“Làm phiền sư phụ rồi.” Lộ Ánh Tịch đưa mắt nhìn y, lấy lại bộ dạng tươi cười thản nhiên.
Nam Cung Uyên vừa mang chiếc gùi trúc ra khỏi phòng, nụ cười bên khóe môi Lộ Ánh Tịch liền vụt tắt. Đôi mắt sáng trong bỗng trở nên đen tối, không chút ánh sáng. Có lẽ nàng đã suy nghĩ quá nhiều, biết đâu Mộ Dung Thần Duệ chỉ là gặp chuyện ngoài ý muốn nên kéo dài thời gian. Nhưng vì sao nàng cảm thấy lồng ngực buồn bực khác thường như thế?
Nàng còn đang thẫn thờ, ánh sáng bị che bớt, Đoàn Đình Thiên lại xuất hiện trước cửa phòng một lần nữa.
“Lộ muội muội.” Hắn ta lại lười nhác dựa người vào cánh cửa, hào sảng không lo bản thân đang bị trúng kịch độc, rảnh rỗi tám chuyện, “Nam Cung huynh vì muội bôn ba vạn dặm, muội có thấy cảm động chút nào không?”
Lộ Ánh Tịch lạnh lùng liếc hắn, không thèm để ý đến.
“Sau khi Nam Cung huynh giúp muội giải độc, nhất định y phải theo huynh trở về Lâm Quốc, muội không lo lắng đến hoàn cảnh của y hiện nay sao?” Đoàn Đình Thiên tự nói một mình, “Hoàng huynh của huynh vẫn luôn tán thưởng một nhân tài như Nam Cung huynh, nhất định sẽ không lấy mạng y. Nhưng tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Ôi chao…” Hắn ta làm bộ thở dài, lo lắng vội nói: “Nhân vật phi phàm, anh tuấn lại vô song như Nam Cung huynh, nếu thiếu mất một tay hoặc một chân, thì là chuyện khiến người ta đau lòng xiết bao!”
“Mật đạo ở nơi nào, đối với các người mà nói có thật là quan trọng như vậy hay không?” Lộ Ánh Tịch lạnh lùng, giọng nói gần như không một hơi ấm, “Sư phụ giúp đỡ Ô Quốc, đối với Lâm Quốc thì cũng chẳng có tổn thất nào. Nếu vậy mà vẫn muốn coi đó là lý do để nghiêm phạt sư phụ, như vậy mà cũng nói là quý trọng nhân tài sao?”
Đoàn Đình Thiên đanh mặt, nghiêm nghị nói: “Lộ muội muội, muội lớn lên trong nhà Đế vương, lại không biết quyền thế và thủ đoạn bậc Đế vương như thế nào sao? Nhân tài ư? Còn phải xem sự tồn tại của nhân tài đó có công dụng đến mức nào với quân vương, đúng không? Đương nhiên là vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng năng lực. Đây là quy tắc giao thiệp với triều đình mà không một ai có thể tránh được.”
Lộ Ánh Tịch không nói gì. Sao nàng lại không biết được chứ? Bởi vì nàng biết quá rõ, nên nàng không muốn sư phụ và nàng trở thành quân cờ để kẻ khác lợi dụng.
“Lộ muội muội, muội đừng trách huynh nói chuyện thẳng thắn lại gay gắt. Nếu muội quyết định dựa vào Hoàng Triều, Lâm Quốc và Ô Quốc sẽ không cho phép muội tồn tại. Tất cả những chuyện huynh làm đều chỉ là tuân theo nguyên tắc này mà thôi. Nếu như bây giờ muội muốn quay đầu lại, thì vẫn còn kịp. Không thì…” Câu nói của hắn ta dừng lại giữa chừng, ánh mắt phát ra tia sáng sắc nhọn, “Huynh dám khẳng định, muội tuyệt đối không thể nào bình an vô sự trở lại Hoàng Triều. Đứa bé trong bụng muội cũng nhất định không giữ lại được!”
Lòng Lộ Ánh Tịch âm ỷ chấn động, nhưng nét mặt vẫn lạnh tanh, nhếch môi cười khẩy rồi mới nói: “Đa tạ Đoàn huynh đã nhắc nhở.”
