Hầu Lâm Sinh cùng Hứa Văn Cử ngồi thẳng lưng, ngơ ngác nhìn Vương Gia, bọn họ sớm biết Vương Gia sẽ không làm gì vương phi, lại không nghĩ tới sẽ giải quyết như vậy.
Rất nhanh, bọn họ quỳ xuống, nói: “Cẩn tuân theo mệnh lệnh của Vương Gia!”
“Đi thăm vương phi đi, bảo Triệu Tráng đi cùng các ngươi!” Nghĩ đến việc Chu Tử hộc máu, Triệu Trinh cảm thấy trong lòng cực kỳ buồn rầu, không muốn nói gì thêm.
Chu Tử trằn trọc trở mình một đêm, căn bản ngủ không yên.
Ngày hôm sau, mắt sưng húp, sắc mặt cũng trắng vàng như bệnh. Vì không để Thái phi lo lắng, Chu Tử trang điểm nhẹ một chút rồi mới qua thỉnh an.
Ngược lại Cao Thái phi cũng không hề hỏi đến.
Bà là người từng trải, cảm thấy giữa vợ chồng trẻ có xảy ra chút chuyện gì, e rằng người già như mình càng nhúng tay càng không tốt, cho nên liền giả vờ không biết, vẫn đối xử hiền hòa với Chu Tử giống như ngày thường.
Chu Tử chơi cùng Bánh Bao nhỏ và màn thầu nhỏ, nghĩ tới nếu mình và Triệu Trinh chia lìa, không biết hai đứa bé này sẽ như thế nào; còn có mẹ chồng vị tha hiền lành Thái phi nương nương, về sau tìm ở đâu ra; lại nghĩ đến kẻ bạc tình Triệu Trinh, không biết rốt cuộc sao hắn có thể thay lòng. Nàng càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, càng nghĩ càng không nghĩ ra, trong lòng bắt đầu có chút nghi ngờ, rất muốn gọi hai vị Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh đến báo tin – hỏi một chút.
Trong lòng nàng vừa mới nghĩ đến hai vị này, hai vị này đã trở lại rồi, còn mang kèm theo Triệu Tráng.
Thanh Thủy dẫn bọn họ đến phòng kề phía đông.
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh biết tâm bệnh cần có tâm dược, đầu tiên là chẩn mạch cho Chu Vương phi, sau đó bắt đầu giải thích chân tướng sự kiện lần này.
Triệu Tráng ở bên cạnh bổ sung.
Chu Tử càng nghe càng khổ sở, nàng hiểu Triệu Trinh không hề phản bội mình, mà là mình hiểu lầm Triệu Trinh, trong lòng vừa vui vẻ, vừa hối hận, cảm xúc ngổn ngang trăm mối, đột nhiên cổ họng chợt ngứa, chợt ho khan một tiếng. Hầu Lâm Sinh tay mắt lanh lẹ, vỗ lên lưng nàng một cái, tơ máu nghẽn trong lòng Chu Tử bị ho ra ngoài, trong lòng lập tức khoan khoái hơn rất nhiều.
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh biết vương phi đã không sao nữa, trong lòng cũng dễ chịu hơn.
Chu Tử dùng khăn che miệng, một hồi lâu mới nói: “Vương Gia các ngươi đang làm gì?”
Triệu Tráng nói: “Bẩm vương phi, Vương Gia đang tĩnh dưỡng ở biệt viện!”
Chu Tử trầm ngâm yên lặng trong chốc lát, rồi nói: “Ta đi thăm chàng!”
Triệu Tráng và hai vị Hứa Hầu đều biết, vương phi có thể đến nói xin lỗi Vương Gia, e sẽ là kết quả tốt nhất rồi, lúc này cũng im lặng bày tỏ đồng ý.
Vương phi lên đường cũng không phải là chuyện đơn giản, trừ phi giống lần trước khi Chu Tử nổi trận lôi đình.
Chu Tử đi bẩm báo Cao Thái phi trước, thỉnh cầu Cao Thái phi đồng ý cho mình tự đến biệt viện thăm Vương Gia, cũng giúp mình chăm sóc tiểu Thế tử và Nhị công tử.
Dĩ nhiên Thái phi đồng ý.
Vợ chồng trẻ gây gổ, dĩ nhiên là đầu giường ầm ĩ cuối giường thuận hòa, luôn ngăn ở giữa, cho dù tốt cũng thành không tốt!
Được Thái phi đồng ý, lúc này Chu Tử mới lệnh cho Triệu Hùng chuẩn bị xe và tuỳ tùng —— theo lời kể của Triệu Tráng, nàng đã biết hôm nay, trong ngoài thành Nhuận Dương đã lẫn vào không ít gian tế của Ô Thổ quốc và Đông Khu quốc.
Tiếp đó, Chu Tử lại đi thăm màn thầu nhỏ vẫn khò khò ngủ ngon, an ủi Bánh Bao nhỏ lưu luyến không rời, sau khi hai mẹ con lưu luyến chia tay, Chu Tử liền một lần nữa ngồi lên xe, rời phủ đi về phía biệt viện.
