“Hai.” Đạt Hề Tuần nói.
Hồng Tuấn đứng bên cạnh Lý Cảnh Lung, hai người hơi khom xuống, đúng lúc này, Hồng Tuấn thấy trong tay một thanh phi đao, là A Sử Na Quỳnh đưa tới!
“Giết hắn.” Lục Hứa thấp giọng nói, “Dựa vào hai người.”
Trảm Tiên Phi Đao của Hồng Tuấn có pháp thuật, không xuất thủ được, nhưng phi đao của A Sử Na Quỳnh không có pháp thuật, lại dùng được.
“Đại Đường Thần đô Lạc Dương kỵ vệ! Nghe hiệu lệnh của ta!” Lý Cảnh Lung trầm giọng, “Hôm nay muôn vàn sỉ nhục, vạn bất đắc dĩ, quốc nạn lâm đầu, không cầu oanh liệt rồi chết, chỉ cần còn sống trả hết mối nhục này!”
Đường quân dồn dập thở đốc, Lý Cảnh Lung rút Trí Tuệ kiếm, hít thật sâu.
“Ba.”
“Rút lui.” Lý Cảnh Lung mở miệng, phun ra hai chữ.
Đúng lúc này, Hồng Tuấn và A Sử Na Quỳnh vung tay, Hồng Tuấn ném phi đao bằng tay thuận, cổ tay ngang tầm vai, ngón tay búng chuôi dao bay vọt đi! A Sử Na Quỳnh lật tay, hai ngón tay kẹp lưỡi dao, vung lên!
Nhất chính nhất phản, một âm một dương, hai người phối hợp quả tột cùng ăn ý! Phi đao Hồng Tuấn như điện xẹt, phi đao của A Sử Na Quỳnh như chim bay, bắn về phía Đạt Hề Tuần cùng Tất Tư Sâm!
Lý Cảnh Lung vừa hạ lệnh rút lui, hai hàng tướng thấy trước mắt lóe bạch quanh, động mạch cổ của Đạt Hề Tuần bị cắt đứt, máu tươi ‘phụt’ một tiếng phun đầy đầu binh sĩ. Tất Tư Sâm bị phi đao cắm thẳng yết hầu, một tiếng ‘tấn công’ không kịp rời miệng đã ngã xuống!
Binh sĩ xôn xao, Lý Cảnh Lung nhân dịp, quát: “Phá vây!”
Hai bên vốn chờ chủ soái hạ lệnh, chỉ chậm một khắc, sĩ khí Đường quân tăng vọt, cùng nhau qua người, liều mạng mở một đường phá vây ra ngoài.
Khu ma ti đi trước mở đường, mọi người không tốn nhiều sức lực đã xé được một kẽ hở. Lý Cảnh Lung đi đầu vọt vào trong một ngõ hẻm, đúng lúc này cung tiễn phóng tới, bốn phía tấn công!
“Chạy!” Lý Cảnh Lung quát, nắm chặt cổ tay Hồng Tuấn, tránh vì hỗn loạn mà bị tách nhau ra, tay kia vung kiếm chém giết. Hồng Tuấn vội vàng chạy trốn, trong hỗn loạn sợ đả thương quân ta, không dám làm loạn.
“Mở Ngũ Sắc Thần Quang!” Lý Cảnh Lung hô.
“Không phải nói không dùng được sao?” Hồng Tuấn nói.
“Lúc chạy trốn không liên quan!” Lý Cảnh Lung lớn tiếng đáp.
Ngũ Sắc Thần Quang mở ra, áp lực tấn công giảm hẳn, tàn quân dù chiến bại nhưng không loạn, quy củ bám theo Lý Cảnh Lung vượt qua con hẻm, bỏ rơi truy binh, bọn họ mải miết chạy đến phía Đông thành. Dọc đường còn gặp bách tính đào vong và binh sĩ lẻ tẻ, bọn họ vừa giết địch vừa cứu người chạy tiếp về phía Cầu Thiên Tân.
“Theo ta!” Lý Cảnh Lung hô.
Nhưng vừa ra khỏi hẻm nhỏ, phản quân lại xông tới, mọi người không kịp chuẩn bị, vội vàng rút vũ khí chống đỡ.
Tên bay loạn xạ, Hồng Tuấn dùng Ngũ Sắc Thần Quang đỡ hộ A Thái.
“Hải mị hầu bì.” A Thái hô lên, “Hồng Tuấn đệ đệ!”
“Chủy thủ đâu rồi?” Hồng Tuấn hô lại, “Mau dùng chủy thủ đi!”
“Đeo làm dáng thôi!” A Thái bước một cái, trốn ra sau lưng Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung.
“Ngươi luyện dùng binh khí đi!” Lý Cảnh Lung vừa giết địch vừa bảo hộ bách tính phía sau, hô lên.
A Thái nói: “Ta vốn có kỵ sĩ! Ai bảo Tế tự còn phải học võ?”
“Kỵ sĩ đâu?” Mạc Nhật Căn nói.
“Đây chứ đâu!” A Thái kéo A Sử Na Quỳnh, coi hắn như tấm khiên thịt. A Sử Na Quỳnh bất đắc dĩ, rút loan đao, hô: “Lão tử liều mạng với các ngươi!”
Phi đao của A Sử Na Quỳnh đã thiếu mất hai thanh, giờ còn lại phải giữ phòng thân, không thể ném loạn, đành rút đao chặt chân ngựa. Mạc Nhật Căn và Lục Hứa đuổi theo, tới tấp bắn tên, đến khi tàn binh bị đánh bại, Lý Cảnh Lung dẫn mọi người chạy qua cầu.
