Lộ Ánh Tịch cau mày, ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng chốc tỉnh ngộ. Hắn đang dụ nàng nói ra ba chữ kia?
Lòng dần dần sáng tỏ, nàng cười nhẹ, lại nói: “Có qua mà không có lại không phải quân tử. Vừa rồi ta đã gật đầu rồi. Thần, bây giờ đến lượt chàng trả lời mới đúng.”
Mộ Dung Thần Duệ không ngờ lại bị nàng quát ngược lại một câu, nhất thời không biết trả lời thế nào. Chẳng qua hắn chỉ muốn nghe một lời tỏ tình. Thế nhưng muốn cạy miệng nàng nói ra một câu nửa chữ ngọt ngào lại khó khăn đến vậy.
Lộ Ánh Tịch mỉm cười, không ép hắn trả lời. Nàng chuyển đề tài câu chuyện nói: “Sư tôn nói đã để lại linh dược trong nhà trọ. Chúng ta đi tìm một chút xem sao. Nói không chừng chúng ta không cần phải đi nước cờ kia.”
Mộ Dung Thần Duệ duy trì sự im lặng, để tùy nàng lôi kéo đi tìm thuốc khắp nơi.
Mà trong phòng trọ, người đang nhắm mắt tĩnh tâm nghe tiếng bước chân bên ngoài ngày càng xa dần, mới yếu ớt mở mắt.
Gương mặt tuấn tú càng hiện rõ sự phờ phạc. Nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm ấy tựa như đang nhìn vào một hố sâu không thấy đáy. Hết thảy nỗi chua xót, thống khổ và bi thương đều được cất giấu dưới đáy hồ. Để không ai có thể dễ dàng nhận ra, chỉ có một mình y chịu đựng và gặm nhấm nó.
Thật ra y đã biết từ lâu, kiếp này vô vọng. Nhưng gốc rễ tình yêu đã cắm sâu, đâu phải muốn nhổ là có thể nhổ được? Sư tôn nói đúng, y quả thực là một người ngu si đần độn.
Duyên đến duyên đi đều do số mệnh, nếu miễn cưỡng chia cắt sẽ bị giảm phúc. Không phải là y không hiểu điều đó, chẳng qua là tình cảm không theo lý trí bản thân.
Ánh sáng trong đôi mắt đen láy nhấp nháy, bị bao phủ bởi lớp ươn ướt. Y từ từ nhắm mắt lại, vầng trán cao vẫn luôn hờ hững lại thêm mấy phần lạnh lẽo.
***
Lộ Ánh Tịch và Mộ Dung Thần Duệ đã đi tìm khắp mọi ngõ ngách trong nhà trọ, lục lọi vô cùng kỹ càng, mất thời gian rất lâu. Cho đến khi sắc trời tối dần mà hai người vẫn không có thu hoạch nào, không khỏi cảm thấy nhụt chí.
“Lẽ nào sư tôn đã gạt chúng ta?” Lộ Ánh Tịch quay lại nhà bếp, vừa tìm kiếm trong mớ xoong nồi, chén bát, vừa chán nản lẩm bẩm.
Mộ Dung Thần Duệ nhìn thấy bộ dạng nhăn mặt, không vui của nàng, hắn đang định lên tiếng an ủi thì bên tai đột nhiên nghe được một tiếng động nhỏ xíu, khác lạ. Hắn quay phắt đầu nhìn lại, đã thấy có một người xuất quỷ nhập thần đang đứng trước cửa nhà bếp.
“Đồ tôn nha đầu, con thế này là không đúng rồi. Con cả gan dám nói xấu sau lưng lão nhân gia ta!” Hai hàng lông mày trắng phau méo mó, bộ dáng có chút không vui.
Lộ Ánh Tịch cũng nghiêng người dòm ra, vội vàng đặt mâm chén trên tay xuống. Nàng đi nhanh về phía lão, rất sợ lão thoáng cái đã chuồn mất.
“Nha đầu, đừng tới đây.” Lão chợt lớn tiếng hét lên.
Lộ Ánh Tịch giật mình dừng lại, ngờ vực gọi: “Sư tôn?”
