“Đều rút đao ở thư phòng, ngươi nói xem?” Lục Hứa hỏi ngược lại, “Nói cũng lạ, sao Giải Ngục không có động tĩnh gì?”
Hồng Tuấn hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lục Hứa tiếp: “Sau đó không có gì, không phải ta nói, nhưng không có Lý Cảnh Lung quả không được…”
Ban đầu Lý Cảnh Lung không ngờ, sau khi hắn vào tháp mọi chuyện lại phức tạp như vậy. Mạc Nhật Căn không biết tranh đấu quyền lực nơi triều đình, lại bị cuốn vào vòng xoáy chính trị không biết thoát thân, lúc này mới nếm trải cảm giác bị người ta khinh thường của Lý Cảnh Lung là thế nào.
Đám triều thần cũng không kiêng dè, đầu tiên là Phong Thường Thanh kể lại tội trạng của An Lộc Sơn, sau đó Ca Thư Hàn hồi triều báo cáo thì đưa ra đổi mới việc đóng quân, cùng ký môt lá thư, Lý Long Cơ đứng ngồi không yên đành phải thu hồi chức Tiết độ sứ của An Lộc Sơn.
Thu đi đông tới, Mạc Nhật Căn không chịu nổi cách làm việc của đám phàm nhân, mà Lý Cảnh Lung chưa có dấu hiệu gì là sắp ra ngoài, Mạc Nhật Căn định cùng khâm sai đi U Châu một chuyến, lại bị Lục Hứa cản lại,
“Ngươi làm đúng.” Hồng Tuấn nói.
Lục Hứa đáp: “Ta phải bỏ nhà đi, hắn mới không đi nữa, chắc là trách ta phiền phức.”
Mạc Nhật Căn cũng coi như đối đầu với An Lộc Sơn, làm thế nào đây? Hắn chỉ có hai người, A Thái và Đặc Lan Đóa cũng không có cách nào đối phó Thiên Ma. Mộng cảnh của Lục Hứa kiềm chế nó, nhưng người khắc chế được hoàn toàn chỉ có truyền nhân Bất Động Minh Vương và Tâm Đăng của Lý Cảnh Lung.
“Thực ra hắn không định diệt trừ Thiên Ma.” Lục Hứa nói, “Đại Lang hy vọng sớm chuẩn bị, từ U Châu xuôi nam, đến Lạc Dương, Quan Trung mà dựng phòng tuyến. Hắn không muốn nhìn thấy chiến loạn, hắn bị ám ảnh về chiến loạn quá mãnh liệt.”
Lục Hứa biết chấp nhất của Mạc Nhật Căn, Hồng Tuấn suy nghĩ rồi nói: “Nhưng trong quân báo Lý Cảnh Lung xem trên đường đi, không thấy chuẩn bị gì.”
“Đơn giản thôi, vốn không có tiền.” Lục Hứa nói, “Quân lương vào túi Dương gia hết rồi.”
Hồng Tuấn: “…”
Sau khi Dương Quốc Trung về triều, thái độ rất khác thường, ít can thiệp chính sự, nhưng cực lực vơ vét của cải, mấy năm nay Dương gia tiêu xài hoang phí, Dương Quốc Trung thấy vậy cũng chỉ là rét vì tuyết lại lạnh vì sương. Mà từ nguyên nhân này càng thấy hắn giống phàm nhân, Lục Hứa và Mạc Nhật Căn quan sát thế nào cũng không tìm ra kẽ hở.
“Sau đó.” Lục Hứa nói, “Phương bắc truyền đến tin phản loạn, chúng ta gửi tin cho A Thái xong lập tức đến Lạc Dương.”
Hồng Tuấn nghe xong, cảm giác như xa cách đã một đời.
“May là Lý Cảnh Lung ra ngoài tháp rồi.” Hồng Tuấn nói.
Lục Hứa nhu trút được gánh nặng: “Cuối cùng cũng có người lo lắng mấy chuyện này.”
Hai người bày ra bộ dáng sự việc không liên quan đến mình, giống như thả được hòn đá trong lòng xuống, trí lực không đủ, muốn sinh tồn quả không dễ dàng gì.
“Nhưng tóm lại, chúc mừng ngươi.” Hồng Tuấn nói.
Lục Hứa không hiểu gì: “Chúc mừng cái gì?”
“Cuối cùng cũng ở bên nhau.” Hồng Tuấn cười nói.
Lục Hứa cạn lời, nhìn chằm chằm Hồng Tuấn, “Nếu ta nói chúng ta chưa ở bên nhau ngươi có tin không?”
Hồng Tuấn kinh ngạc, “Hai người không phải đã… làm rồi sao?”
Lục Hứa nói: “Làm là làm, nhưng không ở bên nhau.”
Nói thật, Lục Hứa cũng không rõ hắn với Mạc Nhật Căn là quan hệ kiểu gì, từ sau khi kết thúc việc làm nội ứng bên cạnh An Lộc Sơn, thì hai bên vẫn còn khoảng cách. Mạc Nhật Căn không có chuyện gì lại dính lấy Lục Hứa một lần, nhưng chưa bao giờ nói ra miệng.
Hai người đi đường, ở lại dịch trạm cũng là hai người hai giường.
Ngày rời Hàng Châu đi Bắc thượng, Mạc Nhật Căn nghẹn không chịu nổi bò sang giường Lục Hứa, Lục Hứa cũng mê luyến cảm giác kia, không từ chối.
