Nhìn thấy một màn này, tâm Bạch Mạt Lăng và Mộ Chỉ Ly đều nhanh nhảy ra cổ họng rồi, ngay sau đó, tay Mộ Thiên Tĩnh cũng khẽ động.
Lúc Mộ Thiên Tĩnh tỉnh, chỉ cảm thấy cơ thể của mình có chút cứng ngắc, loại cảm giác này giống như là hồi lâu không vận động, cảm giác như vậy không khỏi làm cho hắn cảm thấy rất là nghi ngờ.
Sau khi trí nhớ trong đầu dần dần hồi phục, đột nhiên hắn nhớ tới lúc Bạch gia và Lôi gia đi tới Mộ gia đại chiến, mình không có cách nào bảo vệ người nhà mình, nhìn Mạt Lăng không ngừng ở trước mặt của mình khóc, nhìn Nhị trưởng lão bị chặt đứt một cánh tay, nhìn nữ nhi bảo bối của mình bị bọn họ cướp đi, mình không có nửa phần lực lượng chống cự.
Hắn thật hận, nếu như mình đủ mạnh cũng sẽ không ngay cả người nhà mình cũng bảo vệ không tốt, hắn không hối hận nhưng là hắn hận mình, bởi vì chính mình mang đến tai nạn cho gia tộc.
Nghĩ tới đây, Mộ Thiên Tĩnh đột nhiên mở mắt, không thể!
Song, khi hắn mở ra con ngươi, trước mắt lại một trận mơ hồ, dần dần, mơ hồ tiêu tán ra, rơi vào trong mắt chính là ba khuôn mặt gần trong gang tấc.
Lập tức liền ngồi dậy, trên người truyền đến một trận bùm bùm gân cốt tiếng vang, hắn kinh ngạc phát hiện vết thương trên người mình đã hoàn toàn khỏi hẳn! Nhưng bây giờ hắn không có thời gian đi cố kỵ đây hết thảy, bởi vì dung nhan trước mắt hắn lại là Mạt Lăng của mình.
“Mạt Lăng, nàng còn bên cạnh ta!” Vừa nói, Mộ Thiên Tĩnh liền ôm Bạch Mạt Lăng vào trong ngực của mình, hắn rất lo lắng Bạch Mạt Lăng rời hắn mà đi, chẳng qua là không nghĩ tới thời điểm mở mắt ra, dĩ nhiên nàng ấy lại ở trước mặt mình.
Vào giờ khắc này, Mộ Thiên Tĩnh chỉ cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc.
Cảm nhận được ôm ấp ấm áp của Mộ Thiên Tĩnh, Bạch Mạt Lăng cũng hạnh phúc nở nụ cười, nhưng nước mắt không nhịn được chảy xuôi xuống, ướt đầu vai Mộ Thiên Tĩnh.
Hắn rốt cục đã tỉnh lại! Có thể lần nữa được hắn ôm, nàng Bạch Mạt Lăng cảm thấy cuộc đời này thật không hối tiếc rồi!
Cảm nhận được đầu vai mình ướt át, Mộ Thiên Tĩnh thả Bạch Mạt Lăng nói: “Mạt Lăng, làm sao nàng khóc? Đúng rồi, cha mẹ nàng không có phản đối nàng ở nơi này sao?”
Vừa nói, Mộ Thiên Tĩnh cũng phát hiện mình lại nằm ở trong quan tàithủy tinh, lập tức vẻ mặt kinh ngạc: “Đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao ta lại ở trong quan tài thuỷ tinh?”
Mộ Thiên Tĩnh lập tức từ trong quan tài thủy tinh đi ra, hết thảy trước mắt là xa lạ như vậy, hắn chưa bao giờ từng thấy đến, rốt cuộc mình đang ở địa phương nào? Mộ Thiên Tĩnh chỉ cảm thấy mình không hiểu ra sao, có quá nhiều vấn đề.
Sau khi chào đón hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt thì cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của bọn họ, ngay cả hắn cũng không cách nào đoán được thực lực của bọn họ, tuổi còn trẻ lại có thực lực như vậy, thật sự là làm cho người ta sợ hãi than a.
Bọn họ nhân tài như vậy thật đúng là thiên tài, so với bọn họ, mình cũng không tính là cái gì. Cẩn thận vừa nghĩ, liền đoán được một loại khả năng, khó có thể là hai vị cao nhân này cứu mình?
Nếu không dưới áp lực đồng thời của Lôi gia và Bạch gia, mình căn bản không thể nào sống sót, huống chi ban đầu mình đã trọng thương lâm vào hôn mê! Càng nghĩ như vậy, Mộ Thiên Tĩnh cảm thấy loại khả năng này càng lớn, dù sao trừ loại giải thích này không có giải thíchkhác.
Bạch Mạt Lăng đã sớm khóc không thành tiếng, mặc dù muốn nói cho Mộ Thiên Tĩnh cái gì lúc này cũng là khóc thút thít nói không ra.