Lão lại cười ầm lên, cười xong mới nói: “Nha đầu à, con ấy giờ hãy suy nghĩ cẩn thận chuyện này thì đỡ mệt hơn đấy! Nếu con muốn ta chữa trị cho đồ đệ ngốc thì con phải theo nó về Lâm Quốc. Con phải biết rằng, lần này đi, sợ là con khó lòng rời khỏi lần nữa. Một khi đã bước chân vào lãnh thổ Lâm Quốc, con không thể nào nói đến là đến, nói đi là đi. Nhưng mà có một chuyện con có thể yên tâm, đợi khi đứa bé trong bụng con được sinh ra, ta sẽ đưa nó về Hoàng Triều, tuyệt đối sẽ không để đứa nhỏ trở thành vật hy sinh của cuộc tranh đấu quyền lực.”
Nói hết những lời này, lão quay sang dò xét Mộ Dung Thần Duệ. Lão thấy vẻ mặt hắn xám xịt, thì lại càng vui vẻ cười tươi. Dù lão còn nhiều việc phải làm nhưng vẫn nán lại, vuốt hàm râu trắng, đợi Lộ Ánh Tịch trả lời.
Lộ Ánh Tịch định thần, bình tĩnh trả lời rành mạch: “Xin hỏi sư tôn, người làm thế này đến tột cùng là với mục đích gì? Thật sự là muốn tốt cho sư phụ sao? Miễn cưỡng như thế, theo tính tình của sư phụ, thì người sẽ vui ư? Cho dù Ánh Tịch đồng ý đến Lâm Quốc, song người ở đó mà trái tim thì ở nơi khác, vậy đó là điều sư phụ mong muốn hay sao? Sư tôn tội tình gì lại kiên quyết muốn làm như vậy, khiến cả ba người đều đau khổ.”
Lão im lặng giây lát, khẽ gật gù nói: “Nha đầu, con thật ra lại nhìn hiểu rất rõ mọi việc, chỉ tiếc rằng vẫn còn một người nghĩ không thông.”
“Ý của sư tôn là chỉ sư phụ nhìn không thấu ư?” Lộ Ánh Tịch sinh vài phần khó hiểu. Tất nhiên là nàng biết sư phụ có tình cảm với nàng, nhưng có trầm trọng như lời sư tôn nói như vậy không? Việc trúng độc, nếu đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ không chút do dự đi cứu sư phụ. Loại tình cảm này cùng với suy nghĩ thôi thúc đó không phù hợp với chuyện tình cảm ư?
“Nha đầu, con đừng thấy Uyên nhi xưa nay luôn chín chắn lãnh đạm, thực ra tính khí của nó rất ương ngạnh.” Lão già lại mở miệng nói, ánh mắt như trôi xa, rồi nhập vào trong đoạn quá khứ xa xăm khi xưa. “Năm đó, nó đã dập đầu trước di ảnh của tổ sư sáng lập bang phái và tuyên thệ suốt đời tận hiến với Huyền môn. Từ đó về sau, mặc dù nó có phát hiện ra thân thế của mình, nhưng vẫn không thay đổi tâm chí, không hủy lời thề. Nó là kiểu người một khi đã nhận định cái gì, thì vĩnh viễn không bao giờ hối hận. Tính nết này có lẽ là di truyền từ Diêu gia bọn họ. Nhưng mà bản tính Uyên nhi lương thiện, vả lại luôn ngấm ngầm chịu đựng, ít khi bộc phát ra ngoài. Bản chất của nó hoàn toàn khác xa Diêu Lăng.”
Lộ Ánh Tịch im lặng lắng nghe, nghe đến tên Diêu Lăng, nàng bất giác liếc mắt nhìn Mộ Dung Thần Duệ.
Ánh mắt Mộ Dung Thần Duệ chạm vào ánh mắt nàng, hắn cong môi cười nhạt, sắc mặt vẫn bình thường.
