Tùy tiện trò chuyện một ít cố sự về Ngọc Hành quốc, Bắc Thần Nguyệt ngồi không yên liền kéo tiểu hồ ly đi chơi, có một cô cô xinh đẹp dắt đi chơi, mặc kệ là đi chỗ nào, tiểu hồ ly vẫn cực kỳ cao hứng, nhìn tiểu bộ dáng kia, phỏng chừng tạm thời không muốn rời khỏi Tử Vi thành.
“Vị Ương, hai ngày nữa ta phải trở về, ngươi ở lại Tử Vi thành cố gắng chiếu cố chính mình.” Bắc Thần Nguyệt sau khi ly khai, Tịch Thiên Lâu đột nhiên nói.
“Sư phụ, hay là ở lại thêm vài ngày nữa đi, nếu cảm thấy ở trong cung không tiện, có thể tìm chỗ ngụ bên ngoài, ngươi bôn ba mệt nhọc nhiều ngày từ Thiên quốc đến đây, còn chưa ở được mấy ngày mà.”
Vừa nghe Tịch Thiên Lâu muốn đi, Dạ Vị Ương vô cùng luyến tiếc, Tịch Thiên Lâu đối với hắn giống như người thân, một năm rồi chẳng gặp được mấy lần, lúc này vừa gặp không bao lâu liền tách ra, hắn thật sự không nỡ.
“Hơn nữa Thiên Hữu cũng sẽ luyến tiếc sư phụ.” Dạ Vị Ương lập tức đẩy tiểu hồ ly ra, thanh âm mang theo mấy phần cầu xin, đôi mắt trông mong nhìn Tịch Thiên Lâu, “Sư phụ, dù sao đầu xuân sang năm ta cũng trở về, không bằng đến lúc chúng ta cùng về nha.”
“Tiểu tử ngươi a, thời điểm lần đầu tiên thấy ta thì giống như con thỏ trốn sau lưng Bá Hề, bây giờ còn biết làm nũng.” Tịch Thiên Lâu cười khổ vươn tay gõ đầu Dạ Vị Ương, trong mắt dẫn theo vài phần sủng nịch của trưởng bối, nhẹ giọng nói: “Ta lâu nay chưa từng xuất sơn, hiện tại khó có cơ hội ly khai, tự nhiên muốn tới vài nơi nhìn một chút, có thời gian ta sẽ trở lại nhìn ngươi cùng Thiên Hữu.”
“Sư phụ, ngươi muốn đi một mình sao?” Dạ Vị Ương không dám cưỡng cầu Tịch Thiên Lâu lưu lại.
“Ân.” Tịch Thiên Lâu gật đầu, nhìn ánh mắt lo lắng của Dạ Vị Ương, trấn an nói: “Mười năm trước ta từng một mình hành tẩu giang hồ, ta ở bên ngoài so với các ngươi ở trong cung còn an toàn hơn nhiều lắm.”
Dạ Vị Ương thầm nghĩ cũng đúng, võ công sư phụ lợi hại như vậy, người lại thông minh, khẳng định sẽ không có chuyện gì.
Bất quá đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Dạ Vị Ương nhắc nhở, nói: “Sư phụ, ta trước kia ở Hà Hoa trấn gặp phải bọn lừa đảo tự xưng là Tuyết sơn bạch liên giáo, nghe nói bọn chúng đi khắp nơi lừa gạt mê hoặc dân chúng nhập giáo, mục tiêu của chúng là tuấn nam mỹ nữ, sư phụ cẩn thận một chút.”
Tịch Thiên Lâu tuy rằng đã gần bốn mươi, nhưng bề ngoài thoạt nhìn chỉ trên dưới ba mươi tuổi, diện mạo tuấn mỹ, nếu đụng phải bọn tà giáo, nhất định là trở thành mục tiêu của chúng.
“Tuyết sơn bạch liên giáo?” Tịch Thiên Lâu nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc: “Ngươi biết họ từ đâu tới không?”
Dạ Vị Ương lắc đầu: “Ta cũng không biết, nghe Diêu Quang nói là gần đây trong Bắc Thần quốc xuất hiện một đám người tự xưng Tuyết sơn bạch liên giáo, chuyên mê hoặc tuấn nam mỹ nữ nhập giáo, vừa lừa gạt tiền tài vừa lợi dụng những người này ý đồ xâm nhập vào triều đình, bất quá bị Diêu Quang sớm phát hiện, hiện tại đang âm thầm tiến hành bố trí, chờ thời cơ đem đám tà giáo tâm tư không sạch sẽ kia diệt tận gốc.”
Tịch Thiên Lâu gật đầu, sắc mặt trầm trọng xuống, nói: “Ta cùng Chước Hoa từ Thiên quốc tới đây cũng từng nghe nói về Tuyết sơn bạch liên giáo, không những xuất hiện ở Thiên quốc, ngay cả Bắc Thần quốc cũng có, vừa hay nhân cơ hội xuất hành lần này, ta sẽ hảo hảo thăm dò xem tuyết sơn bạch liên giáo kia đến tột cùng có lai lịch gì.”