Đoàn Đình Thiên cũng không lải nhải nữa, dứt khoát biến mất bên ngoài cửa.
Một lúc lâu sau, Nam Cung Uyên bưng một cái mâm gỗ đi vào. Y đặt cái mâm trên chiếc tủ ở gần đầu giường, rồi lên tiếng: “Ánh Tịch, bây giờ ngươi hãy uống hết bát thuốc màu nâu này đi! Còn bát thuốc màu đen này phải đợi đến lúc loại bỏ độc ra khỏi cơ thể mới dùng tiếp.”
“Được ạ.” Lộ Ánh Tịch hoàn toàn tin tưởng mà bưng chén thuốc kề sát miệng, chầm chậm uống cạn bát thuốc nâu.
Nam Cung Uyên ngồi xuống bên mép, cúi đầu kiểm tra vết thương trên chân: “Có phải sư tôn đã điểm huyệt giúp ngươi?”
“Vâng ạ.” Lộ Ánh Tịch gật đầu trả lời.
“Một khi giải huyệt đạo, độc tố sẽ nhanh chóng lan đi.” Xung quanh hàng chân mày của Nam Cung Uyên đã cau chặt lại, dường như y đang cảm thấy có chút khó xử.
“Có phải sẽ có nguy hiểm không ạ? Sẽ không ảnh hưởng đến thai nhi chứ?” Lộ Ánh Tịch theo bản năng nghĩ đến an nguy của bé con trước hết.
Nam Cung Uyên không lên tiếng, trầm mặc giây lát. Y ngẩng đầu lên nhìn nàng, gương mặt anh tuấn hòa nhã gạt bỏ nặng nề, cong môi bày ra bộ dáng tươi cười, “Yên tâm đi! Ta sẽ không để ngươi chịu bất kỳ nguy hiểm nhỏ nhặt nào.”
Nàng bị lây nhiễm sự ung dung của y, cũng nhoẻn miệng cười.
“Vậy sư phụ định cắt phần thịt thối rữa ở miệng vết thương, hay là hút máu độc ra? Nếu là cái thứ hai, chỉ e sư phụ cũng sẽ trúng độc. Vậy thì chọn phương án đầu tiên đi, chỉ có điều lại làm phiền sư phụ đi sắc thêm chén thuốc giảm đau cho con rồi.” Lộ Ánh Tịch liếc mắt nhìn những thứ trên chiếc mâm. Trên đó chỉ có thuốc thoa ngoài da và chén thuốc màu đen kia, không hề có dao sắc nhỏ hoặc đoản kiếm.
“Ngươi là bệnh nhân, ta là thầy thuốc. Ngươi phải tin ta, chứ không phải dạy ta nên làm thế nào.” Nam Cung Uyên nửa đùa nửa thật nói.
“Nhưng mà…” Lộ Ánh Tịch sinh nghi ngờ, cần phải hỏi cho rõ. Nhưng nàng chợt thấy trước mắt lờ mờ không rõ, đầu óc mơ hồ.
“Trong chén thuốc vừa rồi, ta đã trộn vào đó một loại thuốc mê mà ta mới nghiên cứu ra.” Giọng của Nam Cung Uyên càng ngày càng nhỏ, tựa như cơn gió nhẹ lướt qua, loáng cái đã tan biến.
Lộ Ánh Tịch loáng thoáng đoán được chuyện gì, nhưng không kháng cự được với dược tính cực mạnh của thuốc. Mi mắt nàng dần dần sụp xuống, chỉ kịp nói ra một câu phản đối yếu ớt: “Sư phụ… Đừng mạo hiểm…”
Lời còn chưa nói xong, thân thể nàng ngã sang một bên, Nam Cung Uyên nhanh tay đỡ lấy, nhẹ nhàng đặt nàng nằm lên giường.
Y lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng ngần của nàng. Đôi mắt sâu hút như giếng cổ ngàn năm tĩnh lặng nổi lên chút rung động. Cuộc đời này của y muốn trốn chạy khỏi gông cùm, nhưng cuối cùng y vẫn không chạy thoát. Có thể là do y không đủ dũng khí. Nhưng có một việc duy nhất mà y có thừa dũng khí để kiên trì đến cùng. Đó chính là yêu nàng.