“Trì hoãn hai tháng? Ha hả ~~~ Đông Chích Thái tử điện hạ, ngươi cảm thấy trì hoãn hai tháng cùng qua hai ngày nữa cử hành hôn lễ có gì khác biệt sao?”
Hoàng Phủ Ngạo cười khẽ, hệt như nghe thấy chuyện rất khôi hài.
“Đương nhiên có khác biệt, bệ hạ, khác biệt rất lớn, ta chỉ cần hai tháng, trong hai tháng này ta sẽ xử lý tốt chuyện Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, sau đó ta liền… liền…”
“Liền cái gì? Liền từ bỏ ngôi vị hoàng đế ngươi đã sắp nắm tới tay, liền tới Nam Việt tìm Minh Khê, sau đó bảo nó cùng ngươi mai danh ẩn tích cả đời trên đại lục? Đây là tính toán của ngươi?”
“Người không tin sao? Bệ hạ, ta là thật sự!”
Đông Mộc Vân thấy Hoàng Phủ Ngạo vẫn cười mỉm như trước, tưởng y không tin mình liền lớn tiếng nhấn mạnh.
“Trước đó, ngươi đã có rất nhiều cơ hội, nhưng hiện giờ…”
“Ta biết, chính là, trước kia, ta cũng không rõ Minh Khê quan trọng thế nào đối với mình, ta cho rằng ta giúp đỡ Minh Khê, chăm sóc Minh Khê, kia hơn phân nửa là xuất phát từ sự đồng tình mà thôi, một người tinh khiết, sạch sẽ như vậy lại phải sống trong những ngày đầy đau khổ, mặc cho là ai cũng không đành lòng…
Chính là, sau đó, lúc ta đưa Minh Khê đi, Minh Khê trở về Nam Việt, ta không còn được gặp lại Minh Khê nữa, vốn tưởng như vậy có thể chậm rãi phai nhạt, nào biết tưởng niệm đối với Minh Khê lại bắt đầu trở nên sâu đậm hơn, mãnh liệt hơn, ta…
Thẳng đến khi gặp lại, ở Tuyết Sơn Tạp Cách Tra, Minh Khê vì cứu ta chỉ kém chút nữa đã mất mạng, lúc đó ta đã bị dọa tới phát điên, ta không thể tưởng tượng nếu Minh Khê gặp phải bất trắc gì…
Minh Khê đối với ta hệt như một dòng suốt ngọt lành, trong suốt, luôn thản nhiên nhưng vẫn thấm sâu vào lòng ta, thiếu Minh Khê làm cho ta hiểu ra, hóa ra cho dù sinh ra trong hoàng thất, cho dù là hoàng cung tranh quyền đoạt thế lạnh như băng cũng có thể có được một người chân thành, tinh thuần làm bạn với mình, có thể dỡ xuống mặt nạ cùng phòng bị…”
“Ngươi cùng Minh Khê không giống nhau.”
Hoàng Phủ Ngạo tạm dừng một lát, lại nói tiếp.
“Ngươi vừa sinh ra liền có được quyền lợi, vì thế trong mắt ngươi quyền lợi cũng không có gì đáng ngạc nhiên, đã tập thành thói quan, vì thế cảm thấy nó không quan trọng bao nhiêu.
Nhưng Minh Khê bất đồng, chỉ có người từng bị hung hăng dẫm đạp dưới chân, từng nhận hết khuất nhục, đùa cợt mới có thể cảm nhận được tư vị cao cao tại thượng kia, mới có thể hiểu được có quyền lợi là quan trọng cỡ nào.”
“Không, bệ hạ, Minh Khê không phải người ham mê quyền thế!”
“Đúng vậy, Minh Khê quả thực không phải, chính là, ngẫm lại thân phận của các ngươi đi, thân phận này tuy là gông xiềng trói buộc, nhưng ngươi cũng không thể phủ nhận, nó đồng thời cũng là tấm áo bảo hộ các ngươi.
Mất đi quyền lợi, các ngươi không là gì cả, những người trước kia luôn đề phòng, kiêng kị các ngươi có thể dễ dàng loại trừ các ngươi nhanh chóng, mất đi thân phận cao cao tại thượng này, các ngươi làm thế nào bảo hộ chính mình, bảo hộ thứ mình muốn?
Minh Khê thoạt nhìn ôn nhuận, nhu nhược, giống như không thể chịu nổi một kích, nhưng kì thật, nội tâm của nó so với bất cứ ai trên đại lục này phải kiên cường hơn.
Nó đã hiểu được, chỉ có đạt được quyền lợi tối cao vô thượng, đứng trên đỉnh cao của đại lục này mới có thể hảo hảo bảo hộ bản thân, mới có thể có được thứ mình muốn mà không cần lo lắng e ngại những người khác phá hỏng hay can thiệp.
Đạo lý này, nghĩ đi, ngươi cũng có thể hiểu được.
Vì cái gì không hảo hảo suy nghĩ một chút?
Sợ hãi ánh mắt của người khác sao? Hay lo lắng tình cảm này trong mắt người thường quá kinh hãi thế tục, sẽ làm Đông Chích cùng Nam Việt hổ thẹn?
Ngươi có thể vì Minh Khê mà từ bỏ ngôi vị hoàng đế mình sắp có được, kia vì cái gì không dám cùng nó cùng nhau, quang minh chính đại đứng trên vị trí đỉnh cao của đại lục này, tuy, có thể phải nhận khảo nghiệm rất lớn, nhưng này so với trốn đông trốn tây, mai danh ẩn tích vẫn tốt hơn.
Ta thật sự cảm thấy hứng thú, nếu một ngày, Đông Chích cùng Nam Việt kết hợp lại với nhau, như vậy, phiến đại lục chưa bao giờ thống nhất này không sai biệt lắm cũng sắp thống nhất đi, ân, thật đúng là muốn nhìn bộ dáng khi đó.
Đến lúc đó, các ngươi có được quyền lợi tối cao trên đại lục, cả đại lục đều thần phục dưới chân các ngươi, như vậy có ai dám can thiệp phá hư chuyện các ngươi nữa?”
“Ta… chúng ta…”
Đông Mộc Vân vốn nghĩ, chính mình vì Minh Khê mà nguyện ý từ bỏ ngôi vị hoàng đế đã đủ kinh thế hãi tục lắm rồi, không ngờ, ý tưởng của Nam Việt hoàng đế lại làm người ta kinh hãi đến hãi hùng.
Thống nhất cả đại lục?
Tự tin, cuồng vọng, khí phách, cường thế, tủy tâm sở dục như vậy, nghĩ cũng không có ai dám nghĩ.
Đây là bởi vì người nam nhân này đã đứng tới đỉnh cao của đại lục này sao, y cao cao tại thượng nhìn xuống mọi người, tất cả mọi người, tất cả quy củ trên phiến đại lục này chỉ có thể quay xung quanh, phủ phục dưới chân y, dựa theo ý nguyện của y mà vận hành sao.
Hắn cùng Minh Khê, quả thật còn đang trưởng thành, bọn họ, vẫn còn chưa đủ.
…
Hoàn Chương 206.