Nhưng vừa qua cầu, một nhóm người lại xuất hiện, là trẻ con người già phụ nữ cầm đủ loại vũ khi như ván giặt, chày cán bột, sào phơi đồ… đồng thanh hô lên định đánh bọn họ. Người dẫn đầu trợn mắt, cầm trường tiên, đúng là Đặc Lan Đóa.
“Người một nhà!” Lý Cảnh Lung thấy Đặc Lan Đóa, vội hô lên.
Đặc Lan Đoán vốn đi chợ mua đồ ăn, gặp thương nhân đang bán tháo vải vóc, liền xem thêm một lát, không ngờ đang dạo phố thì thành bị phá, đành bảo vệ lão ấu phụ nhụ trên chợ chạy đi.
Đặc Lan Đóa vặn tai A Thái, cả giận nói: “Chàng thủ thành kiểu gì vậy!”
“Bà nội ơi, con sai rồi!” A Thái vội vàng xin tha.
“Chuyện không liên quan tới hắn…” Lý Cảnh Lung vội nói, “Mọi người mau theo ta! Nhanh! Một lát nữa lại có binh sĩ đuổi tới!”
Lý Cảnh Lung từ bờ sông Thiên Nhai trượt xuống, nói: “Đến đây!”
Chỗ kia đúng là Thập Lý Hà Hán, Khu ma sư canh cổng, bách tính thì bắt đầu rút vào. Nửa canh giờ sau gần ngàn người di tản xong, Lý Cảnh Lung phái Đường quân thủ vệ cổng vào, rồi cùng Hồng Tuấn đi vào trong,
Phồn hoa mây khói bên trong giờ chẳng còn gì, chỉ còn lẻ tẻ vài ngọn đèn. Lều vải người Tây Vực đổ ụp khắp mặt đất, vương vãi nào là rương, hộp, phấn son.
Dân chúng được dẫn vào đây mới từ từ bình tĩnh lại.
Mọi người đều nhìn về phía Lý Cảnh Lung.
“Thành Lạc Dương bị phá rồi.” Lý Cảnh Lung cởi mũ giáp, nói: “Các vị phụ lão, chúng ta không đi được, sống chết đều ở thành, mọi người…”
“…Tự tìm đường sống cho mình đi.”
Nói xong hắn ném mũ giáp xuống, mũ trụ va vào đất leng keng.
Tiếng vang này dường như mở cấm chế nào đó, tiếng khóc bắt đầu một truyền mười, mười truyền trăm, vang vọng cả lòng đất u ám.
Tất Tư Sâm, Đạt Hề Tuần hàng địch, hai vạn binh sĩ Lạc Dương hóa oan hồn, Đông Kinh khi xưa giờ chỉ còn là nhúm lửa tàn.
Hồng Tuấn rời khỏi Thập Lý Hà Hán nhìn chân trời, phảng phất có chút mưa phùn mang theo mùi máu tanh, từ nơi nào truyền đến tiếng chó sủa điên cuồng.
“Ngươi về rồi.” Đặc Lan Đóa đến sau lưng Hồng Tuấn, nói.
“Đã về rồi.” Hồng Tuấn đáp.
“Thật tốt.” Đặc Lan Đóa lại tiếp, “Mọi người vẫn còn sống.”
Hốc mắt Hồng Tuấn đỏ ứng, xoay người, ôm lấy nàng. Ngày trước ở Lan Lăng Hổ Phác, dù tuổi tác Đặc Lan Đóa không hơn Hồng Tuấn là bao, nhưng lại như đại tỷ cả đám, dốc lòng chăm sóc từng ly từng tí, bỗng nhiên có cảm giác xa cách một thế hệ.
A Thái đi tới, xoa đầu hắn.
Bên kia Lý Cảnh Lung phân công nhiệm vụ, để một số Đường quân yểm trợ cho bách tính rút lui, đi dọc thủy đạo cạn khô đến một cửa khác của Thập Lý Hà Hán.
“Thấy hồ chứa nước, đi về phía Đông Nam.” Lý Cảnh Lung giải thích cặn kẽ, “Lối đầu tiên phải cẩn thân, chỗ ấy gần cổng Nam, bọn chúng chưa chiếm được, nhanh chân thì còn kịp.”
Đám Đường quân im lặng, dường như không ai muốn đi.
“Đi đi,” Lý Cảnh Lung nói, “Đây là mệnh lệnh!”
“Ngài thì sao?” Có Đường quân hỏi.
“Sau đây không phải là chiến trường của các ngươi.” Lý Cảnh Lung sợ đám binh sĩ này tuẫn thành liều mình mà chết, còn nói, “Đưa bọn họ đến Trường An…” Nói đến đây chợt nhớ nếu bọn họ đến Trường An sẽ chiếu theo quân pháp chém đầu, lập tức thay đổi: “…Đến ngoài thành Trường An, để bách tính vào thành, còn các người chờ ta dưới chân Ly Sơn, sẽ có việc cần giao phó.”
Đám Đường quân vội vàng hành động, hoặc dìu hoặc khiêng để dân chúng mau rời thành, nếu không phản quân khống chế được, phong tỏa toàn thành thì dù có cánh cũng không bay đi được.
_________________________________________
Tử chiến bất thối: Tử chiến không lùi.
Thiên Bảo phục yêu lục ra trailer donghua mới, đẹp rụng rời luôn cả nhà ạ (ಥ﹏ಥ) tui gáy mấy hôm nay rồi mà vẫn high quá, thấy bảo năm sau chiếu á (ಥ﹏ಥ)