“Được rồi, các ngươi đừng nói nữa, thực dọa người a, tối nay ta còn phải trông coi ngự hoa viên đó…”
…
“Đại ca, Ngũ đệ, trước ở đây nghỉ ngơi một chút đi, ta đã lệnh cho đám người hầu chuẩn bị cơm trưa.”
Vốn, bởi vì sự kiện Hải Luân • Hách Lý, hoàng hậu chính là người có hiềm nghi lớn nhất, tẩm điện của nàng vẫn còn ngăn cấm, nàng không thể ra ngoài, những người khác cũng không thể tiến vào, nhưng bởi vì chuyện cổ quái phát sinh đêm qua nên lệnh cấm này Hoàng Phủ Ngạo đã xóa bỏ.
Sáng sớm hôm nay, Hoàng Phủ Trác Diệu liền tìm mọi cách mời Thanh Việt cùng Minh Khê tới tẩm điện hoàng hậu, tận mắt thấy chuyện tối qua, Hoàng Phủ Trác Diệu cũng có chút sợ hãi, trực giác nói cho hắn biết, nếu Thanh Việt cùng Minh Khê ở đây thì hẳn mẫu phi sẽ được an toàn.
Hoàng Phủ Trác Diệu dẫn Minh Khê cùng Thanh Việt đi tới một gian phòng khách trong nội điện tẩm điện hoàng hậu.
“Không cần, ta phải về Bàn Long điện, phụ hoàng sẽ chờ ta về cùng dùng ngọ thiện, đại ca cũng muốn đi cùng.”
Trong tẩm điện, bị Hoàng Phủ Trác Diệu lấy danh nghĩa xem xét kéo đi nguyên một vòng nhưng không hề cảm ứng được hồn phách của Hải Luân • Hách Lý, Thanh Việt cảm thấy phương pháp chậm rãi tìm kiếm như vậy thật sự quá ngu ngốc, bé đã không còn kiên nhẫn cùng hứng thú.
Thấy Thanh Việt cùng Minh Khê đều phải đi, Hoàng Phủ Trác Diệu có chút sốt ruột, đã lằn nhằn cả một buổi sáng rồi mà hắn vẫn không thể mở miệng nói ra thỉnh cầu của mình.
Kì thật, chuyện hôm nọ làm Thanh Việt cùng Minh Khê đều mất vui, sau khi tỉnh táo lại Hoàng Phủ Trác Diệu tuy vẫn có chút bất bình nhưng càng nhiều hơn chính là áy náy, sau đó nghiêm túc nghĩ lại thì cũng hiểu được mình lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử, Minh Khê cùng Thanh Việt hẳn không phải người như vậy.
Hiện giờ, đối mặt với Minh Khê cùng Thanh Việt, Hoàng Phủ Trác Diệu ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ, nhưng vì mẫu hậu của mình, còn có cả gia tộc Lai Đặc, Hoàng Phủ Trác Diệu chỉ có thể làm mặt dày…
“Đại ca, Ngũ đệ, chuyện lần trước là ta không đúng, ta đã quá xúc động nên không chịu nghĩ cặn kẽ, làm đại ca cùng Ngũ đệ không vui, Trác Diệu ở đây xin lỗi hai người.
Còn có… xin đại ca cùng Ngũ đệ giúp ta đi… đối mặt… với vong hồn này nọ… chúng ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ… Đêm qua thấy đại ca cùng Ngũ đệ giống như… cũng chỉ xin…”
Nghe Hoàng Phủ Trác Diệu nói hết lời, Minh Khê khẽ lắc đầu.
Tam đệ này thật là, xin người mà còn không chịu tìm hiểu tính tình Thanh việt sao?
Ngũ đệ kì thật là một đứa nhỏ rất đơn thuần, sẽ không vì chút khó chịu đó mà để trong lòng, đơn giản tới mức không thèm gây khó dễ cho ai, lại càng không thích quanh co lòng lòng, kéo dài thời gian.
Nếu ngay lúc đầu Hoàng Phủ Trác Diệu trực tiếp, thành khẩn cầu Thanh Việt trợ giúp thì tốt rồi, cố tình lại cứ lằn nhằn lãng phí cả một buổi sáng, tự cho mình thông minh có thể lừa bịp một hồi, đến tận bây giờ mới chịu nói ra tình hình thực tế.
