Nhã tiên sinh nhíu mày: “Bệ hạ, tôi đang nghĩ… liệu có phải chúng ta đã lựa chọn một thời cơ không thích hợp? Vì sao chúng ta không thể chờ thêm chút nữa? Nội bộ Đại Lương cũng đang đứng trước vấn đề chuyển giao quyền lực như thánh địa, biết đâu qua một thời gian, ta có thể thừa cơ…”
Hắn còn chưa dứt lời, một tiếng nổ đã từ bên ngoài vọng vào – chiến hạm tiên phong khoái tốc cơ động đã khai hỏa!
Vừa khai hỏa là không thể dừng lại, những tiếng nổ liên tiếp vang lên, Nhã tiên sinh hơi run run, ý thức được mình phải chuyên tâm vào cuộc chiến, dù sao thì hắn đã thua nhiều dưới tay Cố Quân.
Giáo hoàng tạm dời ánh mắt khỏi thiên lý nhãn, quay sang Nhã tiên sinh: “Ta có dự cảm, đây đã là thời cơ tốt nhất rồi – toàn tốc tiến lên!”
Hải quái như hắc ảnh gầm rú rẽ nước biển lạnh buốt, nó ngủ đông thèm thuồng đã lâu, nay một lần nữa giơ nanh vuốt dữ tợn nhằm hướng biên cảnh Đại Lương.
Song lần này, thủy quân Đại Lương nhu nhược đâu còn như lúc xưa.
Trong trú quân Lưỡng Giang, lão chiến hữu của lính gác mới chết trận tiếp nhận vị trí lính gác, lần đầu ứng đối vai trò làm tai mắt chủ soái thời khắc nguy cấp, nghe thấy tiếng pháo nổ sau lưng, nhất thời còn tưởng mình chậm trễ làm lỡ việc quân cơ, dùng ưng giáp sau lưng lao vọt xuống, hạ đất chạy như điên mười mấy bước không dừng nổi, được chiến hữu tuần doanh quanh soái trướng ba chân bốn cẳng đỡ lấy.
“Quân tình khẩn cấp, ta muốn gặp Đại soái…” Lính gác đang hoảng sợ ra mặt, bàn tay đỡ hắn đột nhiên giơ lên sờ đầu hắn.
Lính gác giật nảy mình, ngẩng đầu lên mới phát hiện, người hắn cho là phụ trách phòng ngự trong ca trực chính là bản thân Cố Quân.
“Bại tướng thôi mà, không cần sợ,” Cố Quân vỗ vỗ gáy hắn, nở nụ cười nói với lính gác trẻ tuổi nọ, “Đi, theo ta đi gặp họ.”
Trong lúc nói hai câu này, khinh kỵ và binh giáp lục địa của cả doanh địa đã chỉnh trang hoàn tất, vô số ưng giáp trong đêm tối sáng lên ánh lửa màu tím, Cố Quân huýt sáo một tiếng dài, phi ưng đằng đằng sát khí phóng lên trời.
“Trường giao và đoản giao tạo đội hình ba năm, xuất cảng!”
“Ưng dựng bạch hồng trên hàng rào sắt.”
“Còn gì nữa?” Cố Quân coi cát phong nhận như trang sức phẩm mà đeo sau lưng, cọ cằm, “A, đúng rồi, đi chuẩn bị sẵn ‘điểm tâm’ lần trước Linh Xu viện đưa tới, chờ một lát đánh mệt rồi, cũng tặng chút toác đầu cho lão bằng hữu lặn lội đường xa mà đến.”
Quân Tây Dương tới đột nhiên, trú quân Lưỡng Giang ứng đối lại không vội vã.
Một bên là Giáo hoàng chấn chỉnh lại cờ trống, từ thánh địa vượt trùng dương đánh tới, một bên là An Định hầu Cố Quân thần thánh trong truyền thuyết dân gian, hai người rốt cuộc chính diện đối đầu trong tình huống thế lực ngang nhau, không có ai gây phiền toái.
Cố Quân không phải loại người trẻ tuổi dựa vào nhiệt huyết mà dám ra trận như Trường Canh, y đâu vào đấy từ từ kéo chiến tuyến trên bờ và trên biển ra, hư hư thực thực vừa thăm dò vừa muốn giữ chủ hạm quân địch lại một chút.