Cứ thế mấy ngày, Mạc Nhật Căn muốn thì hắn chủ động, xong việc cả hai coi như không có gì xảy ra.
Hồng Tuấn: “…”
Hồng Tuấn biểu lộ vẻ mặt ‘còn có chuyện này sao’.
“Hắn không nói, ta không nói.” Lục Hứa không biến sắc đáp, “Đêm qua cũng vừa mới đến đó.”
“Hai người hôn rồi sao?” Hồng Tuấn hỏi.
“Có hôn.”
Hồng Tuấn: “Không nói sẽ ở bên nhau sao?”
“Không nói.”
Hồng Tuấn: “Sao như vậy được!”
Lục Hứa đáp: “Đều là nam nhân thì thế nào, sao khóc sướt mướt được. Bụng cũng chẳng lớn.”
Hồng Tuấn nghĩ cũng phải, nam nhân với nam nhân không thành thân được, nhưng bọn họ cũng không ước hẹn cả đời bên nhau, hắn không tiếp nhận được. Nếu Lý Cảnh Lung giống như vậy, Hồng Tuấn sẽ hận hắn mất.
“Thế này ta vẫn thấy thích mà.” Lục Hứa nói.
Lục Hứa và Mạc Nhật Căn như dã thú trời sinh đất dưỡng, kiếm ăn, du đãng, cần phát tình thì đến, xong việc không nhắc lại.
Hồng Tuấn nhớ đến việc Mạc Nhật Căn đã từng rất cố chấp, không ngờ cố chấp lâu như vậy, kéo dài hơn một năm liền.
“Cảm giác kích động trực diện.” Hồng Tuấn từ từ cũng hiểu được cảm nhận của Lục Hứa, “Nhưng ngươi không yêu hắn sao?”
Lục Hứa không nói, hai người im lặng một hồi, Lục Hứa đột nhiên nói: “Thực sự kích động, còn có rất nhiều hoa chiêu nữa.”
Hồng Tuấn hoài nghi nhìn Lục Hứa, “Hoa chiêu gì?”
Lục Hứa xích lại gần, nhỏ giọng thì thầm, Hồng Tuấn nghe xong đỏ mặt tới tận mang tai, hai người bắt đầu hoa tay múa chân. Hồng Tuấn nói: “Ta cũng muốn trói trưởng sử lại, những lần nào ta chủ động huynh ấy đều rất thích.”
Lục Hứa nói: “Lần sau ta định trói hắn rồi làm hắn, ngươi nhớ phải bịt mắt hắn…”
Hồng Tuấn: “…”
Hồng Tuấn nghĩ đến bộ dáng bị trói tay, che mắt của Lý Cảnh Lung, cực kỳ hấp dẫn, lại nghĩ tới bộ dáng ý loạn tình mê, còn chưa được làm Lý Cảnh Lung nữa. Mặc dù Lý Cảnh Lung lúc nào cũng rất săn sóc, tay miệng đều có xảo thuật, nhưng việc kia vẫn khiến Hồng Tuấn kích động.
“Ngươi bảo Lý Cảnh Lung, hắn sẽ nghe lời.” Lục Hứa nói, “Chuyện gì cũng nguyện ý, Đại Lang cứng đầu, phải trói hắn lại.”
Hồng Tuấn: “Không sợ huynh ấy sẽ tức giận sao?”
“Tức chuyện gì?” Lục Hứa nói, “Ta không sinh khí cơ mà, chuyện này không công bằng.”
Hồng Tuấn cũng nghĩ như vậy, Lục Hứa nói: “Ta chỉ cho ngươi, còn trò khác…”
Lục Hứa bị Mạc Nhật Căn dạy hư, hiểu rõ chuyện này, Hồng Tuấn cũng chỉ hắn vài kinh nghiệm bản thân. Hai người nói nửa ngày, Lục Hứa cuối cùng nói: “Không nói nữa! Không chịu nổi.”
“Ngươi cũng đừng bắt ta thử.” Hồng Tuấn thấy ánh mắt Lục Hứa có chút không đúng, vội nói.
Đột nhiên có tiếng động lớn vang lên, cả hai người giật mình, một quả cầu lửa bắn ra tứ phía, Hồng Tuấn quát một tiếng: “Thứ gì đây?”
Hồng Tuấn còn chưa tỉnh táo lại, Lục Hứa đã kịp phản ứng: “Công thành rồi!”
Hai người vội vàng xông ra ngoài, thấy rất nhiều bình dầu hỏa đáp trúng nóc nhà Khu ma ti, lập tức lửa cháy rực lên, Hồng Tuấn vội nhấc thùng nước, Lục Hứa hô: “Không cứu được!”
Lục Hứa kéo Hồng Tuấn chạy ra ngoài, Hồng Tuấn hô: “Còn ai ở trong không?”
Lục Hứa mới nhớ đến Văn Tân và Hương Ngọc, thấy hai người từ trong nhà xông ra, Hương Ngọc hét một tiếng: “Hoa!”
Áo Văn Tân sém lửa nhưng vẫn chạy đi chuyển hoa, Hồng Tuấn không nói hai lời, mở Ngũ Sắc Thần Quang chống đỡ hỏa cầu, bình dầu bay đến.
______________________________
Trùng phùng tự cựu: Ôn chuyện khi gặp lại.