Có lẽ, Thanh Việt vẫn sẽ giúp, dù sao Thanh Việt cũng muốn tìm ra vong hồn của Hải Luân • Hách Lý, chính là không biết Ngũ đệ sẽ chọn phương pháp nào để giúp Tam đệ.
Quả nhiên giống như Minh Khê đoán, Thanh Việt sau khi suy nghĩ một chốc thì gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của Hoàng Phủ Trác Diệu.
…
Ngọa thất [phòng ngủ] của hoàng hậu, tới gần giường hoàng hậu đang nằm, Thanh Việt dùng chu sa đỏ rực vẽ một đồ án phức tạp trên mặt đất, trên đầu giường dùng tơ hồng treo một chiếc chuông có khắc hoa văn, sau đó dặn dò Hoàng Phủ Trác Diệu.
“Chỉ cần nơi có nước thì hồn phách của Hải Luân • Hách Lý có thể trốn vào, chúng ta nếu cứ vậy tìm kiếm cũng không phải biện pháp, vì thế vẫn là ôm cây đợi thỏ, gậy ông đập lưng ông thì dễ dàng hơn.
Đồ án trên mặt đất tuyệt đối không được phá hư hoặc làm dơ, nó là trận pháp hiện hình, lúc hồn phách Hải Luân • Hách Lý tiến vào nơi này thì các ngươi có thể nhìn thấy nàng, vì các ngươi không thể nhìn thấy nên ta cố ý vẽ ra.”
“Ngũ đệ, để chúng ta nhìn thấy nàng để làm gì?”
Trong lòng Hoàng Phủ Trác Diệu có chút run rẩy, tin tưởng người bình thường không có ai nguyện ý thấy thứ này.
“Đương nhiên phải thấy nàng ta rồi, không phải ngươi muốn cứu mẫu hậu của mình sao?”
Thấy Hoàng Phủ Trác Diệu gật đầu, khóe miệng Thanh Việt hơi nhếch lên, từ không gian giới chỉ lấy ra hai phiến mộc đào khắc hoa văn, đưa cho Hoàng Phủ Trác Diệu sau đó tiếp tục mở miệng.
“Cái này, một cái gọi là phù khốn tà phù, lúc ngươi thấy hồn phách Hải Luân • Hách Lý thì ném cái này lên cơ thể nàng ta, sau đó xảy ra cái gì cũng không cần quản.
Mà cái còn lại gọi là ẩn thân phù, đặt trên người ngươi, nó sẽ che dấu hơi thở của ngươi làm vong hồn không cảm nhận được sự tồn tại của ngươi, như vậy rất tiện cho ngươi ném phiến khốn tà phù kia, cũng có thể đảm bảo an toàn của ngươi.
Bất quá, ngươi không nên lấy phù chú này ra khỏi người hoặc bước vào trận pháp hiện hình, bằng không ngươi nhìn thấy nàng thì nàng cũng thấy được ngươi.
Yên tâm đi, lúc vong hồn tới gần giường thì cái chuông kia sẽ vang lên, ngươi có đủ thời gian để chuần bị.”
“Ngũ đệ… ngươi tính toán… để ta…”
Đại khái hiểu ra ý tứ Thanh Việt, Hoàng Phủ Trác Diệu có chút lắp bắp.
“Ta cũng chỉ còn một phiến ẩn thân phù mà thôi, phù chú này thực trân quý, chế tác cũng rất phiền toái, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng có phiến tứ hai, vì thế tối hôm nay, trong gian phòng này, trừ bỏ hoàng hậu đang hôn mê thì chỉ có thể có một người ở lại đây.
Nếu cảm giác được có hơi thở của những người khác, vong hồn Hải Luân • Hách Lý rất có thể sẽ không xuất hiện.
Đương nhiên, nếu ngươi sợ thì cũng có thể để người khác tới làm, chỉ cần ngươi có thể yên tâm là được.
Này đã là biện pháp nhanh nhất, hữu hiệu nhất mà ta có thể nghĩ ra.”
Thanh Việt nhẹ nhàng nói.
Cuối cùng, Hoàng Phủ Trác Diệu không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể kiên trì gật đầu, nhận làm.
…
Hoàn Chương 218.