra được thì sẽdùng thuốc nổ. Nếu thuốc nổ cũng vô dụng thì đành chờ người ta đến nhặtxác thôi.”
Hai ngày. Lòng tôi run rẩy, mấy cái thây khô đã ở đây được bao lâurồi, liệu chúng tôi có thể thoát ra trong vòng hai ngày không? Thậtkhông dám chắc chút nào.
Bàn Tử đã sôi bụng, liền hỏi Phan Tử: “Đồng chí anh nuôi, chúng ta có thể ăn cơm trước kẻng không? Tôi trước hết phải phân tán sự chú ý sangchuyện khác rồi mới có sức mà nghĩ tiếp được.” *à vâng mình cố ý đó =))*
Nghi Bàn Tử nói vậy, chúng tôi cũng bắt đầu cảm thấy đói bụng. PhanTử không còn cách nào đành phải châm lò nấu cơm. Lương thực của chúngtôi thực ra chỉ còn mì sợi, mới ăn xong còn tạm no nhưng không kéo dàiđược bao lâu. Bàn Tử cứ hậm hực vì cơm không có thịt, tôi nói có món hài cốt đông lạnh kia, anh cứ dùng tự nhiên. Thuận Tử không ngại đâu, chúng tôi cũng không thèm để ý.
Ăn xong rồi người ấm hẳn ra, tinh thần cũng trở nên tỉnh táo, mọingười lại bắt đầu cân nhắc. Tôi nhớ lại cả quá trình xuống địa cung, mạo hiểm vạn phần, có ai mà ngờ vào được địa cung rồi vẫn không được yênthân. Cái địa cung này chắc chắn Uông Tàng Hải phải thiết kế với dụng ýnào đấy, nhưng rốt cuộc nó là cái con khỉ gì mới được chớ?
Địa cung xưa nay đều có hình chữ ‘hồi’ (回). Linh điện ở chính giữa, là nơi phải tuân theo những quy tắc nghiêm ngặt nhất, Uông Tàng Hải tất nhiên không dám động chân động tay vào. Còn đâu thì bốn bề địa cung hình chữ ‘hồi’ vây quanh bởi hố tuẫn táng, hệ thống thoát nước cộng thêm những hành lang, mộ đạo rắc rối phức tạp. Vậy hẳnlà giờ này chúng tôi vẫn còn ở ngoài rìa trung tâm của địa cung
Tôi thử phán đoán vị trí của mình theo chiều thẳng đứng lẫn chiềungang, dựa vào suy đoán của tôi về kích thước địa cung mà tính xem mìnhđang ở đâu. Nhưng chuyện này hết sức khó khăn, khi chui vào bài đạochúng tôi đã loạn đầu, giờ thì chịu chết không xác định nổi phươnghướng, có quỷ mới biết cái cửa hang cuối cùng chúng tôi đi ra nó ở hướng nào.
Đúng lúc đầu óc đang xoay mòng mòng, Bàn Tử đang làm bộ suy nghĩ độtnhiên tỏ ra bừng tỉnh, nói với chúng tôi: “Tôi nghĩ ra rồi!”