“Vong hồn Hải Luân • Hách Lý bị phong ấn trong này.”
…
Chờ dùng xong bữa sáng, Thanh Việt kéo Hoàng Phủ Ngạo cùng Minh Khê, hưng trí bừng bừng đi tới thư phòng.
Vốn, đi theo còn có Tạp Ân luôn tùy thân hầu hạ, nhưng Tạp Ân vừa nghe nói bọn Thanh Việt định làm gì thì đột nhiên nhớ ra mình còn rất nhiều việc cần hoàn thành, tiếp đó liền nhanh chóng lủi mất.
Hoàng Phủ Ngạo kì thật cũng không hứng thú nhìn vong hồn gì đó, so ra, y càng nguyện ý số công văn trên thư trác hơn, chính là, ngẫm lại vong hồn này cũng không phải thứ tốt lành gì, lo lắng cho an nguy của nhi tử bảo bối, tuy nguy hiểm phát sinh có thể tính là rất nhỏ, nhưng Hoàng Phủ Ngạo vẫn quyết định ở cùng vẫn tốt hơn.
‘Lạch cạch.’
Thanh Việt bóp nát phiến mộc đào phong ấn màu đen trong tay, thả vong hồn Hải Luân • Hách Lý ra ngoài, dù sao khốn tà phù trên người nàng vẫn chưa mất đi hiệu lực, cho dù bị thả ra Hải Luân • Hách Lý vẫn không thể nào chạy trốn hay công kích bọn họ, chỉ có thể giống như một con thú bị vây nhốt, phát ra tiếng gào chói tai.
“Hải Luân • Hách Lý.”
Thanh Việt thử gọi tên Hải Luân • Hách Lý, nhưng hồn phách nàng ta ngay cả một phản ứng nhỏ cũng không có.
“Biến bản thân thành lệ quỷ, hạ lời nguyền rủa ác độc, nhưng đồng thời không còn trí nhớ, không còn cảm tình, chọn cái chết vô cùng thê thảm, sau đó chỉ vì báo thù mà tồn tại, cho dù có trả được thù thì còn ý tứ gì chứ.”
Thanh Việt cảm thấy khó hiểu nhìn Hải Luân • Hách Lý lúc này đã trở thành vong hồn, dữ tợn vô cùng.
Một công chúa cao ngạo, tự phụ, yêu quý dung mạo còn hơn sinh mệnh mình, bất quá cũng chỉ là một thiếu nữ trưởng thành trong sự nuông chiều mà thôi, nếu trước đó Hải Luân • Hách Lý biết mình báo thù phải trả cái giá lớn thế nào, làm nàng biến thành bộ dáng gì thì nàng liệu có còn dũng khí làm ra chuyện như vậy không?
Phải biết, tự tay kết thúc sinh mệnh mình cũng cần dũng khí rất lớn, huống chi sau đó lại còn biến thành bộ dáng khủng bố như vậy.
Thanh Việt có lý do tin tưởng, Hải Luân • Hách Lý sau khi hiểu biết toàn bộ chân tướng, nàng tuyệt đối không dám làm thế này.
Như vậy, nàng từ đâu biết được phương pháp biến bản thân thành lệ quỷ, hướng hoàng hậu hạ lời nguyền để trả thù? Hơn nữa bản thân nàng vẫn chưa hiểu rõ hết, rất có thể có người cố ý nói trình tự nguyền rủa cho nàng, nhưng lại che dấu hậu quả phải gánh chịu sau đó.
Nếu đúng như suy đoán này thì người nói cho nàng ta biết phương pháp nguyền rủa này là ai?
Không chỉ làm Hải Luân • Hách Lý chết đi, còn có thể hại chết hoàng hậu!
…
Thanh Việt đang nghiêm túc suy tư thì bị động tác tới gần Hải Luân • Hách Lý của phụ hoàng làm hoảng sợ, theo phản xạ có điều kiện mà ôm lấy thắt lưng phụ hoàng, bộ dáng bảo hộ chặt chẽ.
“Phụ hoàng, người làm gì đó? Đừng tùy tiện tới gần vong hồn này!”
“Việt nhi, mau nhìn ánh mắt Hải Luân • Hách Lý, trong mắt nàng ta có cái gì đó.”
Bị Hoàng Phủ Ngạo nhắc nhở mới nhận ra, Thanh Việt cùng Minh Khê cũng vội tiến tới gần.
Quả nhiên giống như Hoàng Phủ Ngạo nói, trong ánh mắt trợn trừng của Hải Luân • Hách Lý thật sự có gì đó.
Đó là một ảnh ngược.
Hẳn là thứ nàng nhìn thấy cuối cùng trước khi chết, mà hồn phách của nàng bảo trì trạng thái một khắc cuối cùng, vì thế ảnh ngược này cũng may mắn được bảo tồn.
Nhìn ảnh ngược này không khỏi làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Đây là ảnh ngược của một người, là một nữ nhân đang mỉm cười, Cẩn quý phi—— Tuyết Cơ • Hách Lý!
Này nói lên điều gì?
Này nói lên, lúc Hải Luân • Hách Lý làm ra những hành động điên cuồng kia còn có một người khác ở hiện trường, hơn nữa còn mỉm cười nhìn nàng?
Hoặc là…
Khả năng có thể lại càng làm người ta hoảng sợ hơn.
Bọn Thanh Việt không thể không một lần nữa suy tư, Hải Luân • Hách Lý, nàng ta thật sự tự sát sao?
Nếu thật là nàng ta tự mình nhảy vào ao nhỏ ven đường kia thì vì cái gì hình ảnh cuối cùng trong mắt nàng ta lại là Tuyết Cơ • Hách Lý?
…
Hoàn chương 219.