“Được rồi, này không phải trọng điểm ta muốn nói tới, chúng ta trước không tranh luận động cơ của Ma Nha cùng Tiểu Miêu, ta thật ra muốn tìm hiểu một chút, ngự y sư nói Nhị ca bị thương nặng bởi vì mất máu quá nhiều, mà ngươi vừa nãy cũng nói, tới sáng sớm hôm nay các ngươi mới phát hiện Nhị ca bị thương hôn mê.
Như vậy, nói cách khác, đêm qua, trong phòng ngủ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngọn nguồn sự tình các ngươi cũng không chứng kiến, như vậy những lời nói kia không phải suy đoán thì là gì?
Càng làm ta tò mò chính là ngươi nói thân thể Nhị ca phi thường không tốt, kia vì sao ban đêm không có thị tì trông chừng, ngược lại để hắn một mình ở đây, Ma Nha cùng Tiểu Miêu cào hắn bị thương chứng minh lúc đó bọn họ đã xảy ra tranh đấu, động tĩnh hẳn rất lớn mới đúng, vì cái gì lại không có ai tới phòng ngủ điều tra?”
Thanh Việt vừa hỏi chuyện này, sắc mặt Đông Lệ Nhã liền trắng đi vài phần, cơ thể cũng không ức chế được mà run rẩy.
Lại nhớ tới ngày đó, buổi tối mà Hoàng Phủ Vu Mạc vừa mới từ Tạp Cách Tra vương quốc trở về.
Lúc biết Hoàng Phủ Vu Mạc bị tước tước vị hoàng tử, Đông Lệ Nhã đã sắp bị tức chết rồi, vốn muốn hung hăng giáo huấn hắn một trận nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng suy yếu, vô thần của hắn, Đông Lệ Ngã nghĩ nhi tử cũng bị đả kích quá lớn nên cũng không nhẫn tâm mắng hắn.
Sau khi tự mình uy chén thuốc an thần cho Hoàng Phủ Vu Mạc, còn lệnh cho hai thị tỳ tay chân lanh lẹ ở bên cạnh hầu hạ, Đông Lệ Nhã liền đi tới Bàn Long điện tìm Hoàng Phủ Ngạo cầu tình, hi vọng Hoàng Phủ Ngạo có thể nhìn bộ dáng suy yếu, tiều tụy của Hoàng Phủ Vu Mạc mà thu hồi xử phạt, chỉ tiếc, Hoàng Phủ Ngạo không chịu gặp nàng, náo loạn hồi lâu, Đông Lệ Nhã chỉ đành vô ích quay về.
Chính là, Đông Lệ Nhã trăm triệu lần không ngờ, lúc màn đêm buông xuống, cảnh tượng nàng nhìn thấy lúc quay trở lại nơi này thật sự làm nàng ta kinh hãi đến không thể hiểu nổi.
Một thị tỳ rõ ràng đã chết, không còn chút sức sống nằm trên sàn nhà, cơ thể trần trụi mở ra thành hình chữ ‘大’, khắp nơi trên cơ thể đều là những vết xé toạc máu tươi đầm đìa, này hiển nhiên đã bị người ta dùng thứ sắt bén cắt thành, máu tươi đỏ sẫm đọng đầy trên mặt đất.
Mà dưới thân Hoàng Phủ Vu Mạc chính là một thị tỳ cả người trần trụi khác, đôi tay Hoàng Phủ Vu Mạc còn đang bóp chặt cổ nàng ta, gương mặt vốn thanh tú của thị tỳ trẻ tuổi đã bị đánh đến sưng đỏ, khóe miệng, mắt đều bị đánh đến nứt ra, chảy đầy máu, trên cơ thể xinh cắn cũng đầy vết bằm xanh tím, nơi nơi đều là dấu răng cùng vết ngắt nhéo, thị tỳ này cũng đã ngừng giãy dụa chống cự, thân mình hoàn toàn xụi lơ, có vẻ cũng vừa đứt khí.
Hoàng Phủ Vu Mạc ban ngày suy yếu đờ đẫn như vậy, ai có thể ngờ ban đêm lại trở nên điên cuồng, tàn bạo thế này.
Tình cảnh này làm Đông Lệ Nhã hoảng sợ, lúc nghe rõ cái tên Hoàng Phủ Vu Mạc thì thào thì nàng sợ tới mức tay chân đều nhũn ra.