Đáng tiếc kỳ phùng địch thủ, lần này chỉ huy chiến dịch không phải Nhã tiên sinh hạng nhát gan nói gì cũng tin, gừng già rất cay, Cố Quân trêu vài lần, một đội đoản giao đánh lén năm lần bảy lượt suýt nữa dẫn cánh phải quân địch đi, chủ hạm trung quân vẫn nhanh chóng kịp phản ứng, lập tức tụ lại.
Hải quái Tây Dương nhìn cồng kềnh, kỳ thực quái vật khổng lồ này chẳng những tính phòng ngự cực cao, lại thêm thân chi chít gai nhọn, xốc thiết giáp xấu xí bên ngoài lên, pháo khẩu liền pháo khẩu, bên trong hải quái có thể chứa số lượng tử lưu kim, đạn dược, thậm chí phi ưng hay tiểu giao khó lòng tưởng tượng.
Có thứ như vậy, phi ưng có thể tùy ý hạ xuống tiếp thêm nhiên liệu, đi đến đâu cũng có không trung áp chế đối thủ, đồng thời lực khống chế và lực ngưng tụ của nó đối với hải giao lớn nhỏ xung quanh là không gì thay thế được, tựa như một con ong chúa hoặc kiến chúa, có thể hoàn hảo tụ đám thủ hạ đầu óc không nhanh nhạy, trình độ không đồng đều xung quanh lại một chỗ.
Cố Quân nói với Diêu Trấn bên cạnh: “Nhìn thấy chưa? Đủ chỉnh tề, quyền tự chủ của trái phải hai cánh bị thứ to kềnh chính giữa thay thế – xem ra Giáo hoàng kia rốt cuộc đóng gói cây gậy chọc cứt quẳng xuống biển rồi.”
Diêu Trọng Trạch vẻ mặt lo âu: “Đại soái, liên tục dày mặt muốn đàm hòa cũng là họ, vì sao hiện tại lại đột nhiên trở mặt?”
Cố Quân liếm môi: “Ta đoán là trong nước họ có chính biến, có người bơm cho họ một ống máu gà. Phong cách của lão già đó ta có biết một chút, mới đầu thích nã pháo điên cuồng mở đường, cũng là thăm dò, một khi không có kết quả, thì sẽ lập tức điều chỉnh, nhưng ngươi xem hôm nay khác hẳn, nếu không phải tiếp tế đặc biệt dư dả, lão không dám không sợ hãi gì như vậy. Tiếp tế hẳn vòng đến từ bên phía người Đông Doanh ngoại hải, bên đó chúng ta không đủ lực.”
Diêu Trấn đầu óc rất nhạy bén, lập tức nói: “Đại soái, nếu thật sự là như vậy, chúng ta ngạnh kháng không phải là cách, trước mắt đường ray vẫn chưa dựng xong, cho dù bây giờ đi điều, cũng chưa chắc tới kịp, phải làm thế nào đây?”
Lửa đạn của quân Tây Dương mãnh liệt nối liền sông biển, nhất thời đốt mặt nước như A Tỳ địa ngục trong truyền thuyết, tử lưu kim như thể không cần tiền trong tâm tất cả quái vật sắt hôi phi yên diệt thành hơi nước màu trắng, cuốn tạp chất li ti và khói thuốc súng bay lên bầu trời, nhanh chóng phủ một tầng khói mù trên bầu trời đêm trăng sáng sao thưa, nước tụ thành mây, giằng co đến sau nửa đêm, vậy mà lại đổ mưa.
Lúc này, một lính truyền lệnh chạy chầm chậm tới: “Đại soái, hải ô tặc chuẩn bị xong rồi!” (ô tặc: con mực)
“Quần giao trên biển thu lại, chủ hạm xuống nước, ưng lên thuyền hết.” Cố Quân vừa rảo bước lên boong chủ hạm, vừa nói với Diêu Trấn bên cạnh, “Trọng Trạch huynh nên tọa trấn trên bờ, đừng đi theo nữa.”
Diêu Trấn cười vang nói: “Ta tuy luôn tham sống sợ chết, nhưng đi theo Đại soái thì sợ gì?”
