Buổi tối, trước khi thắp đèn, “Tiền Liễu Đức” đã trở lại, đi theo phía sau là tiểu thái giám hai tay ôm sổ sách.
“Tiền Liễu Đức” cất cao giọng nói: “Bẩm Thái hậu, Phi tần trong hậu cung của tiên đế tổng cộng có 4485 vị, trong đó đã sủng hạnh 1415 vị; hôm nay có 316 vị rời cung, trước mắt trong cung còn lại 4169 vị Phi tần, trong đó đã sủng hạnh là 1231 vị, chưa sủng hạnh là. . . . . .”
Sau khi nghe hắn bẩm báo rõ ràng xong, Chu Bích phất phất tay, bọn cung nữ thái giám hầu hạ trong điện đều lui xuống, chỉ còn một mình Ngọc Hương ở lại bên cạnh phục dịch.
Hồi lâu, Chu Bích mới hỏi: “Cao Tiệp dư cùng hai vị mỹ nhân họ Trác thì sao?”
“Tiền Liễu Đức” lộ vẻ cung kính: “Bẩm Thái hậu, nô tài không biết.”
Chu Bích giống như tự nhủ: “Không nên lưu người lại, cũng không thể lưu lại, tương lai sẽ là nhược điểm!”
“Tiền Liễu Đức” giương mắt nhìn Chu Bích rõ ràng vẫn còn thanh xuân lại mặc quần áo Thái hậu già nua, ánh mắt lóe lên một cái, rất nhanh lại thả tầm mắt xuống.
Trong biệt viện của Nam An vương ở ngoại ô Kim Kinh, cả tòa trang viện tường trắng ngói đen cây xanh bao bọc, an tĩnh tọa lạc bên bờ dòng Ngự hà.
Trang viện ngoài lỏng trong chặt, bên ngoài dường như không có người canh giữ, nhưng khắp nơi trong sân lại đầy cơ quan, khắp nơi đều có binh sĩ mặc áo giáp tay cầm vũ khí đi lại dò xét.
Sâu trong rừng Dương xanh, là một ngôi nhà nho nhỏ, ngôi nhà ba gian tường trắng ngói đen một nhà chính hai nhà kề.
Trong gian nhà phía đông, tỷ muội Đại Tiểu Trác đang sửa sang hành lý. Họ vốn là một phần tổ chức ám vệ của Nam An vương gia, hôm nay lại nhận được nhiệm vụ mới, chuẩn bị dịch dung giả dạng xông pha về phía Ô Thổ quốc.
Đang thu dọn hành lý, Tiểu Trác nghe được phía tây lại truyền tới tiếng hát y a, nhướng mày, đang muốn bước qua, lại bị Đại Trác có khuôn mặt giống nàng kéo lại: “Đừng qua đó, dù sao vị kia cũng là biểu muội của Vương Gia!”
Tiểu Trác luôn có chút tùy ý trước mặt tỷ tỷ, lập tức buồn bực nói: “Tỷ không nghe thử một chút xem ả điên đó đang hát cái gì!”
Đại Trác trầm ngâm lắng nghe, nàng vốn có võ công, rất nhanh nghe được thật rõ ràng ——”. . . . . . Nô tì sinh ra trễ, khiến quân bừa bãi yêu thương. . . . . .”
Lời ca bỉ ổi, tiếng hát uyển chuyển, trộn lẫn vào nhau, lại mang một nỗi thê lương.
Đại Trác không nói thêm gì nữa, lặng lẽ tiếp tục dọn dẹp hành lý.
Tiểu Trác lấy mấy vật liệu thuốc dịch dung ra, bắt đầu điều chế.
Ngày hai mươi tám tháng sáu, còn chưa đến tháng bảy, thời tiết đã nóng đến không chịu được.
Triệu Trinh và Triệu Tử đều cùng Chu Tử ở trong phòng, hai cha con đang tháo chiếc thuyền gỗ Triệu Trinh mang về ra, trước đó đã lắp ráp thật tốt, sau đó lại tháo mở ra. Hai cha con khó có khi hài hòa, ngồi đối diện nhau trên giường trúc, chơi cực kỳ vui vẻ.
