Cuộc sống nhàm chán khiến tâm tình Chu Tử âm u.
Hai mươi tám tháng năm, rốt cuộc mưa cũng chịu ngừng, mặt trời chiếu rọi khắp nơi, xua đi không khí âm u ẩm ướt của một tháng qua.
Chu Tử cũng chẳng quan tâm, vịn Ngân Linh bước ra cửa phòng, đứng trong sân phơi nắng.
Đúng vào lúc này, Hứa đại phu, Hầu đại phu cùng Triệu Tráng chạy về.
Chu Tử gặp Triệu Tráng trước.
Triệu Tráng vừa tiến đến, còn chưa hành lễ, Chu Tử liền hỏi: “Hiện tại Vương Gia các ngươi thế nào rồi?”
Triệu Tráng vội nói: “Vương Gia đều rất mạnh khỏe!”
Chu Tử biết tin Triệu Trinh vẫn mạnh khỏe, lúc này lo lắng trong lòng mới để xuống: “Luôn nghe được người ta đồn đãi, nói Vương Gia quá khổ sở, cho nên bị bệnh. . . . . .”
Triệu Tráng lập tức nói: “Trắc phi, ngài nghe ai nói?”
Chu Tử há hốc mồm, cứng lưỡi lắp bắp nói: “Không có, không ai cả!”
Lời Triệu Trinh nói với nàng trước khi đi nàng vẫn còn nhớ rất rõ ——”Bất kể có tin tức gì liên quan đến ta truyền đến, chỉ cần không phải do Triệu Tráng tới báo cho nàng, tất cả đều không cần phải tin tưởng” .
Triệu Tráng không nói thêm gì nữa, ánh mắt lại liếc Ngân Linh đứng phía sau Chu trắc phi một cái, ý là sao nàng lại để Chu trắc phi nghe được những lời đồn đãi này.
Ngân Linh hiểu ý của hắn, há hốc mồm, rất muốn giải thích, nói rằng nhóm Kim phu nhân và Chu phu nhân nói, nhưng Chu trắc phi vẫn còn ở đây, phải giải thích thế nào chứ?
Lúc này Chu Tử mới bắt đầu nói liên miên hỏi Triệu Tráng thêm chút chi tiết.
“Vương Gia có bị thương không?”
“Không có.”
“Vương Gia dùng cơm có ngon miệng không?”
“Vẫn như bình thường.”
“Vương Gia có gầy đi không?”
“Vẫn như bình thường.”
“Vương Gia có rám đen không?”
Triệu Tráng trầm mặc ba giây: “Không có.”
“Vương Gia, việc đó, việc đó, có. . . . . .” Chu Tử rất muốn hỏi, tuy nhiên lại ngượng phải nói ra.
Nàng không nói ra, nhưng Triệu Tráng đoán được, cảm thấy mấy ngày này của Chu trắc phi hẳn là quá mức rỗi rảnh, vấn đề này mà cũng hỏi sao? Vương Gia chỉ vì người mà giữ thân như ngọc, xây đền thờ trinh tiết cho hắn ngồi cũng không oan ức chút nào!
Triệu Tráng loáng thoáng cảm thấy tên của Vương Gia được đặt không tốt, Triệu Trinh Triệu “Trinh”, có giữ cũng không phải là giữ trinh tiết! Người ta là nữ nhân, giữ trinh tiết còn có thể được khen ngợi bằng một cái đền thờ trinh tiết, Vương Gia làm như vậy, có thể được cái gì?!
*LPH giải thích một chút ^o^: Trinh có nghĩa là trung thành, kiên trì không thay đổi -> Triệu Trinh: trung thành với họ Triệu ; Trinh cũng có thể hiểu là trinh tiết, cho nên bạn Triệu Tráng mới suy diễn đến thế ^^
Thấy Triệu Tráng nhắm mắt không nói, Chu Tử biết mình hỏi sai rồi, cũng rất không có ý tốt, liền nói: “Ngân Linh, ngươi đưa Triệu Tráng đi sắp xếp một chút đi!”
Ngân Linh vui mừng, bước về phía trước, đưa Triệu Tráng ra ngoài.
Hứa đại phu là đến chẩn mạch cho Chu trắc phi. Vì hoàn thành gởi gắm của Vương Gia, sau khi trở về, ông và Hầu đại phu liền sắp xếp luân phiên canh giữ trong ngoại viện Diên Hi cư, luôn luôn sẵn sàng ứng phó.
Chu Tử luôn chú ý rèn luyện thân thể, cũng không kiêng ăn, thân thể rất khỏe mạnh, mạch tượng rất ổn định.
Lúc chạng vạng, Chu Tử thấy con đường ở Diên Hi cư đã bị ánh mặt trời gay gắt phơi khô, lúc này mới mang theo nhóm Thanh Châu Thanh Thủy đến chánh viện.
Chu Tử vừa vào viện, liền thấy tiểu thế tử đang từ trong sân bước vào.
Bởi vì trời quang, Cao Thái phi liền đưa tiểu thế tử ra phơi nắng. Bà ngồi trên một cái ghế dựa lớn ở trong sân, tiểu thế tử đi tới đi lui trước người bà. Hôm nay bé đã đi rất vững.
Thấy mẫu thân, tiểu thế tử vô cùng vui vẻ, nhanh chóng hoạt động bàn chân nhỏ, chạy về phía mẫu thân.
