Nam Việt đế đô.
Hơn mười chiến thuyền quân dụng thống nhất, nghiêm mật hộ vệ lâu thuyền hoàng gia xa hoa thật lớn, dần dần cập vào bờ.
Bờ biển, thân là người đứng đầu hậu cung, mặc y phục hoàng hậu lộng lẫy—— Di Giai • Lai Đặc, dẫn theo một ít hậu phi, công chúa trang điểm kĩ càng, cùng với nhóm văn võ quan viên mặc triều phục chỉnh tề cùng gia quyến, tất cả đều sớm chờ đợi ở dó, kiểng chân trông ngóng.
Mà mấy chi đội hoàng gia xếp theo đội ngũ chỉnh tề hộ vệ mọi người ở trung tâm, bọn họ đều cưỡi ngựa cao lớn, mặc áo giáp cứng rắn chói chọi, bên hông là bảo kiếm sắc bén tinh mĩ, tay cầm trường thương trạm trổ tỉ mỉ sáng bóng, có vẻ vừa uy vũ lại hoa lệ, phụ trợ cho nhóm hoàng tộc càng thêm uy nghi, tôn quý vô cùng.
…
Nhóm vương tử, công chúa, con cháu quý tộc của các vương quốc khác cùng về lần này, bọn họ hơn phân nửa đều là lần đầu tiên tới kinh đô Nam Việt đế quốc, đều bị đế đô rộng lớn, khí thế nhưng lại không mất phần tinh xảo, đẹp đẽ mà quý giá làm rung động thật sâu.
Kinh đô của Nam Việt đế quốc lớn nhất, giàu nhất trên Vân Trạch đại lục, vương quốc cường đại sừng sững trên phiến đại lục này mấy trăm năm, hơn nữa giống như được trời chiếu cố, được ban cho một lượng lớn tài nguyên trân quý, tự nhiên các vương quốc khác không thể so sánh.
Nhóm thiên chi kiêu tử trước nay luôn kiêu ngạo đứng ở đây, lần đầu tiên có cảm giác mình thực nhỏ bé, cũng sinh ra cảm giác hâm mộ, tán thưởng, kinh ngạc, tham lam cùng sợ hãi… đủ loại tình tự phức tạp.
…
Trên con đường lớn ở đế đô, một chiếc xe ngựa hoa lệ có dấu hiệu của gia tộc ‘Tây Mông Đa’ nhanh chóng lại vững vàng hướng về phía phủ công tước Tây Mông Đa.
Trên xe ngựa, một phu nhân ăn mặc sang trọng không ngừng dùng cây quạt trắng tuyết trong tay vuốt ve lồng ngực mình, cố gắng giảm bớt cơn tức giận đang dâng trào trong lòng.
Nhi tử vừa mới đi xa trở về, nàng vốn không định phát hỏa, nhưng nhi tử từ lúc xuống thuyền đến khi lên xe ngựa về phủ, trừ bỏ ngẫu nhiên lầm bầm đáp lại một tiếng thì không còn phản ứng nào khác.
Không còn hoạt bát năng nổ, thần thái sáng láng như bình thường, ngược lại trầm mặc co ro trong một góc xe ngựa, suy nghĩ không biết đã bay tới tận nơi nào, căn bản không để mẫu thân nàng đây vào mắt.
Càng làm người ta tức giận hơn là trong tay đứa con ôm một chậu hoa tinh xảo không lớn lắm, xem nó hệt như trân bảo, đó là một gốc cây nhỏ có một nụ hoa màu đỏ, cũng thực bình thường, bình thường đến mức làm người ta chán ghét, sinh ra là con cháu thế gia sao có thể ôm một thứ hạ thấp mình như vậy.
“Ngươi rốt cuộc đang làm gì!”
Phu nhân mất kiên nhẫn, tức giận cầm quạt lông đập lên bàn trà nhỏ bên cạnh.
“Ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi rốt cuộc có nghe không hả?”
“Nhị điện hạ rốt cuộc đã làm gì? Bệ hạ thế nhưng phẫn nộ đến mức tước tước vị hoàng tử của hắn?”
“Ngươi nói chuyện đi a, ngươi muốn tức chết ta sao?”
“Ngươi chính là quan cận vệ của Nhị điện hạ a, chúng ta đã công khai đứng bên phía hắn, nếu hắn xong đời thì cả nhà già trẻ lớn bé chúng ta cũng gặp tai tương!
Từ lúc nhận được tin Nhị điện hạ xảy ra chuyện, phụ thân ngươi đã vội tới sức đầu mẻ trán, cả triều đình cùng hậu cung đều náo loạn, có bao nhiêu người đang trông mong gia tộc chúng ta ngã xuống để bọn họ chiếm lợi, ngươi nói chuyện xem, đừng có ngồi lì ở đó, mau trả lời cho ta a!”
Phu nhân càng nói càng tức giận, tùy tay cầm chén trà quăng qua nhi tử vẫn im lặng không nhúc nhích chút gì bên kia.
Không làm thì tốt, vừa làm thì lại chọc phu nhân tức không nhẹ.
Chén trà quăng qua, nhi tử của nàng rốt cuộc cũng có phản ứng, chẳng qua chỉ nhanh nhẹn dùng cơ thể mình bảo vệ chậu hoa màu đỏ trong lòng mà thôi.
“Ngươi… ngươi… muốn tức chết ta đi, cứ ôm cái chậu hoa hỏng đó làm gì!”
Phu nhân đứng lên, đưa tay muốn ngắt đứt cái nụ nhỏ màu đỏ.
“A~~~~~”
‘Bịch’
Cùng với tiếng thét chói tai của phu nhân, một tiếng va chạm nặng nề vang lên.
Thị tỳ đứng ở cửa xe ngựa còn chưa kịp phản ứng thì phu nhân đã bị chính nhi tử của mình đột nhiên hung hăng đẩy ra ngoài, loạng loạng ngã xuống, đầu đập vào bàn trà nhỏ bên cạnh, máu tươi tung tóe.
“A~~~~~”
Thị tỳ sợ tới mức hét to.
“Mau… mau tới a… phu nhân… bị thương… người đâu mau tới a… thiếu gia… thiếu gia… nổi… nổi điên rồi…”
…
Hoàn Chương 178.