Song Diêu đại nhân phát ngôn ngông cuồng chưa bao lâu đã hối hận, hắn bất hạnh bị say sóng – Hệ thống động lực của chủ hạm từng được Linh Xu viện thay đổi theo ý kiến của Cố Quân, quả thực là một Lãng Lý Bạch Điều, không kém gì đoản giao như gió; chủ hạm bình thường sẽ không “bất ổn trọng” như vậy, đáng tiếc người hạ lệnh là Cố Quân, cho dù bay lên, ngàn vạn trường đoản giao xung quanh cũng đều nằm trong tay y.
Quân Tây Dương không dám sơ suất, lập tức bắt đầu vây đuổi chặn đường phạm vi lớn.
Cứ thế, trận hình chắc chắn không công phá được của quân Tây Dương lập tức thành cản tay, Cố Quân có cảm giác cực nhạy với tiết tấu, khi lỏng khi chặt, một khi lửa đạn tập trung, hạm đội lập tức chia thành tốp nhỏ, giây lát sau lại lần nữa tụ thành hạm đội đằng đằng sát khí, như một thanh khoái đao thủy chung gác trên gáy, ép người ta không thể không đi theo tiết tấu của y.
Dần dần, sau mỗi một mệnh lệnh trong hải quái Tây Dương đều thêm hai chữ “ổn định”.
Song hiện trường không hề dễ ổn như vậy.
Cố Quân nhanh chóng dò ra chỗ yếu nhất của đoàn hải giao Tây Dương, thủy quân Đại Lương tức khắc tụ thành một thanh đao nhọn đâm tới, hải quái Tây Dương đuôi to khó vẫy không kịp phản ứng, Giáo hoàng lập tức liều lên: “Chủ hạm mở mui ra, tăng thêm trọng pháo, cản đường mau tránh ra-“
Lúc này, Cố Quân cười nói với Diêu Trấn: “Ý tưởng hải quái của Tây Dương kỳ thực rất đáng tham khảo, nhưng sở dĩ không đặt Linh Xu viện, là vì mạch suy nghĩ tuy chính xác, song kỹ thuật chưa đủ – có lẽ chờ một hai mươi năm, chúng ta có thể tạo cái tốt hơn…”
Y còn chưa dứt lời, liền thấy hải giao Tây Dương vốn dính chặt xung quanh hải quái phía trước đột nhiên rối loạn tản ra.
Cố Quân: “Phá khẩu ra rồi, ‘ô tặc’ đừng đứng đực ra đó!”
Diêu Trấn: “Đại soái mặc kệ phá khẩu gì đó đi! Cẩn thận!”
Chỉ thấy hải quái Tây Dương kia ngang nhiên vén mui sau đen sì, lộ ra một loạt họng pháo nặng nề phía dưới.
Cố Quân: “Toàn tốc tiến về hướng Tây Nam, nổ, đám thuyền nhỏ này ngăn không nổi đâu!”
Hai tiếng nổ một trước một sau gần như đồng thời vang lên, đoản pháo hạm đội Đại Lương bắn trước nổ lật một đám đoản giao Tây Dương vừa bỏ chạy tứ tán, không coi ai ra gì mà xông vào trận địa quân địch; sau đó trường pháo trên chủ hạm Tây Dương lập tức bay tới, cơ hồ sượt qua họ, chủ hạm rung mạnh, Diêu Trấn dùng hết bốn chân bám một cây cột, Cố Quân không đứng vững đụng mạnh vào thân thuyền.
Diêu Trấn bị động tĩnh ấy dọa run bắn lên: “Đại soái!”
Cố Quân lắc đầu, chẳng hề để ý mà bò dậy, mắt sáng đến đáng sợ: “Bánh đến rồi.”
Mặt nước bị lửa đạn lớn nhỏ oanh kích nhấp nhô dữ dội, không ai nhìn thấy mấy con “giao” hình thù cổ quái nấp dưới nước, đó chính là một đám “hải ô tặc” gần đây Linh Xu viện đưa tới, chính là đội cảm tử trong hải giao, có thể lén đi dưới nước, người lái sau khi nhắm chuẩn hướng có thể bỏ thuyền nhảy xuống nước, trên chiến hạm đẩy hải ô tặc sẽ có dây thừng vớt họ lên, mà hải ô tặc không người kia vẫn có thể giữ nguyên tốc độ tiếp tục tiến lên, cho đến khi đụng vào thứ gì dưới đáy biển, lực va chạm có thể làm nổ nó.
