Bàn Tử dùng dao chấm một cái, định thử một ngụm thì bị tôi giữ chặtlại: “Anh chán sống rồi hả? Đồ quá đát cẩn thận ăn vào đau bụng đó.”
Bàn Tử nói: “Cậu chả hiểu cái khỉ biển gì cả, rượu ủ trong hầm có đểmấy ngàn năm cũng không lo hỏng. Nghe nói ăn bã rượu nghìn năm dưới đáybình còn có thể trường sinh bất lão, nghe đâu tổ tông chúng ta có ngườicòn đi đổ đấu chỉ vì mấy bình rượu này. Mình chỉ nếm thử một tí chắckhông sao đâu, cùng lắm thì đau bụng một trận.”
Còn chưa nói hết câu, Phan Tử đã bước tới tung một cước đá cho vòrượu kia ngã chổng kềnh, chất rượu màu đen cùng với bã rượu dưới đáychảy tràn ra đất. Một mùi hương nồng đậm lập tức xông thẳng vào mũi, bàn Tử vừa định nổi giận thì Phan Tử đã nói: “Đừng nóng, anh xem trong đống bã rượu kia có cái gì?
Tôi và Bàn Tử ngoảnh lại thì thấy giữa đống bã rượu màu đen trông như bùn lầy có rất nhiều sợi màu đỏ sậm, giống như sợi bông xổ ra từ nhữngcái chăn cũ, thứ này chúng tôi rất hay gặp trong những quan tài bị ngâmnước.
Bàn Tử lấy dao găm gảy gảy mấy cái, sắc mặt biến đổi. Tôi qua ngó một cái thôi cũng thấy da đầu tê rần, cảm giác cực kì ghê tởm, chỉ muốn nôn ra một trận.
Những sợi màu đỏ này là một khối thi thể trẻ con còn chưa rữa nát,thịt gần như đã tan vào với rượu nhưng da và xương vẫn ở dưới đáy nênmới hình thành một mớ trông như sợi bông rách nát.
Phan Tử thấy chúng tôi trợn mắt há mồm, bèn ngồi xuống, nói: “Đây làmột loại rượu ở Quảng Tây có tên ‘Hầu đầu thiêu’, thứ này không phảingười mà là khỉ con chưa đầy tháng. Có thể là rượu do triều đình NamTống tiến cống khi nước Đại Kim của người Nữ Chân còn cường thịnh, ủtrong hầm đến giờ.” Nói rồi vỗ vai Bàn Tử, dùng dao găm khêu một ít ‘sợi bông’, làm một động tác cung kính mời: “Có trường sinh bất lão haykhông thì tôi chịu, nhưng nghe nói công hiệu tráng dương cũng không tồi. Anh thử xem, đừng khách khí.”
Bàn Tử ghê tởm hất con dao ra, mắng vốn mấy câu, rồi hỏi Phan Tử:“Thằng oắt này sao mà hiểu rõ thế? Con mẹ nó, hay anh đã từng uống cáithứ rượu này rồi hả?”
“Lúc vào núi Nam Cung ở Thiểm Tây tôi đã gặp những hũ rượu như thếnày, khi đó Đại Khuê cùng với một người khác lấy thử một hũ đem ra. Từđầu tôi đã thấy có gì đó không ổn nên không dám chạm vào, nhưng haingười kia không nghe. Kết quả uống đến cạn bình mới phát hiện thứ ở dưới đáy, sau đó vì chuyện này mà Đại Khuê phải nằm viện hai tháng.”
Nói đến Đại Khuê, Phan Tử lại có vẻ bồi hồi: “Tôi cũng chẳng ghét bỏgì anh, nếu có ý hại anh tôi đã chờ anh uống một ngụm rồi mới đá ngã cái bình cho anh mất mặt chơi.”
Bàn Tử mặt mày nhăn nhó, muốn nổi cáu cũng không tìm ra cớ gì, trông rõ buồn cười.
Lúc này pháo lạnh đã lần lượt tắt, bóng tối lại bao phủ. Chúng tôibật đèn pin, không khí xung quanh thoáng cái như nén chặt lại.
Nghỉ ngơi một lát, lại một lần nữa xung phong mở đường, Bàn Tử đòilại cây súng trường bảo bối của hắn, lại kéo chốt an toàn ra, đây thựcchất là một động tác quen tay của mấy người mang súng nhằm lấy thêm chomình ít can đảm. Hắn nhìn hai mộ đạo hai bên, khẽ hỏi: “Đi hướng nào?”
Chúng tôi đều định thần lại, đúng lúc này Thuận Tử chỉ sang bên trái, nói: “Bên này có vẻ ổn hơn.”
Bình thường, khi gặp những tình huống thế này thì đều là Phan Tử hoặc tôi trả lời. Bây giờ Thuận Tử vốn nhu thuận lại liều lĩnh nêu ý kiến,khiến Bàn Tử không hiểu ra sao, bèn hỏi lại: “Vì sao?”
Thuận Tử chiếu đèn pin xuống mặt đất trước con đường bên trái, chúngtôi nhìn lên thì thấy ở một chỗ khuất tầm mắt cạnh hành lang có khắc vài kí tự tiếng Anh.
“Vừa rồi tôi tình cờ trông thấy, tôi nghĩ có người muốn chỉ đường cho các vị.” Hắn nói với chúng tôi.