“A, cậu không nhắc tới cấp trên thì tớ quên mất, lát nữa tớ còn phải giao cho sếp tài liệu, thiếu chút quên mất việc quan trọng!” Mã Khải vỗ trán, lập tức nhảy dựng lên, vừa chạy đi vừa nói, “Phương Viên, lão Đới, hôm khác em lại tới tìm hai người.”
Mã Khải đi rồi, Phương Viên thở dài: “May mà anh hỏi cậu ta có việc không, nếu cậu ta còn tiếp tục ở đây nói hươu nói vượn, tinh thần em sắp không chịu nổi nữa rồi. Trước đây cậu ta cứ thích bắt nạt em, không hiểu sao cậu ta lại đột nhiên thay đổi phong cách, nghe cậu ta giả mù sa mưa khen em như vậy cả người em nổi hết da gà!”
Đới Húc ngẩng đầu nhìn Phương Viên,, nghe cô nghiêm túc than khổ, bỗng bật cười, nụ cười này khiến cô cũng phải giật mình. Phương Viên dùng ánh mắt dò hỏi nhìn anh chằm chằm, cuối cùng Đới Húc đành phải xua tay, nói: “Không có gì, không phải tôi cười em, mà là cười Mã Khải, cũng đồng tình với cậu ấy.”
“Cậu ta có gì đáng để đồng tình! Em thấy mình trước đây bị cậu ta chèn ép, bây giờ lại bị cậu ta chọc quê mới đáng đồng tình!” Phương Viên thở dài, tiếp tục ăn bánh.
Đới Húc chỉ cười, tiếp tục ăn bữa sáng.
Qua một lát, Phương Viên đã điều tra xong học bạ của Kha Tiểu Văn và Ngô Học Hải, sau khi có được kết quả, cô phấn chấn chạy tới bàn Đới Húc.
“Hai người họ quả nhiên học cùng trường cấp hai! Đối với chúng ta đây là tin tốt!” Cô vừa nói vừa nhìn màn hình máy tính của Đới Húc, “Tình hình mẹ ruột của Kha Tiểu Văn thế nào rồi?”
“Không tốt lắm.” Đới Húc lắc đầu, “Mẹ ruột của Kha Tiểu Văn tên Hồng Thanh, vốn cùng làm ăn với Kha Hữu Lợi, sau này vì tính cách không hợp mà ly hôn, mẹ ruột của Kha Tiểu Văn tiếp tục kinh doanh quán ăn đó, còn Kha Hữu Lợi cầm tiền sau khi phân chia tài sản mở cửa hàng mới. Mẹ của Kha Tiểu Văn không giỏi kinh doanh, việc làm ăn ngày càng kém, cuối cùng phải đi làm công cho người khác, còn Kha Hữu Lợi thì ngược lại, sau khi ly hôn phải làm lại từ đầu, việc làm ăn ngày càng tốt.”
“Vậy mẹ ruột của Kha Tiểu Văn có tái hôn không?” Phương Viên hỏi.
Đới Húc lắc đầu: “Không có. Đây là chuyện đầu tiên tôi xác nhận. Sau khi ly hôn với Kha Hữu Lợi, Hồng Thanh vẫn luôn trong trạng thái độc thân, còn trong khoảng thời gian này có thử tìm hiểu ai không thì hiện giờ chúng ta không biết.”
“Nếu vậy, tỷ lệ bà ấy muốn quay lại với Kha Hữu Lợi đúng là rất lớn. Vấn đề này Kha Hữu Lợi có nói với anh không?” Phương Viên hỏi.
“Không. Hôm ấy tôi và Kha Hữu Lợi có nói tới đề tài này. Vì là gia đình tái hôn, các thành viên trong nhà đương nhiên khá phức tạp, ngoài chuyện quan hệ tốt xấu giữa con riêng và mẹ kế thì còn quấy nhiễu bên ngoài, mà quấy nhiễu này chủ yếu là đến từ mẹ ruột. Do vậy tôi có hỏi Kha Hữu Lợi, trong vấn đề này Kha Hữu Lợi khá cẩn thận, chỉ nói Hồng Thanh đúng là muốn đền bù cho Kha Tiểu Văn, còn nói với ông ta trước đây là do họ chưa đủ chính chắn, quá xúc động nên mới tổn thương nhau, nhưng vì Kha Hữu Lợi đã tái hôn nên Hồng Thanh không nói gì thêm. Nhưng có vẻ Kha Hữu Lợi có ấn tượng khá tốt với Hồng Thanh, còn về Ngô Thư Cầm… Hôm đó em cũng thấy rồi đấy, bọn họ không phải kiểu vợ chồng tôn trọng nhau.”
