A Thái lùi về sau một chút, điều khiển Cụ Phong Phiến, gió lốc cuốn tới, “vù” một cái đưa ba người ba người ra ngoài, ngựa hí dài, A Sử Na Quỳnh và Lục Hứa vọt tới trước Thôn Địa thú, đồng loạt hô to.
Hai người xuất kiếm cắm thẳng vào yết hầu yêu thú, con thứ hai điên cuồng rống lên, độ nghiêng mặt đất phục hồi dần dần, Lý Cảnh Lung thấy vậy hô: “Khu ma sư chú ý! Thu yêu trước!”
Tám con Thôn Địa thú phóng thích yêu lực, thiên địa nghiêng lệch, mỗi khi giết một con, mặt đất dịch về chỗ cũ một chút, Lục Hứa và A Sử Na Quỳnh liên thủ xử xong một con, quay người đi giết đám còn lại, A Thái tung gió lốc cuốn hai người về phía sườn núi.
Cùng lúc đó, binh sĩ phản quân cũng xuất hiện ở sườn núi, giơ trường thương, Lý Cảnh Lung quay đầu quát: “Rút lui! Tấn công chỗ xung yếu của bọn chúng!”
Lúc này Cao Tiên Chi đã đuổi đến, muốn chỉ huy thì thấy địa hình biến đổi, cực kì kinh hoảng, bình nguyên ban đầu đã hóa thành sườn dốc, làm sao mà ra thế này?
Lục Hứa và A Sử Na Quỳnh chia nhau, vọt tới sườn núi phía trên Thôn Địa thú, yêu thú bảo vệ sáu con Thôn Địa thú còn lại bắt đầu ào ra, chỉ thấy Lục Hứa phi thân xoay tròn, ấn lên đầu Địa thú, chủy thủ bén nhọn trong tay lóe lên, toàn bộ cằm của Thôn Địa thú dã đứt lìa, máu tươi ộc ra, hai người lại vội xông ra, đâm vào thân một con Thôn Địa thú khác, đất trời rung chuyển. A Sử Na Quỳnh lại vọt lên giữa không trung, tung áo choàng cản tên bay tới, hai thanh phi đao như chim cắt bay lượn, nhắm trúng hai mắt của Thôn Địa thú!
Trận tuyến phòng ngự của Thôn Địa thú vừa loạn, phòng tuyến quân địch bắt đầu sụp đổ, sườn dốc lại nâng lên cao, Lục Hứa định giết tiếp, thì nghe thấy từ hậu trận truyền đến một tiếng chuông kinh thiên động địa.
“Đông!”
Bốn con Thôn Địa thú còn lại đột nhiên gào thét, sườn dốc nâng lên, Lý Cảnh Lung nhận ra có chuyện chẳng lành, vội hô: “Mau rút về sau! Toàn quân rút về phía sau!:
Đường quân vốn đang trèo lên sườn dốc, đẩy đám Lý Cảnh Lung đến trận tuyến cao hơn bên quân địch, nhưng quân loạn không nghe được tiếng hò hét của Lý Cảnh Lung nữa, khi toàn quân đang dốc sức bò lên sườn núi, thì Thôn Địa thú đổi chiêu, cho dốc ngược lại khiến toàn bộ thiên quân vạn mã ngã lăn xuống dưới!
Người ngã ngữa đổ, như thác như lũ, Lục Hứa và A Sử Na Quỳnh không kịp đề phòng cũng bị lăn xuống dưới. Lục Hứa đang định trèo ngược lên, đột nhiên đạp chân xuống khoảng không, hô: “Chiến hào!”
Phía sau Thôn Địa thú là một chiến hào rộng một trượng, dài một dặm, toàn bộ quân địch đều đang chờ trước chiến hào, nhao nhao giương cung. Sống lưng A Sử Na Quỳnh lạnh toát, lúc này mới biết bày bố của phản quân! Nhưng đã quá trễ, trên đỉnh đầu hai người là vạn binh mã Đường quân, binh sĩ cùng chiến mã mất thăng bằng lăn vào chiến hào.
