-Chỉ là nghĩ lần trước dùng hình, quả thực sợ làm cho đôi tay nhỏ bé của cô nương bị phá hủy.
Ti Lý Lý đang day day ngón tay vào huyệt thái dương của Phạm Nhàn, một lát sau mới nhỏ nhẹ nói rằng:
-Người mệnh khổ, cũng không dễ dàng hỏng được.
-Không nên mang theo oán hận trong lòng, đối với những người như ta ở trong kinh hợp tác không có lợi.
Phạm Nhàn lẳng lặng nói rằng, hai mắt không hề mở.
-Lúc đó nàng muốn giết ta, ta chỉ dùng một chút hình, thấy thế nào, cũng có thể coi là nàng nợ ta đó.
Ti Lý Lý lần thứ hai khẽ cắn môi dưới, hàm rằng áp lên trên môi nàng tạo thành một loại mị hoặc câu hồn đoạt phách, ánh mắt trong áng nhu hòa chuyển động nói:
-Nô… ta nợ đại nhân, đại nhân tùy thời có thể lấy lại.
-Lấy lại thế nào? Giống như đêm đó sao?
Phạm Nhàn mở hai mắt, tràn đầy vẻ đùa cợt.
Ti Lý Lý quật cường mở to hai mắt nhìn thẳng vào hắn, không biết trầm mặc trong bao lâu, nàng nhìn xem vị quan viên niên kỷ còn nhỏ dáng dấp thanh tú vô cùng này, nghĩ tới việc đêm đó trên thuyền hoa lại cảm thấy khó xử. Thân thể có chút mềm nhuyễn vô lực, chậm rãi đưa thân thể mình lại gần, nửa tựa vào vai của Phạm Nhàn. Ngón tay nàng liên tục xoa bóp đối phương, trong miệng nhỏ giọng nói rằng:
-Nữ nhân trên đời này đều là người mệnh khổ, ta cũng không biết nói đại nhân phải lấy lại như thế nào.
Đêm đó trên thuyền hoa, Phạm Nhàn dùng xuân dược, vì vậy Ti Lý Lý phản ứng rất mãnh liệt, vẫn ghi khắc tới tận sau này, sau lại bị Phạm Nhàn không chút thương hoa tiếc ngọc dùng đại hình hầu hạ trong đại lao, tâm hận, nhưng lại có cảm giác cổ quái.
Phạm Nhàn phát hiện trên vai mình một mảnh mềm mại vô cùng, không muốn nghĩ đó là bộ ngực mềm mại của Ti Lý Lý, cho rằng đối phương muốn dùng sắc dụ mình, hít sâu một hơi trấn định lại tâm thần, không ngờ lại hít vào đầy mùi hương thơm trên cơ thể thiếu nữ, trong lòng khẽ nhúc nhích, quay đầu mỉm cười nói rằng:
-Cái người kêu Ti Lăng kia là ai vậy?
-Còn đang bị giam giữ ở kinh đô.
Ti Lý Lý trên mặt không biểu tình, nghĩ tới vị tên Ti Lăng kia cũng không phải là thân nhân chân chính của mình.
Phạm Nhàn cảm thấy hiếu kỳ, Trần Bình Bình tột cùng dùng thủ đoạn gì để có thể làm cho Ti Lý Lý nói với Giám Sát viện? Hắn suy nghĩ một chút rồi nhíu mày hỏi:
-Cô nương không phải là người mệnh khổ, chí ít vị hoàng đế bệ hạ trẻ tuổi Bắc Tề kia vẫn nhớ mãi không quên đối với cô nương.
Ti Lý Lý nhíu mày, thở dài nói rằng:
-Chuyện liên quan tới sắc, há có thể lâu dài.
-Vậy cũng là điểm mà bản quan có chút nghi hoặc.
Phạm Nhàn mỉm cười nói rằng:
-Không biết phủ của cô nương cùng hoàng đế Bắc Tề có quan hệ tinh tế nào, cũng tiện cho chúng ta sau khi tới thượng kinh, an bài cô nương vào cung nghỉ ngơi.