Trong phòng ngủ để bốn thùng băng, nhưng Chu Tử vẫn cảm thấy nóng, vẫn cầm quạt đứng sau lưng Triệu Trinh quạt không ngừng.
Tuy bụng Chu Tử lớn, nhưng nàng vẫn luôn chú ý rèn luyện, ngược lại còn có thể đi tới đi lui chạy đông chạy tây —— có Triệu Trinh ở nhà, hình như nàng không thể tiếp tục nhàn rỗi.
Triệu Trinh biết nàng sắp sanh, như gặp kẻ địch, ngay từ ngày hai mươi tháng sáu đã mời bốn vị bà mụ đến ngoại viện Diên Hi cư còn chưa nói, hai vị Hứa Hầu đại phu cũng bị ép ngày ngày phải canh giữ ở Diên Hi cư.
Đến hai mươi chín tháng sáu, Triệu Trinh như gặp phúc mà sáng lòng, phái Hàn Tử Xuyên dẫn tiểu thế tử đi, mình thì cầm quyển sách canh giữ bên cạnh Chu Tử, một tấc cũng không rời.
Quả nhiên không sai dự liệu của hắn. Đến buổi chiều, Chu Tử đang ngủ trưa đột nhiên chợt tỉnh, nói với Triệu Trinh: “Phía dưới bắt đầu chảy nước rồi.”
Triệu Trinh lập tức nhảy dựng khỏi giường, khoác y phục lung tung xông ra, dặn dò Ngân Linh canh giữ bên ngoài: “Mau gọi bà mụ cùng đại phu!”
Sau khi tự mình ổn định lại một chút, nhanh chóng chạy trở về phòng ngủ, lên tiếng hỏi không ngừng: “Chu Tử, có đau bụng không?”
Triệu Trinh vừa nói, vừa bước qua ôm Chu Tử, nâng nàng lên, ôm vào trong ngực.
Chu Tử cũng không cảm thấy đau, chẳng qua cảm thấy là lạ, hình như là bụng trì xuống mà đau.
Lòng Triệu Trinh như lửa đốt, hận không được chịu tội thay Chu Tử, vừa lau mồ hôi cho Chu Tử, vừa mềm giọng an ủi: “Đừng sợ, có ta ở đây!”
Chu Tử không ngờ Triệu Trinh còn khẩn trương hơn mình, nghiêng mặt liếc hắn một cái: “Thiếp căn bản không có sợ, cũng không phải là chưa từng sinh!”
Ai biết vừa dứt lời, một trận đau nhức kịch liệt đánh tới, nàng lập tức phát ra một tiếng thét chói tai.
Triệu Trinh đang hoảng loạn, Ngân Linh đã mang bà mụ cùng đại phu tới.
Triệu Trinh không muốn rời đi, nhưng Chu Tử kiên trì muốn hắn ra ngoài, cuối cùng Cao Thái phi cũng tới, miễn cưỡng kéo hắn ra ngoài.
Bên trong phòng ngủ tạm thời sắp xếp làm phòng sinh, Ngân Linh dẫn theo Thanh Châu và Thanh Thủy vào trong hầu hạ Chu trắc phi, phối hợp với bà mụ.
Hầu đại phu cùng Hứa đại phu cũng không tiến vào phòng ngủ, mà canh giữ ở chánh đường, cùng Vương Gia và Cao Thái phi uống trà chờ đợi. Cao Thái phi hôm nay tự xưng là lớn tuổi, vào thời điểm đặc biệt, cũng không kiêng kị nam nữ gì nữa, tự nhiên ngồi ở chủ vị cùng hai vị đại phu. Mặc dù trong tay bà bưng một ly trà, lại cũng không uống một ngụm, vẫn luôn chú ý động tĩnh trong phòng sinh.
Hứa đại phu bưng trà, mặt mũi trầm tĩnh hai mắt buông xuống như có điều suy nghĩ —— hắn đang nhìn lén tay Vương Gia.
