A Thái đang bận, bây giờ hát cho nàng ta nghe thì đúng là bị bức điên mất, nhưng không hát thì sẽ chịu roi, nên vẫn phải mang đàn đến, quy củ ngồi trước mặt Đặc Lan Đóa.
“Hát gì đây?” A Thái nghiêm mặt nói.
“Tùy chàng.” Đặc Lan Đóa tự vào án, lười biếng nói, “Hát ‘Chim bay rồi quay về’ đi.”
“Nghe mãi không chán sao.” A Thái cười nói.
Đặc Lan Đóa bất mãn nhìn A Thái, nói: “Ta thích bài này không được sao?”
A Thái lập tức gảy đàn, ngâm nga:
“Chim bay đi rồi lại trở về, thủy triều dâng lên rồi hạ xuống…”
“Hoa nở rồi tàn, cỏ thảo nguyên vàng rồi lại xanh…”
“Sao trời mọc rồi lại lặn, thề non hẹn biển, lời nói ra rồi sao lãng quên…”
“Chỉ có mắt người như nước hồ xanh, khiến ta hận không ở bên cạnh người…”
A Thái hát, chẳng biết tại sao lại nhớ đến ngày mà hai người quen biết.
Mùa đông năm hắn mười hai tuổi, trong Thánh điện ngồi đánh đàn, thương cảm hát ca. Đặc Lan Đóa theo thương đội của thúc phụ đến Thánh điện bái kiến Thần Hỏa, đi ngang qua vườn hoa thì gặp A Thái đang ngồi sau cột nhà ca hát.
Hắn vừa hát vừa nhìn về phía Đặc Lan Đóa.
Một hạt tuyết rơi vào dây đàn, theo ngón tay hắn vung ra, dây đàn rung động, hạt tuyết bay lên biến mất giữa đất trời.
Về sau, nàng thường đến nhìn Tế tự trẻ tuổi này, hai mùa đông hạ như chim đi di trú, chưa từng gián đoạn. Mỗi khi thu đi đông tới, hắn mặc áo choàng đen ngồi trước tro tàn của Thần Hỏa cầu nguyện, thế nào nàng cũng mang đến một chút tiền với đồ ăn đặt trước tế đàn.
Năm mười bốn tuổi, lão sư vẫn còn, lão sư mặt không biến sắc nhìn A Thái ở tế đàn liếc qua Đặc Lan Đóa.
“Sao trời nói với ta, thê tử trong số mệnh của con không phải là nàng.” Giọng nói của Thánh nữ còn vang vọng bên tai.
“Nếu số mệnh khiến ta ly biệt, ta sẽ chấp nhận, nếu số mệnh cho ta đoàn tụ, ta cũng sẽ vui vẻ nhận lấy.”
A Thái nhóm lửa thiêu thi thể của Thánh nữ, truyền nhân cuối cùng của Thần điện hóa thành tro tàn bay đầy trời, Đặc Lan Đóa vẫn đứng im sau lưng hắn.
“Phụ vương bảo ta chọn một người để gả cho hắn.” Đặc Lan Đóa nói, “Người đầu tiên ta nghĩ tới là chàng.”
A Thái quay người, chăm chú nhìn Đặc Lan Đóa, không trả lời.
Đặc Lan Đóa có một gương mặt xinh đẹp đáng yêu, nụ cười như hoa xuân nở bên hồ Ô Nhĩ Mạc Tư.
“Ta không thể lấy nàng được.” A Thái nói, “Ta còn quá nhiều việc, nàng hãy gả cho người khác đi.”
“Ta đợi được.” Đặc Lan Đóa đáp, “Ta sẽ chờ đến khi chàng xong việc, nhớ kỹ.”
“Số mệnh khiến chúng ta chia lìa, ta thản nhiên chấp nhận; số mệnh ban chúng ta đoàn tụ, ta vui vẻ đón nhận…” A Thái thấp giọng hát, “Chỉ cần ta có thể nhìn thấy nước hồ trong mắt người…”
Đặc Lan Đóa tựa trên bàn, nhìn đống hồ sơ ở ngoài viện tử, hoa mai nở rộ giữa đêm đông, tuyết roi.