A Sử Na Quỳnh hô: “Mau nhảy qua đi!”
Phản quân đối diện chỉ chờ bọn họ vọt tới, Lục Hứa cắn răng, một tay tóm lấy cổ áo A Sử Na Quỳnh một tay cắm kiếm xuống đất, hai người thuận thế quay tròn, A Sử Na Quỳnh bị quăng lên.,
“Lục Hứa!” A Sử Na Quỳnh ở trên không hô.
Lục Hứa hô lớn: “Cái gì!”
“Ngươi đẹp hơn cả Hồng Tuấn nữa!” A Sử Na Quỳnh hô lớn, “Từ hôm nay ta thích ngươi!”
Lục Hứa: “…”
Lý Cảnh Lung đang định phi ngựa lùi ra sau, trong khoảnh khắn hơn vạn Đường quân từ sườn dốc lăn xuống, Lý Cảnh Lung bất đắc dĩ nhảy khỏi lưng ngựa, một khung cảnh cực kỳ hùng vĩ xuất hiện…
…Phản quân bắn ngàn vạn mũi tên, mà Đường quân người ngã ngựa đổ, ngào vào chiến hào, lập tức kêu lên thảm thiết! Lý Cảnh Lung va chạm với chiến mã trên sườn dốc, khí huyết cuồn cuộn, trúng hai mũi tên lạc, đau đớn toàn thân, lúc chuẩn bị ngã vào chiến hào bỗng dưng trên eo có gì đó dánh tới. Trong bóng tối, quang mang vạn trượng, tiếng hươu kêu lên, Bạch Lộc tỏa sáng ngẩng đầu né tên bay chở Lý Cảnh Lung bay vút lên trời.
Bạch Lộc bay qua chiến trường rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của trận mưa tên, phản quân bắn tên không ngừng vào chiến hào, bên trong đã chôn bao nhiêu dao nhọn, Đường quân rơi vào lập tức mất mạng.
Lý Cảnh Lung: “Vượt qua đi.”
“Không qua được.” Giọng Lục Hứa trầm xuống lạnh lùng hẳn, “Không thắng trận này được! Cam chịu số phận thôi!”
Lý Cảnh Lung: “…”
Lý Cảnh Lung nhìn mặt đất, thấy khắp nơi đều là Đường quân rơi vào trong chiến hào, Lý Cảnh Lung quát: “Giết đám Thôn Địa thú!”
Bạch Lộc xoay người, bay xuống, nhưng Thôn Địa thú đã rút lui toàn bộ, chiến hào nuốt trọn hơn một vạn Đường quân xong cuối cùng cũng quay về hình dạng ban đầu. Lúc này chủ lực Đường quân mới vọt tới, Phong Thường Thanh và Cao Tiên Chi chỉ huy, quát: “Mau ổn định! Tiến công!” Đường quân lại sợ hãi, ào ào bỏ chạy, nhìn về phía cao xa trên bầu trời.
Một giọng nói khàn khàn, giữa trời đêm, cự điểu giương cánh bay tới.
Đúng lúc phản quân giơ trường kích, tên bắn về phía bầu trời, núi gọi biển hô, vượt qua chiến hào chất chồng thi thể, công kích Đường quân lượt đầ tiên! Đôi cánh cự điểu giơ ra che được trời, giữa tiếng kêu khàn khàn, quanh người nó tản ra huyết vụ, phóng tới hậu trận, lượn một cái, Cao Tiên Chi biến sắc nói: “Mau bắn tên!”