“Trong nhật ký Kha Tiểu Văn có nhắc tới việc Kha Hữu Lợi hẹn cậu bé đi ăn, anh nói xem, liệu Kha Hữu Lợi có ám chỉ gì không?” Phương Viên hỏi.
Đới Húc không bày tỏ ý kiến: “Ít nhất Kha Hữu Lợi không trực tiếp nói gì, còn về mặt tình cảm thì e rằng khó nói thành lời. Nếu như người ta không nói, em không có cách nào xác nhận, tất cả chỉ là suy đoán cá nhân của em, không thể dùng làm chứng cứ.”
Phương Viên gật đầu: “Cho nên Ngô Thư Cầm mới ra vẻ như vậy. Bà ta cảm thấy Kha Hữu Lợi bất mãn với mình, còn có vẻ thay đổi ấn tượng với vợ trước, nhưng lại không tìm được chứng cứ Kha Hữu Lợi muốn quay đầu. Điều này không thể chứng thực cho nên mới kiếm chuyện cũng không phải mà im lặng cũng không phải.”
“Đúng vậy, thế nên mới bảo Kha Hữu Lợi xử lý chuyện này khôn khéo nhưng chưa thỏa đáng.” Đới Húc thở dài, “Ông ta khiến Ngô Thư Cầm không có cách nào chỉ trích thẳng mình, nhưng không ngờ vì vậy sẽ có khả năng khiến các mối quan hệ khác bị ảnh hưởng. Em ăn sáng xong chưa? Nếu xong rồi thì chúng ta tới trường cấp hai của Kha Tiểu Văn và Ngô Học Hải một chuyến.”
“Còn chút sữa đậu nành, em mang theo uống là được.” Phương Viên trả lời, sau đó vội quay lại chỗ ngồi, mặc áo khoác, bưng ly sữa đậu nành còn một nửa trên bàn, “Chúng ta đi thôi.”
Tuy bây giờ chỉ vừa mới tới giờ đi làm, nhưng thời gian học tập và nghỉ ngơi của học sinh thường sớm hơn người lớn, do vậy khi bọn họ tới trường cấp hai của Kha Tiểu Văn, trường học đã vào tiết đầu tiên của buổi sáng.
Trường cấp hai này có thể xem như có chút danh tiếng, tuy không lừng lẫy như trường cấp ba Kha Tiểu Văn đang học, nhưng trong số các trường cấp hai, đây cũng là một trong các trường tốp đầu.
Từ lớp mười Kha Tiểu Văn đã đậu vào lớp chuyên, bởi vậy có thể thấy thành tích cấp hai của cậu bé cũng không tệ, Đới Húc và Phương Viên không cần phải lo không ai nhớ Kha Tiểu Văn. Quả nhiên, đến trường học hỏi thăm vài người, rất nhanh đã có người nhớ tới Kha Tiểu Văn, hơn nữa còn giúp họ tìm giáo viên chủ nhiệm của thằng bé.
Đới Húc và Phương Viên tìm đến giáo viên chủ nhiệm, vừa nhắc tới Kha Tiểu Văn, giáo viên lập tức nhớ đến, nói rằng mình có ấn tượng rất tốt với cậu bé. Khi biết họ là cảnh sát hình sự tới đây điều tra vì Kha Tiểu Văn bị giết hại, chủ nhiệm khiếp sợ, tỏ vẻ nếu không phải chắc chắn cảnh sát sẽ không trêu đùa thì đây là sự thật không thể tin được.
“Kha Tiểu Văn là đứa bé tốt, chưa bao giờ phá phách, rất siêng năng học tập, tất cả thầy cô đều thích thằng bé. A, chàng trai tốt như vậy, đáng tiếc…”
“Chúng tôi muốn hỏi thầy có biết anh kế của Kha Tiểu Văn học học cùng khối cũng ở trường này tên Ngô Học Hải không?” Phương Viên hỏi.
Chủ nhiệm vừa nghe tới cái tên này, lập tức nhíu mày: “Ngô Học Hải? Tôi đương nhiên biết cậu ta. Cậu ta không phải học cùng khối với Kha Tiểu Văn mà là cùng lớp, cũng do tôi chủ nhiệm. Ngày xưa ba của Kha Tiểu Văn và mẹ của Ngô Học Hải dùng mọi quan hệ mới nhét nó vào lớp tôi, tôi vốn không muốn, nhưng gia đình họ bảo hai đứa nhỏ học cùng một lớp thì dễ theo dõi hơn. Tôi thấy Kha tiểu Văn là hạt giống tốt, cho nên mới đồng ý nhận Ngô Học Hải. Không ngờ hai đứa lại chênh lệch quá lớn, Kha Tiểu Văn là con ngoan trò giỏi, Ngô Học Hải thì lại là tiểu ba vương. Ba năm đó một nửa tóc bạc trên đầu tôi cũng do Ngô Học Hải mà ra.”