Ngồi trong xe, đi trên con đường hôm qua vừa đi, trong lòng Chu Tử cực kỳ phức tạp.
Hôm qua đi một chuyến, trong lòng nàng bị cảm giác tức giận vì bị phản bội và vô cùng đau lòng khổ sở thiêu đốt; hôm nay đi chuyến này, trong lòng nàng tràn đầy hối hận và áy náy với Triệu Trinh.
Chu Tử đã chuẩn bị thật tốt, nhất định phải tới chịu đòn nhận tội, phải cầu được Triệu Trinh tha thứ cho mình.
Một đêm này Triệu Trinh cũng không ngủ được.
Chu Tử sinh Triệu Sam mà băng huyết lần đó, mặc dù cuối cùng được Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh cứu tỉnh lại, nhưng thân thể cũng bị tổn thương, không khỏe mạnh giống như trước. Lần này lại giận đến hộc máu, không biết hiện tại thế nào.
Sau khi Chu Tử đánh hắn, Triệu Trinh tức giận điên cuồng, hận không được hung hăng đánh Chu Tử một trận, cho nàng hiểu cái gì gọi là đạo vợ chồng.
Nhưng hôm nay chậm rãi suy nghĩ, trong lòng chỉ còn lại lo lắng cho Chu Tử.
Chu Tử là ai? Là nữ nhân đầu tiên cũng là duy nhất của hắn, là người mà mười bảy tuổi hắn liền bắt đầu thích, là thê tử kết tóc của hắn, là người hắn muốn chung sống cả đời, là người vẫn chăm sóc hắn yêu hắn thương hắn. . . . . . Mình là nam nhân, hình như cũng nên rộng lượng một chút nhỉ?
Hắn nằm trên giường, vuốt trung y trên người, không khỏi ngàn suy vạn nghĩ. Kể từ khi Chu Tử vào ở trong phòng hắn, y phục của hắn giày mềm giày ống của hắn, từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới đều do Chu Tử tự tay làm cho hắn, đều không mượn tay người khác.
Tất cả trái tim Chu Tử đều dành cho hắn!
Nếu Chu Tử yêu mình như vậy, mình thật nên cho nàng một cơ hội sám hối!
Suy nghĩ đến nửa đêm, Triệu Trinh hận không được lập tức bay trở về vương phủ, ôm lấy Chu Tử tận tình an ủi nàng một chút, thuận tiện nũng nịu chút, khiến Chu Tử đối xử với mình tốt hơn!
Kết quả, sáng hôm sau tỉnh lại, Triệu Trinh phát hiện mình bị bệnh, đầu đau như búa bổ, cổ họng sưng không thốt nên lời, thân thể lạnh run lên, đắp hai cái chăn mà vẫn lạnh, ngay cả xương cốt cũng đau buốt.
Triệu Anh Triệu Dũng còn chưa rời đi vừa tới nhìn thấy, phát hiện Vương Gia nóng sốt như lửa than, đôi môi cũng phồng rộp lên.
Triệu Anh Triệu Dũng kinh hãi. Từ nhỏ bọn họ đã theo Vương Gia, từ mười hai tuổi đến bây giờ, Vương Gia chưa từng ngã bệnh, không ngờ vừa bệnh lại nghiêm trọng đến thế.
Triệu Anh lệnh cho Trần Bình bưng một ly nước ấm vào đút cho Vương Gia uống, hắn muốn ở lại trông chừng Vương Gia, bảo Triệu Dũng cưỡi ngựa chạy về vương phủ gọi Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh tới —— bệnh của Vương Gia ầm ầm kéo đến, đại phu bình thường e là không được, xem ra chỉ có thể mời hai vị này thôi.
Tuy rằng nhân phẩm của Hứa đại phu và Hầu đại phu không tốt, nhưng y thuật lại tương đối đáng tin.
Đang lúc ấy, Triệu Dũng đang muốn rời đi hình như nghe thấy tiếng Vương Gia nói chuyện, âm thanh rất nhỏ, hắn và Triệu Anh vội kê lỗ tai tới gần.
Triệu Trinh sốt cao hỗn loạn, trong lòng chỉ muốn Chu Tử đến đây, miệng lầm bầm: “Chu Tử. . . . . . Chu Tử. . . . . .”
Nghe Vương Gia gọi tên vương phi, trong lòng Triệu Anh Triệu Dũng đau xót, thiếu chút nữa rơi lệ: Vương gia của nô tài, sao ngài lại khổ như thế chứ, đến lúc này còn thương nhớ vương phi! Vương phi thật sự là oan gia năm trăm năm trước của ngài mà, đời này đến là để trả thù rửa hận!
Triệu Dũng dụi dụi mắt, bước nhanh ra ngoài.
Hắn vừa dắt ngựa ra ngoài, còn chưa cưỡi lên, liền thấy xe ngựa của vương phi lộc cộc đi tới.
Trong nháy mắt nhìn thấy vương phi cùng hai vị Hứa Hầu mới rời đi hôm trước lần lượt xuống xe, Triệu Dũng thật lòng cảm thán: ai nói ông trời không có mắt? Ông trời vẫn có mắt đó thôi!