Dưới công kích của Đường quân, tên bay rợp trời, nhưng huyết vụ ngập tràn, lại giữa đêm tối, hơn nữa da người kia rất chắc chắn không bắn thủng được, Lý Cảnh Lung vừa quay đầu lại đã nghe thấy một tiếng hét thảm
Huyết vụ tản ra, chủ soái Cao Tiên Chi bị lôi tuột lên, bay giữa không trung, lại bị ném xuống từ chỗ cao đến mấy trượng.
“Cao tướng quân!” Lý Cảnh Lung quát to một tiếng.
Chớp mắt, đội hình Đường quân rối loạn, lại đúng lúc bị tấn công, hai quân đụng vào nhau, tập trung vào một chỗ! Không chờ Lý Cảnh Lung phân phó, Bạch lộc đã bay lên, phóng đến chỗ quái điểu.
Trước mắt, người duy nhất bay lên được là Lục Hứa, Lý Cảnh Lung cắn răng rút tên trên người ra, máu túa ra chảy lên người Bạch Lộc.
Bạch Lộc quát: “Làm sao đây, ngươi bị thương!”
“Ta nhìn thấy!” Lý Cảnh Lung nói, “Đánh hạ nàng ta xuống!”
“Nàng ta biết bay!” Bạch Lộc hô.
“A Thái đâu? A Thái!” Lý Cảnh Lung lướt qua đỉnh đầu đại quân, ánh lửa bắn ra bốn phía, A Thái cuốn gió, bay lên định đối phó quái điểu, Lý Cảnh Lung bay tới, hô: “Ta hỗ trợ ngươi!”
“Ta yểm hộ các ngươi!” A Thái quát, ngay sau đó một lửa đạn đồng loạt bay lên, hướng phía Tinh Vệ, Tinh Vệ nghiêng người né qua, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Bạch Lộc và Lý Cảnh Lung đụng phải lưng Tinh Vệ. Bạch Lộc vừa bước lên đã hóa thành Lục Hứa, nhanh như chớp xuất thủ.
Bàn tay máu me của Lương Đan Hoắc chộp tới, Lục Hứa dùng quyền chưởng đối chọi lại chiêu thức của Lương Đan Hoắc, chớp mắt đã đánh đến mấy chiêu, Lý Cảnh Lung gào một tiếng cầm kiếm đâm về phía lưng Lương Đan Hoắc. Lương Đan Hoắc quét chân, hắn suýt nữa rơi khỏi lưng Tinh Vệ.
Cá chép yêu nghe thấy tiếng Lục Hứa và Lý Cảnh Lung lập tức căng thẳng, Lương Đan Hoắc ở phía đỉnh đầu quát: “Đang không biết đi đâu tìm các ngươi, thế mà tự dâng đến cửa!”
Lý Cảnh Lung tóm lấy một bên cánh Tinh Vệ, tốc độ của Lương Đan Hoắc và Lục Hứa lúc này mắt thường không nhìn thấy được, Lương Đan Hoắc máu me đầy người, quát: “Nhận chết đi!”
“Nhận chết là ngươi, tiện nhân!” Lục Hứa lạnh lùng nói, sau đó giữa quyền ảnh biến ảo, xuyên qua huyết trảo của Lương Đan Hoắc, một bàn tay mạnh mẽ tát lên mặt Họa Bì yêu, đánh nghiêng cả cổ nó, máu tươi văng ra.
Lương Đan Hoắc giận dữ, nổi điên lên, toàn thân bốc lên huyết vụ, đuổi theo Lục Hứa, Lục Hứa như chớp xuyên qua, xuất hiện ở đuôi Tinh Vệ, huyết vụ xoay tròn lại bám đến, tốc độ Lục Hứa lại càng nhanh, vút một cái đã đến phía đầu Tinh Vệ!
Ở nơi xa, hỏa cầu liên tiếp bắn đến chỗ Tinh Vệ, cự điểu kịch liệt run rẩy.