“Người quá mức đè nén tâm tình của chính bản thân thì trái tim thường dễ chán nản và u uất.” Lão tiếp tục nói thong dong: “Để đồ đệ ngốc mỗi ngày bị dày vò, hàng năm khổ sở, chi bằng một đao chấm dứt tất cả. Từ đó, dưới trời cao biển rộng không còn vướng bận chi nữa.”
“Làm sao để chấm dứt ạ?” Lộ Ánh Tịch hé miệng hỏi.
“Làm thế nào để chấm dứt, điều này phải xem người trong cuộc làm thế nào.” Trong mắt lão là ánh sáng trong trẻo, minh mẫn và nhìn xa trông rộng, “Nha đầu à, con là người thông minh, nên có thể nghĩ ra phương pháp ổn thỏa mọi đường. Đừng làm người con yêu khó xử, cũng đừng làm người yêu con thống khổ. Đây là chuyện con cần phải học để làm tốt. Một bên thụ động tiếp nhận, một bên lại thuận thế làm theo, cuối cùng tất cả đều bị tổn thương mà thôi.”
Lộ Ánh Tịch sững sờ, lòng chấn động không thôi. Nàng quả thực là người như vậy. Nói trắng ra đó là bảo vệ mình quá đáng, cũng chính là ích kỷ.
Vẻ đứng đắn trên mặt lão duy trì không được bao lâu, lại quay về bộ dạng rung đùi đắc ý, cười tít mắt: “Nha đầu, tối nay Uyên nhi sẽ phát độc, tự con xem xét rồi lo liệu nhé!” Lời vừa dứt, thân hình lão nhích một tí, trong nháy mắt người đã đi xa.
Mộ Dung Thần Duệ trầm mặc nhìn nàng chăm chú. Trong lòng hắn âm thầm hiểu được những lời nói bắn đúng tim đen của lão tiền bối đã nói. Trong tính cách của Ánh Tịch quả thực có một khuyết điểm. Đó chính là keo kiệt trả giá tình cảm, nói đúng hơn là sự nỗ lực. Nếu như không phải do hắn chủ động đến gần, chỉ e hai người họ đến nay vẫn là kẻ địch của nhau. Có thể do tính tình nàng như vậy, nên tình cảm mơ hồ giữa nàng và Nam Cung Uyên không có cách nào nảy sinh, càng không thể đâm hoa kết trái. Nhờ vậy hắn mới có cơ hội có được nàng.
Thật ra, nàng và hắn giống nhau xiết bao. Cả hai đều cần trải qua một quãng thời gian thật dài, mới bước trên con đường đời chân chính phải đi.
“Ánh Tịch.” Hắn nhỏ giọng gọi nàng, bước đến gần nắm tay nàng, “Lần này nàng không nên hỏi Trẫm nên làm thế nào, mà chính nàng phải tự suy nghĩ. Mặc kệ quyết định của nàng ra sao, Trẫm cũng sẽ không oán trách nàng.”
Lộ Ánh Tịch ngửa mặt nhìn hắn, đáp trả hắn với nụ cười vu vơ.
Nhưng lòng bàn tay của nàng đang toát mồ hôi lạnh, trái tim đập loạn nhịp, tựa như đang khẩn trương lại như sợ hãi. Nàng phải ‘một đao chấm dứt’ ư? Vậy có quá tàn nhẫn không? Sư phụ có chịu đựng nổi hay không? Tóm lại phải làm thế nào mới không khiến người nàng yêu phải khó xử, lại không làm người yêu nàng đau khổ đây?
Đôi mắt trong veo dần dần bị phủ kín bởi làn sương mù dày đặc, mờ mịt và do dự.
Mộ Dung Thần Duệ cũng không nói thêm điều gì nữa. Hắn chỉ nắm chặt tay nàng, đan bàn tay của mình vào những ngón tay mảnh khảnh của nàng.
Hắn đã vĩnh biệt quá khứ, còn bây giờ là đến phiên nàng. Những gian khổ hết lần này đến lần khác đều qua đi. Hai người họ có tiếp tục cùng nắm chặt tay, sóng vai nhau bước tiếp hay không, hắn sẽ tĩnh tâm chờ đợi.