Mộ Chỉ Ly lúc này cũng cực kỳ kích động nhìn Mộ Thiên Tĩnh, mở mắt hắn nhìn qua càng tuấn dật, từ trên đường viền thậm chí có thể nhìn ra điểm giống nhau giữa mình và hắn.
“Đa tạ cao nhân cứu giúp, ta nhất định không quên ân tình của cao nhân.” Vẻ mặt Mộ Thiên Tĩnh trịnh trọng hướng hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt ôm quyền nói, đối phương cứu hắn và Mạt Lăng, đối với hắn đã là ân tình rất to lớn.
Hắn Mộ Thiên Tĩnh luôn luôn là người tri ân đồ báo, mặc dù lấy thực lực hắn bây giờ đối với bọn họ không có trợ giúp gì, nhưng là chỉ cần bọn họ cần, hắn Mộ Thiên Tĩnh tuyệt đối sẽ không từ chối!
Lời này vừa nói ra, trừ Mộ Thiên Tĩnh ba người đương trường sửng sốt, chợt rối rít nở nụ cười, Bạch Mạt Lăng nhất thời liền nín khóc mà cười.
Nhìn ba người cười vui vẻ, Mộ Thiên Tĩnh càng thêm nghi ngờ, khó có thể lời mình vừa mới nói có vấn đề gì không? Nhưng là mình cũng không có nói sai cái gì a!
“Mạt Lăng, nàng cười cái gì?”
“Ha ha” Bạch Mạt Lăng nở nụ cười, nhìn bộ dáng Mộ Thiên Tĩnh mê hoặc ngây ngốc nàng thật không nhịn được buồn cười: “Thiên Tĩnh, chàng không biết nàng ấy là ai sao?”
“Làm sao ta biết ?” Mộ Thiên Tĩnh hỏi ngược lại, trong ấn tượng hắn chưa bao giờ từng thấy quá một nữ tử như vậy, chẳng qua là vừa nhìn đột nhiên phát hiện nữ tử áo đỏ trước mắt có chút giống Mạt Lăng: “Chẳng lẽ nàng ấy là muội muội của nàng?”
Nhất thời, ba người cười càng thêm hoan khoái. Bởi vì Mộ Thiên Tĩnh đã tỉnh lại, cho nên bọn họ mới có thể bật cười vui vẻ như vậy, nhất là Bạch Mạt Lăng nàng đã quá nhiều năm không có vui vẻ như vậy qua!
“Cha, ngay cả con gái của người cũng không biết, người rất không đúng a!” Mộ Chỉ Ly không khỏi mở miệng nói.
“Nữ. . . . . . Nữ nhi?” Mộ Thiên Tĩnh không thể tin nói, luôn luôn bày mưu nghĩ kế như hắn, hôm nay hắn thậm chí có một loại cảm giác hoàn toàn bị vui đùa, mấy người tại chỗ đều rõ ràng, chỉ có một mình hắn là chẳng hay biết gì.
“Thiên Tĩnh, chàng đã hôn mê hơn hai mươi năm, Ly Nhi cũng đã trưởng thành.” Bạch Mạt Lăng ôn nhu giải thích: “Ban đầu người chàng bị thương nặng chỉ còn một hơi, ta đã sử dụng bí pháp gia tộc phong ấn chàng, cho đến hơn hai mươi năm sau Ly Nhi luyện chế được đan dược thập phẩm nên chàng mới có thể sống lại.”
Mặc dù Bạch Mạt Lăng không nói cụ thể, nhưng Mộ Thiên Tĩnh cũng nhanh chóng kịp phản ứng, lần nữa nhìn hết thảy trước mắt đột nhiên hiểu hết thảy là thế nào.
“Ta hôn mê hơn hai mươi năm. . . . . .” Mộ Thiên Tĩnh lẩm bẩm nói, lập tức trong mắt cũng là hiện lên tinh quang, nhìn về phía Mộ Chỉ Ly trên mặt tràn đầy vẻ kích động: “Con là Ly Nhi của ta?”
Ánh mắt Mộ Chỉ Ly đỏ lên: “Cha. . . . . .”
Một tiếng kêu gọi, thân là nam tử trong mắt Mộ Thiên Tĩnh cũng hiện lên chút ướt át: “Ly Nhi.”
Ôm Mộ Chỉ Ly vào lòng, hắn chẳng thể nghĩ tới con gái của mình đã lớn như vậy: “Ly Nhi, là cha thật xin lỗi con, cha không có thể bảo vệ con thật tốt.” Trong giọng nói mang theo nồng đậm áy náy, hắn thật không có làm đúng bổn phận của phụ thân.
Nghe nói mấy cái này, Mộ Chỉ Ly cũng lã chã rơi lệ: “Cha, con vẫn biết là người thương yêu con, có cha như vậy con cảm thấy rất hạnh phúc.” Đó là động cơ vẫn chống đỡ giúp Mộ Chỉ Ly sống sót trước kia, chỉ có Mộ Thiên Tĩnh mới cho nàng ấm áp.