Lần đầu tiên Lương Đan Hoắc gặp đối thủ khó xơi như vậy, nhưng không hề biết Lục Hứa phải dùng hết sức mới đạt được tốc độ này, nàng điên cuồng gào thét: “Xem ngươi chống được đến khi nào!” Nói xong hóa thành hình người, đưa tay tóm lấy chủy thủy cắm ở đầu Tinh Vệ.
Nhưng đúng lúc ấy, bàn tay lại nắm vào khoảng không, chủy thủ chìm vào bên trong.
Lương Đan Hoắc: “???”
Ngón tay Lương Đan Hoắc níu lấy chuôi chủy thủ, muốn kéo lại nhưng dường như có sức mạnh nào đó hút chủy thủ vào bên trong! Hai tay Cá chép yêu nắm lấy chủy thủ, đôi bên giằng co, Tinh Vệ lập tức gào thét. Thân chim nghiêng đi, Lý Cảnh Lung nhân thời cơ, xoay người lên lưng chim, lại đánh len một chiêu, quát: “Cút xuống đi!”
Tinh Vệ lật nghiêng, Lương Đan Hoắc hét lên, bị quăng khỏi lưng chim, Cá chép yêu từ trong đầu Tinh Vệ bò ra, cầm lấy chủy thủ, cuống quýt cắm lại lên đầu Tinh Vệ, hô: “Lý Cảnh Lung!”
Lý Cảnh Lung và Lục Hứa nhìn thoáng qua, thấy Cá chép yêu, còn chưa kịp nói gì đã nhảy khỏi lưng chim, Lục Hứa hóa thành Bạch Lộc chở Lý Cảnh Lung bay lên, hắn hô: “Chỗ này giao cho ngươi!” Sau đó đạp không bay về phía Họa Bì yêu rơi xuống.
“Cái… cái gì?” Cá chép yêu cưỡi trên cổ chim, tay nắm chủy thủy, vội vàng nhìn xung quanh, thấy tình cảnh đã rất rối loạn, trong bóng đêm, phản quân đuổi theo chém giết Đường quân, đám chiến hữu cũng không thấy đâu.
“Người phe mình ở chỗ nào vậy!” Cá chép yêu ấn chủy thủ, Tinh Vệ bắt đầu vỗ cánh bay, bay lượn trên mặt đất, nó kéo chủy thủ hướng lên, Tinh Vệ bay lên, ấn xuống, Tinh Vệ áp xuống dưới, kéo sang trái thì Tinh Vệ lượn theo, đẩy sang phải thì lại bay về bên phải. Đẩy về phía trước…
… Tinh Vệ rít lên một tiếng rất chói tai, gọi người vô cùng đau đớn, mở to miệng, nội tạng bên trong hội tụ lục quang, phun ra ngoài!
Lục quang bắn về phía mặt đất, tạo nên một cột sáng, cột sáng chiếu đến đâu, đất đá cát bụi ở mặt đất bay lên, dường như có chấn động rất mạnh, tứ tung mọi chỗ, đá bay lên cao, tạo thành một rãnh sâu trên mặt đất, thổ nhưỡng xoay tròn không ngừng vùi vào trung tâm, lập tức lôi theo một đám binh lính không quản địch ta.
“Oa!” Cá chép yêu giật mình, tự nhủ, “Kéo về sau thì sao?”
Kéo về sau không có gì xảy ra…
Được rồi, Cá chép yêu điều khiển Tinh Vệ, bay về phía phản quân, thấy trong trận doanh địch quân có ngàn yêu thú trốn lẫn trong đám phản quân tấn công Đường quân, Cá chép yêu không quản địch ta, điều khiển chủy thủ, bốn phía lục quang phun trào, dẫn phát dòng lũ đất đá.
Chỗ giao chiến trước đã bị dẫn nước qua, vốn toàn là nước bùn, pháp thuật của Tinh Vệ phun tới, nước bùn cát đá phóng lên, khiến toàn bộ mặt đất trở thành một vũng bùn, khiến phản quân lún xuống!