Trần Bình Bình không quay đầu lại, phất phất tay, Phí Giới vỗ vỗ đầu vai học trò, thể hiện sự tán thưởng với dũng khí của hắn, tránh sang một bên.
Phạm Nhàn bước lên đứng vào vị trí của sư phụ, đẩy chiếc xe đi dọc theo hồ nước, Trần Bình Bình lặng lẽ một lúc mới hỏi:
-Ngươi đang bức ta ngả bài sao?
-Chí ít ngài cũng nên cho ta biết, đối phương đã biết bao nhiêu con bài của chúng ta?
Trần Bình Bình cười sắc lẻm:
-Thật đúng là một thanh niên cẩn thận. Xem ra ngươi đã đoán ra được một chuyện, là sợ Hoàng Hậu vì chuyện này làm khó ngươi.
Phạm Nhàn mỉm cười:
-Đúng vậy, nếu như Hoàng hậu đã biết ta đoán được chuyện này, thì bà ta có đối phó với ta, ta cũng chỉ có thể nghĩ một lý do này. Vấn đề quả thực như vậy, lực lượng hiện tại của ta quả thực không thể chống lại Đông cung.
-Địch nhân đều là cọp giấy!
Trần Bình Bình bỗng nhiên nói rằng.
Phạm Nhàn không thể ngờ lại nghe được một câu như thế từ ông ta, không khỏi kinh hãi, ngay sau đó Trần Bình Bình nhàn nhạt nói tiếp:
-Đây là mẫu thân của ngươi năm đó có nói qua, nàng ta còn nói, chiến lược của chúng ta là cứ ngồi quan sát đối phương, chiến thuật xem trọng địch nhân.
Phạm Nhàn cảm thấy hơi hoài niệm, nghĩ thầm ông ta chắc chắn không biết người nói ra câu này không phải mẫu thân đại nhân.
Trần Bình Bình mỉm cười:
-Mà vấn đề lớn nhất hiện nay của ngươi, chính là chiến lược của ngươi là vô cùng coi trọng địch nhân, thậm chí sợ địch nhân, cho nên làm việc gì cũng đều cảm thấy bó chân bó tay. Ngày ấy ngươi ở trên đại đường hình bộ, cho dù ngươi đánh đi ra ngoài, chẳng lẽ còn có ai dám làm gì ngươi sao? Trên phương diện chiến thuật, ngươi có quá ít suy nghĩ, nếu như không bảo có cái viện này đi theo sau mông ngươi, ngươi làm những chuyện này, đã đủ cho ngươi chết đi vài lần rồi.
Phạm Nhàn cười khanh khách, Trần Bình Bình nhẹ nhàng chắp hai tay trên đùi:
-Không nên nghĩ Đông cung quá mức cường đại, trên cả Khánh quốc này, không có thế lực nào thực sự cường đại, kể cả Tể tướng đại nhân, kể cả phụ thân ngươi.
-Vũ lực mới thực sự là thực lực chân chính, nên chỉ có quân đội và Giám Sát Viện là thế lực cường đại thực sự.
Phạm Nhàn hiểu ra rồi.
Trần Bình Bình giơ một tay lên, lắc lắc ngón tay dài già nua:
-Sai! Cả Khánh quốc chỉ có một người là cường đại thực sự.
Phạm Nhàn cúi đầu, khẽ hỏi:
-Là Hoàng đế Bệ hạ?
-Không sai. Bệ hạ cái gì cũng không quản, chỉ cần nắm được quân quyền thiên hạ, thì đủ loại quan lại hậu cung làm sao làm trò gì được trước mặt người? Chỉ căn bản là người lười động mí mắt.
Trần Bình Bình mỉm cười nói rằng:
Phạm Nhàn cười khẩy:
-Thật đúng là một vị Hoàng đế thanh nhàn.
Trần Bình Bình xoa xoa hai tay:
-Giám Sát Viện là của Bệ hạ, ta chỉ thay người quản lý mà thôi. Tương lai ngươi cũng chỉ là một người quản lý mà thôi, nhớ kỹ điều này!
Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn vị đại đầu mục của cả hệ thống mật thám Khánh quốc, không biết trong truyền thuyết ông ta tuyệt đối trung thành với hoàng thượng, mình không nên hoài nghi chút nào.
…
Chiếc xe đẩy màu đen đã đi hết một vòng hồ nước, mấy con cá vàng thấy động đều trốn xuống mặt nước không thèm để ý tới bên cạnh hồ có hai người một già một trẻ, bắt đầu múa đuôi múa vây trêu đùa nhau.
Xa xa các quan viên Giám Sát Viện thấy viện trưởng đại nhân và vị Đề ti mới xuất hiện đang mật đàm, tất nhiên không dám bước tới quấy rối. Bỗng Trần Bình Bình thở dài:
-Thời gian thật quá nhanh, nhoáng một cái, đứa con trai này của mẹ ngươi đã lớn thế này rồi.
Phạm Nhàn ngẩn người, nghĩ thầm câu nói này thật quái dị, cái gì mà con trai của mẹ ngươi? Vì sao không nói thẳng là mình? Hắn cười khổ:
-Ta chỉ thật đáng tiếc, không biết mẫu thân nhìn như thế nào nữa.
Trần Bình Bình cười nói:
-Khắp thiên hạ chỉ có một bức họa của mẫu thân ngươi, năm đó đệ nhất họa sư Khánh quốc đã len lén vẽ, sau đó suýt nữa thì bị Ngũ đại nhân giết.
Phạm Nhàn mỉm cười:
-Vậy bức họa không có trong Hoàng cung chứ?
Trần Bình Bình không trả lời trực tiếp, chỉ nói rằng:
-Phía Đông cung không cần quá lo lắng, lúc nãy cũng có nói qua, thế lực của Hoàng hậu mười hai năm trước đã bị Bệ hạ trừ hết rồi.
Phạm Nhàn biết vụ biển máu trong kinh đô đó, nhíu mày:
-Vì sao Bệ hạ không phế hậu?
-Dù sao bà ta cũng là mẹ đẻ của Thái tử, hơn nữa lại luôn được Thái hậu yêu quý. Then chốt nhất chính là…
Trần Bình Bình tự cười.
-Hoàng đế bệ hạ của chúng ta, cũng không ngu ngốc đến mức tạo ra một thế lực khác sau lưng nữa? Cho nên cứ để cho hoàng hậu ngu xuẩn này như vậy.
Phạm Nhàn cảm thấy sâu trong tâm mình rét lạnh, vị Hoàng đế kia quả nhiên không phải một bạn trà thân thiện. May mà Trần Bình Bình không biết trong lòng hắn nghĩ về Bệ hạ như vậy, vẫn ôn nhu nói tiếp:
-Không nên lo lắng mẫu thân của ngươi sẽ bị phát hiện. Mười sáu năm trước, đứa trẻ kia chưa chết, là sự thực ở trong cung không thể thay đổi. Hoàng hậu ngu xuẩn đó lần này sai Hàn Thượng thư ra tay với ngươi, chỉ là lo lắng cho Thái tử, khi đó bà ta cũng không biết ngươi là Đề ti Giám Sát Viện, chỉ phẫn nộ ngươi tới gặp Nhị hoàng tử trên thuyền hoa thôi.
Trần Bình Bình nhíu mày hơi giận:
-Ta nghĩ Ti Nam bá tước đại nhân đã nói với ngươi, không nên gần những Hoàng tử này quá, lẽ nào ngươi nghĩ hôm đó ngươi đến thuyền hoa gặp mặt người ta, các quý nhân trong kinh lại không biết sao?
Phạm Nhàn cười gượng, khi ở trong Hình bộ, hắn thật không ngờ Hoàng hậu vì kiêng kỵ nhị hoàng tử mà cần làm ầm cả Hình bộ lên cảnh cáo mình, lúc đó còn tưởng bà ta đã biết thân thế của mình.