Thanh Việt hoàng toàn không cảm thụ được lúc này Mật La Gia rốt cuộc đã nhìn thấy gì, đại khái là vì quá độ sợ hãi cùng chấn kinh, trong trí nhớ vỡ vụn của nàng chỉ còn lại tiếng hét chói tai thê lương.
‘… sau đó… tiếng hét của nàng tựa hồ bị thứ gì đó quấy nhiễu… sau đó… có mọt thứ gì đó như một sợi dây leo xanh biếc nhanh chóng quấn lấy cơ thể Mật La Gia… dây leo hệt như một con rắn, càng quấn càng chặt…
Mật La Gia dần dần hít thở không thông…. ngừng giãy dụa… nàng bị tha tới… hình ảnh cuối cùng trước khi Mật La Gia chết… đó là… một chậu hoa xinh đẹp tinh mỹ…’
“Di?”
Đoạn trí nhớ cuối cùng thật ra làm Thanh Việt kinh ngạc không nhỏ.
“Dây leo xanh biếc? Là thực vật biết di chuyển sao? Hóa ra ngày đó chậu hoa mình cùng phụ hoàng thấy trong phòng Hoàng Phủ Vu Mạc không phải bỏ không, mà dùng để dưỡng thứ thực vật cổ quái này.”
Thanh Việt xoay người nằm sấp xuống chiếc giường lớn thuộc về bé cùng phụ hoàng, một chống cằm, nghiêng đầu suy nghĩ.
“Thế giới này đúng là thật cổ quái a, còn tưởng là huyễn yêu, nhưng huyễn yêu hẳn không có thực thể a? Nhưng thứ này lại có thực thể, một gốc cây? Một gốc cây biết cử động, có thể làm người ta sinh ra ảo giác, còn có những sợi dây leo kì quái lại đáng sợ có thể dồn người ta vào chỗ chết?”
“Ân, có lẽ nó còn năng lực khác không muốn để người ta biết…”
“Thực vật này chưa từng nghe nói tới, nhất định là cực kì hiếm thấy mới đúng, sao nó lại xuất hiện trên thuyền? Lại còn bò tới chỗ Hoàng Phủ Vu Mạc?”
“Bất quá nó có thực thể, so với huyễn yêu thì dễ bắt hơn một chút, chỉ cần tìm được thực thể của nó là tốt rồi! Chính là thực thể của nó hiện giờ lại đang ở đâu? Còn có thể tìm được nó sao?”
Thanh Việt không ngừng lăn qua lăn lại trên giường lớn, suy nghĩ.
…
… …
Trong thư phòng Hoàng Phủ Ngạo.
Lúc này có vài trọng thần đế quốc đang quỳ, trong tay bọn họ đều cầm một xấp công văn thật dày, hiển nhiên là ý kiến đề xuất của các đại thần viết ra.
Kỳ thật, nhóm trọng thần đang quỳ có thể chia làm hai phái.
Phái đầu tiên là phản đối hoàng đế bệ hạ lập Đại hoàng tử—— Hoàng Phủ Minh Khê làm Hoàng thái tử Nam Việt đế quốc.
Mà một phái khác thì cho rằng hoàng đế bệ hạ bọn họ trừng phạt Nhị hoàng tử quá nặng, thỉnh ngài thu hồi ý chỉ.
Hai phái đều nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nước miếng tung bay, dõng dạc, đầy nhiệt huyết bắt đầu nói từ tổ tiên thành lập Nam Việt đế quốc, nói tới nếu hoàng đế bệ hạ làm vậy sau này sẽ rất khó khăn cùng nguy hiểm, tiếp đó sẽ dẫn tới một trận bi thương sầu muộn, ưu quốc ưu dân.
Cuối cùng, hai bên đều nói tới miệng lưỡi khô ran, thở hồng hộc, quỳ trên mặt đất đã mệt tới mức sắp hôn mê bất tỉnh.
Nhịn hoàng đế bệ hạ của bọn họ vẫn không nói lời nào an ổn ngồi trước bàn, phê duyệt đống công văn chồng chất trên bàn, ngay cả đầu cũng không nâng lên một chút, không biết rốt cuộc nghe lọt tai được bao nhiêu, dù sao, đợi bọn họ nói không khai biệt lắm, không còn khí lực nói thêm gì nữa, hoàng đế bệ hạ của bọn họ mới ngẩng đầu lên, còn thực nghiêm túc hướng bọn họ mở miệng.
“Ân, trẫm sẽ suy nghĩ, các khanh nói cũng đều mệt rồi, hôm nay liền lui ra đi.”
Sau đó, bọn họ liền khổ sở nhăn nhó ra mặt bị đuổi ra ngoài, những lời vừa nói hao hết thể lực cũng xem là không công.
“Bệ hạ, Ngọc quý phi đến, nói muốn yết kiến ngài.”
Tạp Ân tiến lên truyền lời.
“Nàng? Không phải bảo nàng bế môn suy ngẫm sao?”
“Bệ hạ, có thể ngài không nhớ rõ, bởi vì chuyện trước kia ngài muốn chúng ta tận lực áp chế, vì thế không làm quá nhiều người chú ý, trừng phạt Ngọc quý phi cùng Cẩn quý phi cũng không nặng, thời gian bế môn của các nàng hiện giờ đã kết thúc.
Ngọc quý phi hiện giờ đang hầu ngoài điện, hẳn là vì chuyện Nhị điện hạ.”
“Nói cho nàng, trẫm hiện giờ bề bộn nhiều việc, không có thời gian, bảo nàng trở về hảo hảo quản giáo nhi tử của nàng một chút.”
“Dạ, bệ hạ.”
…
Hoàn Chương 179.