“Đi làm việc của chàng đi.” Đặc Lan Đóa nghe xong bài này, mỉm cười, nhân sinh của nàng chỉ cần được nghe A Thái hát là không còn gì tiếc nuối.
“Thấy nước hồ trong mắt người, như bầu trời đêm sâu thẳm.” A Thái hát đến cuối, “Trong mắt người…”
Đột nhiên, A Thái im bặt.
Đặc Lan đóa: “???”
A Thái nhíu mày, một ý niệm vọt qua trong đầu.
Đặc Lan Đóa nói: “Chàng đói bụng? Ta đi nấu món gì đó nhé.”
A Thái giơ tay, ra hiệu cho Đặc Lan Đóa nhiễu loạn suy nghĩ của hắn, sau đó nhanh như gió đứng dậy, nói, “Ta tìm được…”
“Tìm được cái gì?” Đặc Lan Đóa nói, “Cái này cũng có thể nghxi ra được?”
A Thái nói, “Chúng ta đã điều tra toàn bộ hai trăm dặm mặt đất của Bành Trạch đúng kh9oong?”
Đặc Lan Đóa nói: “Đúng rồi, đều là ruộng đồng hoặc trước kia là ruộng đồng, giờ cũng không có gì!”
A Thái nói: “Còn một chỗ sót lại! Hồ Bà Dương! Ta xem một chút… Có!”
A Thái tìm ghi chép trên kệ tư liệu thủy văn.
“Mùa thu năm Trường Thọ thứ ba, Hồ Bà Dương cạn sạch, trong nước bùn hiện ra một cổ đạo, nghi ngờ nên tự huyện lệnh đi vào thăm dò, một mình đi vào một ngày đêm… Nhất định là chỗ này! Hồ nước cạn, đáy hồ xuất hiện cổ đạo!”
U Châu vào đêm, toàn thành thắp đèn lồng đỏ, chỗ nào cũng có tiếng cười càn rỡ, như bầy yêu quái xúm xít, thêm không khí quỷ quái. Trong một căn nhà hoang, dưới giường có mấy bộ thi cốt lạnh lẽo, chắc hẳn đám yêu quái gặm người xong thì rời đi cũng không thèm thud ọn.
Mạc Nhật Căn và Lục Hứa đề phòng tai mắt trong thành, mang Cá chép yêu đến chỗ này. Lúc này hai người ngồi một bên, Cá chép yêu nằm trên bàn, miệng khẽ động, nói: “Toàn bộ chuyện là như vậy, ta không lừa các ngươi.”
Lục Hứa: “Ngươi nằm làm gì? Sao không đứng lên mà nói?”
Cá chép yêu: “Từ lúc đến U Châu, tim ta không tốt lắm, không chịu được kích thích.”
Mạc Nhật Căn: “Đừng giả ngu với ta! An Lộc Sơn có kế hoạch gì?”
Cá chép yêu nói: “Hắn dự định chiếm tiếp một thành nữa, đưa đám yêu quái vào thành thay thế người sống, đầu tiên là U Châu, rồi Giang Nam, lại đến Kinh Châu, cuối cùng là Tịnh Châu, bao vây Trung Nguyên, dấy binh tạo phản, để binh sĩ nhân tộc đi trước, yêu quái đi sau.”
“Hắn không sợ Khu ma ti sao?” Mạc Nhật Căn nói.
Cá chép yêu đáp: “Khu ma ti chỉ có mấy người không đối phó được một thành yêu quái.”
Lục Hứa nói: “Ngươi có nói cho bọn chúng chuyện gì không?”
Cá chép yêu cực kỳ phẫn nộ, ‘lý ngư đả dĩnh’ lật người đứng dậy, giận dữ hét: “Ta không có! Ta không nói gì cả!”
Mạc Nhật Căn nói với Lục Húa: “Nó sẽ không dám nói, ngày trước đi theo chúng ta, về sau lại là người… à là cá của Giải Ngục, An Lộc Sơn biết được sẽ không bỏ qua cho nó.”