Đường đường là Nam An vương, Chiến thần Vương Gia mặt không đổi sắc trên chiến trường máu chảy thành sông, hôm nay bưng một ly trà trong tay, tay lại đang khẽ lay động, chỉ vì tiểu thiếp Chu trắc phi của hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết khi sinh con.
Hứa đại phu cùng Hầu đại phu trao đổi ánh mắt, đều hơi cười trộm. Mấy ngày nay bọn họ đều ngày ngày chẩn mạch cho Chu trắc phi, biết thai nhi này sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Đến tối, Chu Tử vẫn còn chưa sinh, chỉ đau một lúc ngủ một lúc thôi.
Triệu Trinh lấy lý do đêm khuya, khuyên Cao Thái phi rời đi.
Cao Thái phi vừa đi, hắn liền sải bước vào phòng ngủ.
Các bà mụ vốn đang vây ở trước giường, thấy Vương Gia tiến vào, vội nói: “Vương Gia, không được! Không được đâu!”
Nam An vương lại vung tay lên, không nhịn được nói: “Câm miệng!”
Không ai dám nói nữa, bốn vị bà mụ câm như hến đứng vây bên ngoài, trơ mắt nhìn Nam An vương đi tới trước giường, ngồi xuống bên giường.
Trong phòng đốt mười mấy ngọn nến, sáng ngời, nhiệt độ cũng cao thêm không ít, Triệu Trinh vừa tiến vào, liền đổ không ít mồ hôi. Hắn cúi người nhìn Chu Tử, phát hiện nàng lại ngủ thiếp đi, trên trán trên mặt đều là mồ hôi.
Triệu Trinh vươn tay đến sờ lên người nàng, phát hiện ẩm ướt, ra rất nhiều mồ hôi.
Hắn dặn dò Ngân Linh: “Bảo người đưa đến thêm chút băng, đặt xa xa trong góc!”
Triệu Trinh ngồi bên giường, vừa dùng khăn lau mồ hôi cho Chu Tử, vừa mềm giọng an ủi: “Chu Tử, nàng phải kiên cường, chỉ cần nàng sinh con bình an, đến lúc đó tất cả điều kiện ta đồng ý với nàng, ta đều làm được!”
Chu Tử vốn cực kỳ mệt mỏi, mơ hồ đang muốn ngủ, nghe được lời Triệu Trinh nói, nàng cố gắng mở mắt: “Thật sao?”
Triệu Trinh cúi đầu hôn nàng, nói: “Thật!”
“Không cưới chánh phi?”
“Ừ.”
“Cũng không nạp nữ nhân khác?”
“Được!”
“Cũng không thích nam sắc?”
“. . . . . .”
Triệu Trinh còn đang buồn bực, một trận đau nhức kịch liệt đánh tới, Chu Tử thét lên. Triệu Trinh nắm tay của nàng: “Chu Tử, ta vẫn sẽ ở cạnh nàng!”
Hắn chăm chú nhìn mặt Chu Tử, hai tay nắm tay phải Chu Tử, không nhúc nhích.
Ngày ba mươi tháng sáu, vừa qua giờ dần, rốt cuộc trong phòng sinh truyền ra tiếng khóc “Oa oa” của trẻ sơ sinh.
“Vương Gia, là tiểu công tử!” Bà mụ cực kỳ hưng phấn, giơ đứa trẻ vừa được sinh ra cho Triệu Trinh nhìn rõ tiểu JJ giữa hai chân.
Trên mặt Triệu Trinh đều là mồ hôi, dùng ống tay áo lau lau, cười miễn cưỡng, sau đó lại chăm chú nhìn Chu Tử.
Lúc này, một vị bà mụ khác đột nhiên kêu to: “Băng huyết! Trắc phi bị băng huyết!” Bà giơ hai tay đầm đìa máu tươi tuyệt vọng kêu lên.
Gương mặt tuấn mỹ của Triệu Trinh trong nháy mắt trở nên tái nhợt, buông Chu Tử ra, lập tức đứng lên: “Hứa Văn Cử, Hầu Lâm Sinh ——”