“Ngươi nghĩ đi đâu vậy?” Triệu Trinh không vui trừng mắt liếc hắn một cái, “Ngươi nghĩ biện pháp giữ Hà Khiết Hoa đó lại đi!”
“Dạ!”
Làm xong mọi việc, Triệu Trinh mới rời khỏi thư phòng bên ngoài, đến chánh viện.
Chu Tử đang ở cùng Cao Thái phi.
Cao Thái phi tiếp khách cả ngày, đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, dựa vào cái gối mềm lớn nằm nghiêng trên giường La Hán, cười nhìn Triệu Tử chơi một thanh ngọc như ý.
Chu Tử ôm lão Nhị Triệu Sam, ngồi cạnh giường La Hán.
Triệu Sam rất có phong phạm của Thế tử Triệu Tử năm đó, mập tròn một khối, mặt phúng phính trắng nõn, mắt mũi cũng bị che đến mức sắp không tìm được.
Chu Tử ôm bé, vô cùng thương yêu.
Năm ngoái khi còn bé ít ra Triệu Tử còn được bú sữa mẹ, đến phiên Triệu Sam, có chút sữa mình cũng bị mất. Trong lòng Chu Tử ảo não, cảm thấy thật có lỗi với Triệu Sam, càng thêm yêu thương bé.
Triệu Tử vốn đang dựa vào tổ mẫu, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn mẫu thân, liền nhìn thấy mẫu thân đang yêu thương vuốt ve tay chân mập mạp của đệ đệ Triệu Sam, trong lòng rất bất bình, sử dụng bốn chân bò đến bên cạnh mẫu thân, nằm xuống, kéo áo kép, lộ ra da bụng nhỏ trắng trắng, kéo tay mẫu thân đặt lên bụng mình, miệng nói: “Mẹ, sờ sờ! Sờ sờ!”
Chu Tử nhất thời “phì” một tiếng bật cười, nhưng khi nhìn đến đôi mày thanh tú quá giống Triệu Trinh của Triệu Tử nhíu lại, nàng vội thu lại nụ cười, một tay ôm Triệu Sam, một tay bắt đầu vuốt ve da bụng nhỏ mềm mại của Triệu Tử.
Trước một tuổi Triệu Tử mập mạp, nhưng sau khi qua một tuổi bệnh một trận, gầy rất nhiều, không còn mập mạp nữa.
Chu Tử vốn rất lo lắng, nhưng Cao Thái phi rất chắc chắn, nói khi còn bé Triệu Trinh cũng như vậy, bắt đầu từ sau một tuổi sẽ không mập nữa, Chu Tử liền bình thường trở lại, chỉ là càng thêm chú ý ăn uống của Triệu Tử.
Triệu Tử nằm trên giường La Hán, được tay mềm mại của mẫu thân vuốt ve, cảm thấy cực kỳ thoải mái, bé lại kéo tay mẫu thân, đặt lên đầu mình.
Tay Chu Tử rẽ tóc bé, nhẹ nhàng vuốt ve.
Được mẫu thân vuốt ve, Triệu Tử giống như một con mèo nhỏ, thoải mái chỉ chút nữa là ngáy khò khò.
Đang lúc ấy, Triệu Trinh đi vào.
Nghe được tiếng “Tham kiến Vương Gia” của Hoàng Oanh Nhũ Yến, Triệu Tử phản ứng rất nhanh, lập tức khẽ chống hai tay, ngồi dậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm đổi lại thảnh vẻ “Mặt không chút biểu cảm” già giặn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giống như bộ dạng mèo con ngoan hiền khi được vuốt vừa rồi không liên quan gì đến bé.
Chu Tử mỉm cười nhìn Triệu Tử, nàng phát hiện Triệu Tử cực kỳ giống Triệu Trinh, chẳng những diện mạo tương tự, ngay cả tính tình và thói quen cũng rất giống, ví như thích mang mặt nạ trước mặt người khác, ví như thích được người vuốt ve, ví như không muốn xa rời mình. Nghĩ tới đây, Chu Tử nghĩ tới một việc, nàng liếc Triệu Trinh một cái, phát hiện Triệu Trinh cũng đang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, mặt Chu Tử liền ửng hồng, làm bộ như không có việc gì vỗ Triệu Sam sắp ngủ.
Triệu Trinh vẫn nhìn Chu Tử.
Phòng này là nơi Thái phi sống hằng ngày, phòng rất lớn, các cung nữ thắp mười mấy ngọn nến, chiếu sáng cả phòng.
Đầu Chu Tử vấn một búi tóc lệch, dùng một cây trâm ngọc cố định, tóc đen còn lại như thác nước rũ xuống, làm nổi bậc khuôn mặt xinh đẹp khó vẽ, khó miêu tả.