“Ta không phải vì chuyện đó mới giữ miệng!” Cá chép yêu tức hơn, quát lên.
“Được được được.” Lục Hứa buồn bực an ủi, “Ngươi là vì an toàn của các huynh đệ.”
Mạc Nhật Căn khịt mũi coi thường, Cá chép yêu giận đến mức đỏ bừng cả người, sắp giống cá chép cảnh rồi. Mạc Nhật Căn lạnh lùng nói: “Nhìn yêu quái thì đông nhưng chỉ là đám ô hợp. Diệt được An Lộc Sơn đám còn lại sẽ tự tan tác.”
“Làm sao mà trừ?” Lục Hứa nói, “Bây giờ đột nhập vào phủ giết hắn?”
Mạc Nhật Căn nói: “Khi nào xuất binh?”
Cá chép yêu đáp: “Ta không biết, đấy là chuyện cơ mật.”
Mạc Nhật Căn nhìn Cá chép yêu, Cá chép yêu nói: “Hồng Tuấn khỏe chứ?”
Hai người trăm miệng như một: “Không biết.”
Lục Hứa: “Hồng Tuấn là ai?”
Mạc Nhật Căn: “Ta không biết người ngươi nói đến”
Cá chép yêu buồn bã, rũ đầu xuống, Lục Hứa và Mạc Nhật Căn nhìn nhau, Mạc Nhật Căn nói: “A, nhớ rồi, nhưng chuyện này phải xem biểu hiện của ngươi.”
Lục Hứa có hơi mềm lòng nhưng nghĩ mọi chuyện đằng sau rất phức tạp, hắn không nên nói gì, dù sao tha thứ Cá chép yêu phải chờ Lý Cảnh Lung nói.
“Biểu hiện thế nào?” Cá chép yêu thấy một tia hy vọng, vội hỏi.
“Chính ngươi tự xem đi.” Mạc Nhật Căn hiển nhiên không định dây dưa với Cá chép yêu nữa, “Nếu gặp bọn họ, ta sẽ nói đỡ cho ngươi một chút.”
“Hồng Tuấn đang ở đâu?” Cá chép yêu lại hỏi.
Mạc Nhật Căn sẽ không nói cho Cá chép yêu hành tung của Khu ma ti, trừ khi đầu hắn bị lừa đá, Mạc Nhật Căn đứng dậy ra hiệu với Lục Hứa.
“Cho ta đi theo các ngươi!” Cá chép yêu nói, “Ta muốn về nhà.”
Mạc Nhật Căn ngăn Cá chép yêu lại, ra ngoài với Lục Hứa, Lục Hứa nhịn không được quay đầu nhìn nó một chút.
Cá chép yêu đi theo, bám sát sau lưng Mạc Nhật Căn. Lục Hứa nói: “Bay ra ngoài thôi, nếu không dễ bị lộ.” Nói xong huyễn hóa thành Bạch Lộc, Cá chép yêu bước đến ôm chân sau Bạch Lộc không thả.
“Ngươi đi xuống.”
“Mang ta trở về đi, xin các ngươi!”
“Không được.” Mạc Nhật Căn nói.
Bạch Lộc hơi chần chừ, Mạc Nhật Căn nói: “Đi thôi! Thời gian gấp gáp!”
Bạch Lộc giơ chân, đạp một cái về phía sau, Cá chép yêu bay ra ngoài ngã xuống đất.
“Lão tam, ngươi thay đổi rồi!” Cá chép yêu nói.
“Ngươi biểu hiện tốt một chút.” Mạc Nhật Căn không quay đầu lại, “Có lẽ Hồng Tuấn sẽ tha thứ cho ngươi.”
Bạch Lộc đằng không bay lên, bước qua nóc phòng, Cá chép yêu đứng dậy hô: “Chờ chút! Hôm đó ta ở ngoài Khu ma ti…”
Nhưng Bạch Lộc đã bay đi, bóng dáng biến mất.