Cố gắng tự trấn tĩnh, Đông Lệ Nhã ra lệnh cho tâm phúc bí mật xử lý thi thể hai thị tỳ kia, đem chuyện này che dấu, tiếp đó lại âm thầm tìm kiếm vô số ngự y sư, trị liệu sư hệ quang chuẩn trị cho Hoàng Phủ Vu Mạc, nhưng trừ bỏ kết quả ‘khí hư thể nhược vì miệt mài quá độ’ thì không còn có chỗ nào khác bất ổn.
Đông Lệ Nhã không dám truyền việc này ra, chỉ có thể cố hết sức che dấu, đến buổi tối thì để Hoàng Phủ Vu Mạc trong gian phòng ngủ này, khóa cửa lại, vô luận nghe thấy động tĩnh gì cũng không cho phép ai tới gần.
Này cũng chính là lí do vì sao tới tận sáng sớm các nàng mới phát hiện Hoàng Phủ Vu Mạc trọng thương hôn mê, chính là, Đông Lệ Nhã vô luận thế nào cũng không thể để chuyện này bại lộ.
“Bản cung chính là nghe theo nhóm ngự y sư căn dặn, Mạc nhi cần tịnh dưỡng, dù sao, Mạc nhi sau khi uống chén thuốc an thần thì ban đêm sẽ không tỉnh lại, vì thế bản cung mới không lưu lại người hầu hạ, làm sao ngờ được lại bị ai đó tìm ra kẻ hở, muộn cơ hội này vào điện hành hung, còn hại Mạc nhi trọng thương.”
“Ồ? Thật không, ngươi xác định Nhị ca mỗi đêm đều không tỉnh lại?”
Thanh Việt không hề tin tưởng câu trả lời lấp liếm rất rõ ràng của Đông Lệ Nhã.
Lúc ở trên thuyền, Thanh Việt đã thấy qua bộ dáng bị huyễn yêu mê hoặc của Hoàng Phủ Vu Mạc, nhìn thần sắc của Đông Lệ Nhã lúc này, Thanh Việt đột nhiên nghĩ tới một khả năng.
Thứ giống như huyễn yêu kia có thể vẫn không rời khỏi Hoàng Phủ Vu Mạc, hay nên nói là mỗi đêm nó vẫn như trước quấn quít lấy Hoàng Phủ Vu Mạc, mà Đông Lệ Nhã đã thấy được tình cảnh nào đó rất đáng sợ, vì thế mới cố gắng che dấu, ban đêm không cho phép người khác tới gần phòng ngủ của Hoàng Phủ Vu Mạc, này cũng có thể giải thích vì sao Hoàng Phủ Vu Mạc bị Ma Nha cùng Tiểu Miêu cào bị thương mà tới tận sáng sớm hôm sau mới bị người phát hiện.
Như vậy, Ma Nha cùng Tiểu Miêu rất có khả năng đã phát hiện ra huyễn yêu kia, cảm thấy mới mẻ nên mới chạy tới Trác Ngọc điện, cào Hoàng Phủ Vu Mạc bị thương, cũng có thể là vô tình cào phải trong lúc tranh đấu với huyễn yêu kia.
Này cũng chỉ là phỏng đoán, Ma Nha cùng Tiểu Miêu sở dĩ đến bây giờ vẫn còn tung tích, có thể chúng nó đã truy theo huyễn yêu kia đến nơi nào đó.
(Thanh Việt cũng không lo lắng Ma Nha cùng Tiểu Miêu bị huyễn yêu kia mê hoặc, dù sao tâm tính Ma Nha cùng Tiểu Miêu chỉ hệt như một đứa trẻ vài tuổi, tâm tư còn rất đơn thuần, càng đơn thuần thì càng khó bị huyễn yêu gợi lên dục vọng, cũng càng không dễ bị mê hoặc.)
Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, chính là, nếu thật sự là vậy, Thanh Việt thật không hiểu thứ huyễn yêu kia vì sao lại chấp nhất quấn quít lấy Nhị ca của bé như vậy.
Thanh Việt còn đang suy tư vấn đề này thì Tạp Ân lại vội vàng tiến vào bẩm báo.
“Bệ hạ, Tây Mông Đa Gia công tước đại nhân đang ở ngoài cung cầu kiến, nói là… nói… sủng vật của Tiểu điện hạ… Ma Nha cùng Tiểu Miêu đang ở trong quý phủ của hắn… Mà nhi tử của hắn… cũng chính là quan cận vệ của Nhị hoàng tử… Lúc này cũng đang bị trọng thương… Thỉnh bệ hạ vì bọn họ làm chủ…”
…
Hoàn Chương 192.