Cái gọi là kế hoạch Hồng Tụ, Phạm Nhàn xem ra cũng bất quá chỉ là một phiên bản của Tây Thi tới Ngô mà thôi. Bởi vậy nội dung của hiệp nghị mật thứ tư có thể thấy được, hoàng đế Bắc Tề đối với Ti Lý Lý cô nương quả thật có vài phần tình ý, không thì cũng không tận lực đổi nàng quay trở về. Chỉ là xuất thân của Ti Lý Lý cô nương có phần thấp, cho dù bên Bắc Tề kính trọng Ti Lý Lý ra tay vì nước, nhưng cũng chỉ là kính mà thôi, so sánh với Khánh quốc mà nói, Bắc Tề càng thêm chú trọng huyết thống xuất thân, kiên quyết không cho phép một cô nương đã từng làm kỹ nữ vào trong cung.
Ti Lý Lý dường như không nguyện ý nói chuyện về việc này, chỉ là cúi đầu nhẹ giọng nói rằng:
-Phạm đại nhân không cần lo lắng chỉ cần đưa ta tới thượng kinh, sự tình sau này, tự nhiên có hoàng đế Bắc Tề quan tâm.
…
Trong xe lần thứ hai rơi vào trầm mặc, Phạm Nhàn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của nữ nhân ngồi bên cạnh mình, chẳng hiểu sao, cảm thấy có chút hối hận với việc rời khỏi ngón tay đối phương lần trước. Hắn sau khi ngồi lại cẩn thận, chậm rãi mở miệng nói:
-Cô nương nên nghỉ ngơi đi.
Không ngờ vào lúc này, Ti Lý Lý cũng đồng thời mở miệng nói:
-Đại nhân, còn muốn xoa bóp không?
…
-Cũng tốt!~ Phạm Nhàn trả lời cực nhanh.
-Được!~ Ti Lý Lý ngược lại trả lời có một chút thất vọng.
Mãi tới khi người hỏi người trả lời có chút kỳ quái chấm dứt. Hai người mới phát hiện ra bầu không khí trong xe có chút quái dị, dường như mơ hồ nhận ra cái gì, một cỗ không khí ám muội từ từ lên men, không khí dần dần trở nên ấm áp.
Ti Lý Lý lần thứ ba khẽ cắn môi dưới, quỳ gối sau ghế, hai tay nắm hai vai Phạm Nhàn, âm thầm dùng sức, trong lòng chỉ nghĩ không muốn một mình trong xe, cho nên mới hạ mình là chuyện thấp hèn như vậy…thù này ta…
Phạm Nhàn mặt mỉm cười, cảm thụ thân thể mềm mại của nữ nhân phía sau, trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân này nếu không mang thù, ngược lại tận lực lấy lòng mình, tới tột cùng là vì cái gì đây? Lẽ nào…nàng thích mình? Cái suy đoán này vừa ra, Phạm Nhàn nhanh chóng tự mắng chính mình, tự nói, mình mặc dù là một Phan An, nhưng dù sao cũng không phải là một ngưu nhân tỏa ra khí tức xuân dược được.
Vì sao mình cũng nguyện ý ở trong xe ngựa này với Ti Lý Lý đây? Phạm Nhàn nhíu mày muốn tìm một đáp án thích hợp, có lẽ là chuyện đi Bắc Tề này trong lòng mình có chút mơ hồ bất an, có lẽ do Tiếu Ân xấu xí vô cùng, có lẽ là… kỳ thực cái gì cũng không phải, chính mình chỉ là một nam nhân bình thường, Ti Lý Lý từng là một nữ nhân xinh đẹp toàn thân xích lõa bên cạnh mình, muốn cùng nàng một chỗ, cũng là một chuyện phi thường bình thường mà thôi.
…
Phạm Nhàn không phải là một Liễu Hạ Huệ, hắn tự nhận mình là một người háo sắc, nhưng là người có tâm thần kiên nghị, kiên quyết không thể vô pháp vô thiên không kiềm chế được mình, chỉ là để cho Ti Lý Lý xoa bóp thân thể, vất đi những mệt mỏi rồi đi xuống xe ngựa.
Vương Khải Niên tiến tới nghênh đón, đi bên cạnh hắn tới phía sau đoàn xe, nhẹ giọng nói rằng:
-Đại nhân dừng lo gián điệp bốn phía, dù sao Ti Lý Lý tương lai cũng muốn tặng cho hoàng đế Bắc Tề, sau này đại nhân không nên ở trên xe ngựa lâu như vậy, thuộc hạ nghĩ, miễn cho sau này có lời đồn truyền vào trong thượng kinh, đối với kế hoạch của đại nhân sẽ có ảnh hướng nhất định.
Phạm Nhàn biết tâm phúc của mình hiểu sai nhiều, nhưng cũng không giải thích gì, chỉ là nhẹ nhàng vân vê thái dương mình.