Chu Tử kéo bé, thỉnh an Cao Thái phi.
Trước tiên nàng nói đến chuyện Triệu Tráng trở về, sau đó nói: “Thiếp thân đã hỏi rồi, nói là Vương Gia vẫn rất mạnh khỏe!”
Cao Thái phi trầm ngâm một cái hỏi: “Nghe nói Trinh nhi giám quốc, không biết về sau sẽ sống lâu dài ở Kinh Thành, hay là trở về Nhuận Dương?”
Chu Tử trầm mặc.
Nàng biết, sợ rằng vấn đề này Triệu Tráng cũng không biết, cho nên không hỏi.
Nếu như Triệu Trinh phải ở lại kinh thành, chờ khi mình sinh lão Nhị xong, lại nghỉ ngơi hai tháng, sợ là phải hơn mấy tháng sẽ không gặp được hắn.
Nghĩ tới đây, lòng Chu Tử có chút nặng nề.
Nàng không biết, mình có thể nhớ nhung Triệu Trinh mãnh liệt đến như vậy, nghĩ đến tim liền đau. Những ngày tháng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều như thế, thật khiến người ta khó có thể chịu đựng.
Thấy Chu Tử cúi đầu không nói, Cao Thái phi vội nói sang chuyện khác: “Đại Nhạn đã tìm được nhũ nương chưa?”
Vì an ủi Cao Thái phi, Chu Tử nỗ lực lên tinh thần, cười nói: “Đã tìm xong rồi, thiếp thân đã xem qua rồi, đều thật tốt!”
Lại nói: “Đến lúc đó, hay là vẫn để thiếp thân tự cho bú trước, lúc bất đắc dĩ, mới dùng đến nhũ nương!”
Cao Thái phi biết lần sinh Triệu Tử trước, Chu Tử cũng kiên trì tự cho con bú, nên cũng không nói thêm gì nữa.
Nửa đời trước bà trải qua quá nhiều giày vò, cho nên nguyện ý để nữ nhân duy nhất của con trai sống theo ý mình một chút, thoải mái một chút.
Lúc này Chu Tử mới nói đến vấn đề chính: “Hứa đại phu và Hầu đại phu đã trở lại, có cần ngày mai bọn họ đến chẩn mạch cho người không?”
Mặc dù Triệu Trinh rời khỏi vương phủ, nhưng lại đặc biệt để hai đại phu giỏi về phụ khoa và nhi khoa lại vương phủ, ngay cả y nữ cũng sắp xếp chuẩn bị hai người.
Chỉ là từ Cao Thái phi đến Chu Tử, đều đặc biệt tin tưởng Hứa đại phu cùng Hầu đại phu. Họ đều đã quên, thật ra Hứa đại phu cùng Hầu đại phu đều xuất thân từ quân y, phụ khoa cũng không phải là thứ bọn họ am hiểu nhất.
Sau khi vào tháng sáu, thời tiết càng ngày càng nóng, Chu Tử liền sống cuộc sống ngày trốn trong phòng – đêm ra khỏi cửa.
Sáng sớm, thừa dịp trời còn se lạnh, mang theo Ngân Linh cùng Tứ Thanh đến chánh viện thỉnh an Cao Thái phi, thuận tiện đi tản bộ.
Ăn điểm tâm cùng cơm trưa ở chỗ Cao Thái phi, sau đó ngủ trưa cùng tiểu thế tử, bây giờ tiểu thế tử vẫn luôn rất bám nàng, mặc dù đã dùng lý lẽ nói rõ, biết mẫu thân sắp sinh đệ đệ, không thể ở lâu cùng với mình, nhưng bé vẫn đưa ra yêu cầu này —— mẫu thân ngủ trưa cùng bé.
Sau khi ăn cơm tối xong, Chu Tử đưa tiểu thế tử về lại chỗ Cao Thái phi, còn mình mang theo Ngân Linh cùng Tứ Thanh đi tản bộ, từ từ đi trở về Diên Hi cư, sau đó sẽ rửa mặt nghỉ ngơi.
Buổi tối ngày hôm đó, sau khi trở lại Diên Hi cư, Chu Tử tắm rửa sạch sẽ, mặc áo tắm lụa trắng thêu hoa mỏng manh, ngồi trước kính thủy tinh ở phòng ngủ chải búi mái tóc dài.
Tóc của nàng đen nhánh tỏa sáng, vừa mềm vừa trơn, tựa như thác nước đổ xuống, bởi vì Chu Tử ngại lược ngà quá cứng, Thanh Châu cầm lược gỗ nhẹ nhàng chải tóc cho nàng.
Trong phòng ngủ nến hồng cháy cao, sáng ngời. Khối băng đặt trên đĩa băng ở góc tường chậm rãi phả ra hơi lạnh, trong phòng lành lạnh.
Chu Tử đặt cánh tay lên bàn trang điểm, cằm tựa vào cánh tay, nhìn mình trong kính thủy tinh, trong lòng vẫn nghĩ về Triệu Trinh.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên âm thanh “tách tách” của nến cháy.
Đang lúc ấy, bên ngoài đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân —— đây là âm thanh đặc trưng của giày đen võ sĩ đạp lên nền gạch.
Trái tim Chu Tử nhảy rộn, lập tức đứng dậy.