Ngay cả rất ngắn, nhưng cho người khác tràn đầy dư vị.
Mộ Thiên Tĩnh vỗ phía sau lưng Mộ Chỉ Ly, giọng nói rất là ôn nhu: “Không nghĩ tới trước kia còn đang trong tã lót Tiểu Ly Nhi hiện tại cũng lớn như vậy rồi, thực lực cũng mạnh như vậy. Cha còn thề phải bảo vệ con cho tốt, bây giờ nhìn lại là không có năng lực bảo vệ con rồi.” Vừa nói, trong mắt Mộ Thiên Tĩnh cũng nhiều mấy phần nụ cười.
“Ai nói, sau này cha phải bảo vệ mẹ và con .” Mộ Chỉ Ly cười nói.
Tầm mắt Mộ Thiên Tĩnh chậm rãi chuyển dời đến trên người Hàn Như Liệt, lập tức không khỏi lên tiếng hỏi: “Vị này là?”
“Ra mắt bá phụ.” Hàn Như Liệt thi lễ một cái nói.
Nghe vậy, Mộ Thiên Tĩnh dùng ánh mắt hỏi thăm Bạch Mạt Lăng, Bạch Mạt Lăng cười nói: “Đây là con rể tương lai của chàng!”
Mộ Thiên Tĩnh nhìn Mộ Chỉ Ly một chút lại nhìn Hàn Như Liệt một chút, chợt gật đầu nói: “Thì ra là như vậy, Ly Nhi đã đến thời điểm bàn về cưới gả.” Mặc dù lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hàn Như Liệt, nhưng đều là nam nhân hắn có thể cảm nhận được tình cảm Hàn Như Liệt đối với Ly Nhi.
Thực lực của hắn so với Ly Nhi mạnh hơn mấy phần, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a, dáng vẻ đường đường, thực lực cũng đủ mạnh, nam tử như vậy quả nhiên là lựa chọn tốt nhất, Mộ Thiên Tĩnh cũng có chút thỏa mãn.
Song, đang trong lúc mấy người nói chuyện, cửa lớn trực tiếp bị phá ra.
Mộ Kình Lệ, Bạch Thịnh Triêu cùng với Hàn Thành Hạo nhanh chóng vọt đi vào, kể từ khi từ trong miệng Bạch Thịnh Triêu biết loại khả năng này, bọn họ liền không nhịn được lập tức lao đến nơi này.
Rất xa liền nghe được tiếng vang truyền đến từ bên trong cửa, lập tức không kịp gõ cửa trực tiếp phá cửa mà vào rồi. . . . . .
Sau khi Mộ Kình Lệ nhìn thấy thân ảnh cao ngất đứng đó, cả người liền sửng sờ tại chỗ, vào giờ khắc này ông lại không dám đến gần, sợ hết thảy trước mắt đã thấy đều là ảo ảnh.
Mộ Thiên Tĩnh là con trai độc nhất của ông, cũng là nhi tử ông vẫn lấy làm kiêu ngạo, ông vẫn ảo tưởng nhi tử của ông có thể tỉnh lại, ông không ngần ngại con của ông ban đầu mang đến tai nạn như thế nào cho gia tộc, chỉ là làm một người cha hi vọng con của mình có thể trở lại mà thôi.
Chẳng qua là, loại khả năng này thực sự quá xa vời, nhưng bây giờ thật sự xuất hiện sao?
Bạch Thịnh Triêu cũng kinh ngạc nhìn Mộ Thiên Tĩnh, ông không có cảm thụ sai, thế nhưng Mộ Thiên Tĩnh thật đã tỉnh lại. Nói như thế con gái của mình cũng sẽ không phải thủ tiết cả đời rồi, nghĩ tới đây ông cực kỳ vui mừng!
Ông vẫn đều đau lòng là do mình phá hủy hạnh phúc của nữ nhi, nàng ấy căn bản không thể nào tiếp nhận những người khác, đây chẳng phải là ý nghĩa cả đời này nàng ấy chỉ có thể một người cô độc sống quãng đời còn lại? Điểm này đã trở thành khúc mắc trong lòng ông rồi, lão bà tử trong nhà cũng ngày ngày lẩm bẩm, bây giờ nhìn lại rốt cục có thể yên tâm!
So sánh với hai người Mộ Kình Lệ và Bạch Thịnh Triêu mà nói, Hàn Thành Hạo lại là một người bình thường nhất, nhưng trong lòng cũng tràn đầy kinh ngạc. Đối với chuyện Mộ Thiên Tĩnh thì ông cũng biết, hiện tại nhìn thấy hắn đã tỉnh, tự nhiên cũng cực kỳ cao hứng.
Sau khi Mộ Thiên Tĩnh nhìn Mộ Kình Lệ, cả người cũng run rẩy lên. Cha của mình so với trước kia rõ ràng càng già hơn, nhưng là tròng mắt của ông vẫn tràn đầy từ ái. . . . . .
“Cha. . . . . .”