“Sư phụ cũng cho rằng tuyết sơn bạch liên giáo này không đơn giản sao?”
Tà giáo dân gian bình thường chỉ tác loạn làm mưa làm gió ở một vài địa phương nhất định mà thôi, nào dám có phạm vi lớn ở các quốc gia như thế, hơn nữa can đảm nhúng tay vào triều đình, đây chẳng phải tìm đường chết sao?
Tuyết sơn bạch liên giáo này nếu không phải đầu óc chập mạch tự cao tự đại, thì chắc hẳn sau lưng có chỗ dựa vững chắc, hoặc là có thế lực âm thầm giật dây.
Tịch Thiên Lâu trầm ngâm chốc lát, nói: “Ta nghĩ ở Thiên quốc và Bắc Thần quốc đều có tung tích tuyết sơn bạch liên giáo không phải là ngẫu nhiên, nếu phạm vi thế lực rộng lớn như vậy, quả thực là vấn đề cần coi trọng.”
“Sư phụ, một mình ngươi điều tra tuyết sơn bạch liên giáo quá mức nguy hiểm, hay là để Chước Hoa theo ngươi đi?” Dạ Vị Ương vẫn lo lắng nói.
Tịch Thiên Lâu phất tay, cự tuyệt ý tốt Dạ Vị Ương, “Chính bởi vì một mình, mới không làm người khác chú ý, càng thêm an toàn, bất quá ngươi yên tâm, nếu ta gặp vấn đề, ta sẽ tìm cách liên hệ với các ngươi.”
Tịch Thiên Lâu không phải là Tịch Thiên Thương, Dạ Vị Ương không thể can thiệp được, Dạ Vị Ương ngay cả khi có một trăm lo lắng cũng chẳng thay đổi được quyết định của Tịch Thiên Lâu, đành ngay thời điểm Tịch Thiên Lâu ly khai vội vàng viết một phong thư gửi cho Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề.
Đem sự tình Tịch Thiên Lâu một mình đi điều tra tuyết sơn bạch liên giáo nói cho bọn họ biết.
Trừ cái này ra, Dạ Vị Ương cũng đem chuyện này nói với Bắc Thần Diêu Quang.
“Sư phụ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Dạ Vị Ương thủy chung lo lắng, một người dù lợi hại đến đâu cũng không chắc sẽ đánh lại tổ chức tà giáo thân phận chưa rõ a, ai có thể cam đoan Tịch Thiên Lâu sẽ không lật thuyền trong mương?
“Ngươi có thể nghĩ hắn thiện lương, nhưng đừng nghĩ hắn đơn giản.” Bắc Thần Diêu Quang ngược lại chẳng mảy may lo lắng chút nào.
Còn trêu chọc nét mặt phiền muộn của Dạ Vị Ương: “Nếu đặt ở mười năm trước, ngươi bị hắn bán, phỏng chừng ngươi còn hướng hắn cười nói cám ơn.”
“Có khoa trương như vậy không?” Dạ Vị Ương trừng mắt liếc nhìn Bắc Thần Diêu Quang, hắn đâu có ngốc.
Nam nhân nhếch môi cười, vươn tay nhéo khuôn mặt đại hồ ly: “Không phải ngươi ngốc, là hắn quá thông minh thôi, được rồi, không cần lo lắng cho Tịch Thiên Lâu, ta sẽ phái người âm thầm hỗ trợ, nếu bọn tuyết sơn bạch liên giáo dám giở trò, ta liền làm cho bọn chúng biết đắc tội Bắc Thần Diêu Quang ta sẽ có hậu quả thế nào.”
“Ngươi có biết sau lưng tuyết sơn bạch liên giáo là thế lực gì không?” Dạ Vị Ương hỏi.
Bắc Thần Diêu Quang thản nhiên nói: “Tuy rằng chưa xác định, nhưng ta đoán hẳn là Ngọc Hành quốc.”
“Ngọc Hành quốc?” Đáp án này khiến Dạ Vị Ương hơi giật mình, “Ngọc Hành quốc không phải có đặc phái viên đến tìm ngươi sao? Hơn nữa ta nghe nói lão hoàng đế Ngọc Hành quốc đã gần tám mươi tuổi, bọn họ lúc này đang khẩn cấp tìm người thừa kế, còn nháo một đám bạch liên giáo tới đây làm gì?”
“Không nhất định là lão hoàng đế sai sử.” Bắc Thần Diêu Quang đôi mắt ngưng trọng, hừ lạnh một tiếng: “Mặc kệ sau lưng bạch liên giáo kia là ai, ta cũng sẽ không dễ dàng tha cho bọn chúng.”