Đây là chuyên môn lượng thân làm theo loại mực khổng lồ ăn cực sâu dưới nước kia.
Chiến tuyến vững như thành đồng của người Tây Dương bị Cố Quân một đụng một nổ làm tan một bên, lập tức trên biển đột nhiên vô duyên vô cớ bắn lên bọt nước cao hơn mười trượng, trên mặt nước lại lóe lên minh hỏa, mới một lần nữa bị nước biển cuộn dâng dập tắt, người Tây Dương còn chưa kịp rõ đó là thứ gì, đã thấy chủ hạm như hải quái kia co giật mạnh một phát, bất ngờ không kịp phòng ăn luôn một hải ô tặc.
Xác ngoài như tường đồng vách sắt thì ra cũng không hề là đao thương bất nhập, cả hải quái chủ hạm nghiêng hẳn sang một bên, lính Tây Dương vốn rọi đèn truyền lệnh chẳng rên được tiếng nào, trực tiếp ngã từ trên hải quái xuống, lại một đợt nổ mạnh, không biết là chết hay sống.
Đội ngũ ngay ngắn của quân địch tức thì rối loạn, Cố Quân tuyệt không cho họ thời gian thở, ưng vốn đã lên thuyền lập tức tiến hành truy kích áp chế tuyệt đối trên tốc độ với trường đoản giao đã đi lạc đàn.
Trận hải chiến kinh tâm động phách này đánh từ tối đến hửng sáng, người Tây Dương còn chưa dùng hết tiếp viện dư dả, nhưng trận hình đã tan tành, Giáo hoàng chân chính lĩnh giáo một lần sự giảo hoạt và thiên biến vạn hóa của Cố Quân khi lâm trận, tức muốn hộc máu, đành phải tạm thời lui binh, chờ thời cơ lại đến.
Cố Quân thở phào nhẹ nhõm, nói khàn khàn: “Vờ truy, không được ham chiến.”
Nếu quân Tây Dương còn chưa chịu rút, sẽ nhanh chóng có một loạt đoản giao mất động lực không kịp quay về bờ tiếp nhiên liệu, đến lúc đó dù là Cố Quân cũng sẽ rất bị động, suy nghĩ của Nhã tiên sinh là chính xác, thủy quân Đại Lương lúc này còn thiếu năng lực tác chiến viễn hải.
“Chủ soái quân địch cao tuổi, là người thận trọng chặt chẽ, rất khó lừa gạt, song cũng cẩn thận, nếu hôm nay đánh với ta là tên trâu bò Hà Vinh Huy của Huyền Thiết doanh chúng ta, cho dù chủ hạm hoàn toàn nổ hắn cũng sẽ cướp một con thuyền nhỏ đến liều mạng, thế thì thật sự không dễ xử lý đâu.” Cố Quân thấp giọng nói, vô thức dụi mắt – tầm nhìn đã mờ, ban nãy thần kinh kéo căng không chú ý tới, lúc này mới ý thức được mình nên uống thuốc rồi, y nở nụ cười với Diêu Trấn chưa hết hoảng, phân phó, “Quay về!”
Quay lại soái trướng, Cố Quân không dám nghỉ ngơi, y phải bổ sung một bản chiến báo khẩn cấp cho triều đình, còn phải điều phối chiến bị, để tránh lại xảy ra tình huống giật gấu vá vai thế này, bởi vậy đành phải kêu người sắc cho y một bát thuốc trước, vừa chờ dược hiệu vừa mài mực suy tính thời gian sắp tới xử lý quân Tây Dương thế nào, đột nhiên, một cơn đau nhói sinh ra từ chỗ lưng và gáy ban nãy ở trên thuyền bị đụng bầm, Cố Quân run tay, đá mài mực lại tuột tay rơi xuống.
Y cắn răng, giơ tay chống bàn, chờ đợi cơn đau này qua đi.
Nhưng lần này đau đớn tới đặc biệt dữ dội, giày vò y suốt non nửa canh giờ, lưng bết mồ hôi lạnh, mới dần dần tê lặng giảm bớt.
Lúc này, Cố Quân phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.
Tầm mắt và thính lực vốn nên rõ lại lần nữa của y, không hề khôi phục.