Dưới ánh nến thấp thoáng, mắt Chu Tử long lanh, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra một vệt ửng đỏ, hàm răng khẽ cắn môi đầy đặn đỏ tươi, đi dần xuống là bộ ngực nhô cao, vòng eo tinh tế —— nàng giống như một quả đào mật chín đỏ, khiến người ta luôn muốn cắn một cái, hút hết chất mật bên trong ra —— nghĩ tới đây, Triệu Trinh luôn luôn không ưa đồ ngọt cũng không nhịn được khát khô nơi cổ họng. Hắn rũ mí mắt xuống, trầm giọng nói: “Chu Tử, trở về thôi!”
Cao Thái phi cũng từng trẻ tuổi, sao có thể không hiểu? Vội gọi nhũ nương Hồng Mai: “Sao còn chưa đón lấy Nhị công tử?”
Vẫn hầu hạ bên cạnh, Hồng Mai nhanh chóng cúi chào vương phi, sau đó ôm lấy Nhị công tử đã ngủ say.
Triệu Trinh đi ở phía trước, Chu Tử đi theo phía sau hắn.
Trừ Triệu Hùng và huynh đệ Lâm thị đốt đèn lồng đi phía trước, những người khác theo chân bọn họ cũng theo xa xa ở phía sau.
Lúc này đêm đã khuya. Bầu trời không trăng sáng, trời đầy sao, giống như từng viên trân châu khảm lên tấm vải nhung xanh đen, xinh đẹp khác thường.
Hoa cỏ trong phủ Nam An vương quá nhiều, sau khi trải qua một mùa hè, hoa cỏ vẫn xanh um, bốn phía nơi đèn lồng không rọi tới đen sì. Chu Tử hơi sợ, bước nhanh một bước, kéo tay Triệu Trinh.
Triệu Trinh nghiêng mặt nhìn nàng, nắm chặt tay nàng.
Trở lại Diên Hi cư, Triệu Trinh đến thư phòng bên trong trước, Chu Tử đi tắm rửa sạch sẽ.
Khi Triệu Trinh trở lại, phát hiện Chu Tử đã ngủ.
Hắn ngồi trước giường, nhìn Chu Tử đã nhắm mắt lại, cho là nàng đã ngủ, liền tắt nến, vén chăn, rồi cũng nằm xuống ngủ thiếp đi.
Chờ hơi thở đều đặn của Triệu Trinh vang lên, Chu Tử mở mắt trong bóng tối.
Mười chín tuổi, đã sinh hai đứa bé, thân thể nàng giống như trái cây chín muồi treo đầu cành, chỉ cần chạm nhẹ sẽ nổ tung.
Thường ngày vẫn luôn thoả mãn, hôm nay Triệu Trinh đang ở bên cạnh nàng, nàng lại cảm thấy trống rỗng và cô đơn khó có thể nói thành lời.
Triệu Trinh ngủ rất ngon, nhưng Chu Tử lại trằn trọc trở mình khó ngủ.
Nàng mất ngủ.
Ngày hôm sau, khi Chu Tử tỉnh lại đã là giờ Tỵ, Triệu Trinh đã sớm rời đi. Tiệc đầy tháng của Triệu Sam lần này, những tướng lãnh thân tín của hắn ví như nhóm Đinh Sâm Lâm, Tưởng Đức Hằng, Tôn Gia Nghị, Hồ Phi Đồng, Hách Tinh Thành, Chương Tử Hàm, Nghiêm Lập Thành chạy tới, hôm qua Triệu Trinh cũng không nói chuyện cùng bọn họ, hôm nay liền bảo Triệu Phúc thay mặt hẹn ở Vọng Giang lâu bên bờ kênh đào.
Chu Tử mới vừa rửa mặt xong, Ngân Linh đã đưa tới một phong thư, nói là Vương Gia bảo gã sai vặt Trần Hỉ mới tới đưa qua.
Gần đây Triệu Hùng chọn bốn gã sai vặt từ biệt viện ở ngoại ô cho Vương Gia. Bốn gã sai vặt đều họ Trần, là anh em họ, có tên Trần Bình, Trần An, Trần Hỉ, Trần Nhạc, tạo thành bốn chữ “Bình An Hỷ Nhạc”.
Chu Tử cầm thư lên xem, phát hiện trên phong thư không có một chữ, chỉ vẽ một bụi trúc xanh, đây là tín hiệu nàng và Chu Bích ước định, chỉ cần trên lá thư có hình này, liền biết lá thư này gởi cho nàng, gã sai vặt thu phát thư trong thư phòng Triệu Trinh tự nhiên sẽ đưa tới đây.
Chu Tử vội bóc thư ra, nay bởi vì thân phận Chu Bích đặc biệt, không có chuyện gì sẽ không dễ viết thư tới.
Trên tờ giấy, chữ nho nhỏ rất xinh đẹp —— đúng là thư Chu Bích tự tay viết.
Chu Tử chăm chú xem.
Tác giả có lời muốn nói: sửa sang lại bố cục, đọc lại《 Nam An Thái phi truyền 》một lần, phát hiện mấy đoạn dẫn đề thật sự rất nhiều! Nhìn trời, mong chờ trong vài ngày sẽ kết thúc, sợ là phải thất vọng! Mạc Mạc muốn nói, ta đây thật không cố ý, chỉ là dẫn đề quá nhiều. . . . . .