Hồng Tuấn biết từ khi Lý Cảnh Lung tiếp quản Khu ma ti đến giờ, chắc đã sớm thuộc làu lịch sử, càng ở bên cạnh hắn, thì không có gì phải hoài nghi cả.
“Nếu như Thiên Ma thực ra…”
“Sẽ không, ta cam đoan.” Lý Cảnh Lung nghiêm túc nói, “Không phải lúc này, Hồng Tuấn.”
Hồng Tuấn cau mày, Lý Cảnh Lung nói, “Lần đầu tiên Thiên Ma giáng thế, là sau cuộc chiến tranh giành từ xa xưa, lần thứ hai, là chiến tranh thời Mục Dã. Thiên Hành hữu thường, bất vị Nghiêu tồn, bất vị Kiệt vong; lần thứ ba giáng thế chính là thời Hán Sở tranh hùng, em nghĩ xem, có liên quan gì?”
“Đều là đại chiến chết rất nhiều người.” Hồng Tuấn nói.
Lý Cảnh Lung gật đầu: “Phàm nhân chết đi, oán khí không tiêu tán, mới có thể tích tụ ở thế gian.”
“Nhưng trong ngàn năm cũng có rất nhiều chuyện xảy ra.” Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, “Xa không nói, nhưng bốn trăm năm trước, Hán Hồ giao chiến, người chết còn nhiều cỡ nào?”
Lý Cảnh Lung không nghĩ Hồng Tuấn cũng biết đến đoạn lịch sử này, hắn trầm ngâm một lát nói, “Em cảm thấy Giải Ngục, An Lộc Sơn có phải hấp thu ma khí khi đó sót lại không?”
Hồng Tuấn gật đầu, Lý Cảnh Lung thở dài: “Thực ra, mỗi một ngàn năm trôi qua, thì lệ khí lại càng nhiều hơn, Địch công cũng từng viết như vậy.”
Ngàn năm thứ nhất chính là ngàn năm xa xưa, trước cả trận chiến Trác Lộc, Thiên Ma đã sinh ra. Lần thứ hai là thượng cổ ba ngàn năm trước, chiến Mục Dã, Vũ Vương phạt Trụ, phá bốn mươi vạn đại quân Ân Thương, sau đó tiên đạo phong thần, dù người chết còn nhiều hơn một ngàn năm trước nhưng vẫn chưa hẳn là huyết tẩy Thần Châu.
Cho đến ba ngàn năm sau, nhân gian bảy nước tranh đấu, Chiến Thất Quốc khói lửa một cõi, hàng trăm vạn, hàng triệu người. Bạch Khởi giết binh sĩ đã đầu hàng của Triệu Quốc, bốn mươi vạn người. Sáu nước liên minh tiến quân đến Hàm Cốc quan, năm mươi vạn lính. Sau khi Tần thống nhất sáu nước, trận giết chóc này đã lên đến đỉnh điểm. Mà xa đồng quỹ, thư đồng văn [2] thiên hạ rốt cục cũng yên ổn, cứ tưởng rằng tai họa này đã đến hồi kết nhưng cuối cùng ‘thiên hạ khổ vì bạo Tần’, lệ khí nặng nề, cuối cùng Thiên Ma hiện thân.
Ghi chép lịch sử không thể kiểm chứng, Lý Cảnh Lung chưa tìm được miêu tả của lần trước Thiên Ma phục sinh như thế nào, nhưng có thể khẳng định – Bất Động Minh Vương cũng theo đó mà xuất hiện, trừ Thiên Ma, đưa lệ khí vào thiên địa mạch. Nếu không Địch Nhân Kiệt đã không xây dựng Khu ma ti.
“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Hồng Tuấn nói, “Nhưng ta nghĩ mãi không hiểu, rốt cuộc thì ta là cái gì?”
Lý Cảnh Lung bình thường không mấy khi nói về chuyện này, vì không muốn Hồng Tuấn phiền não, nhưng giờ quan hệ giữa hai người không còn như trước, hắn hiểu rõ Hồng Tuấn, phát hiện ra thiếu niên xinh đẹp này mặc dù luôn ngơ ngẩn nhưng trong lòng cất giấu rất nhiều suy tư.
Đặc biệt là chuyện Ma chủng và thân thế, mặc dù tỏ ra trong lòng không có khúc mắc gì, nhưng đó là vì Lý Cảnh Lung không nhắc tới, hắn cũng không thể hiện.
Né tránh mãi cũng không được, Lý Cảnh Lung dứt khoát nói: “Không gạt em, ta từng nghĩ rằng, việc này cùng với việc em là ai không quan hệ, em là em, là Hồng Tuấn, là tức phụ của ta.”
Hồng Tuấn liền cười, Lý Cảnh Lung không đợi trả lời, lại nói: “Em nói không sai, Thiên Ma rốt cuộc là thứ gì, ta cùng Mạc Nhật Căn, A Thái, Vĩnh Tư cũng vẫn thảo luận. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, đây là lời dạy của tổ tiên, muốn chiến thắng kẻ địch trước tiên phải hiểu rõ nó.”
Hồng Tuấn ‘Ừ’ một tiếng, “Ma chủng, ban đầu là trên người phụ thân ta, năm đó cha ta có hóa thân thành Thiên Ma sao? Nếu vậy, Bất Động Minh Vương đến giết… giết cha?”
Lý Cảnh Lung nói: “Pháp khí đầu tiên của Bất Động Minh Vương là Trí Tuệ kiếm, sau đó là Hàng Ma xử, dây trói yêu, Đại Nhật kim luân, Thực Nguyệt cung, Kim Cương tiễn, trước mắt dù không biết năm món kia ở đâu, nhưng nếu như cha em hóa Ma, thì chỉ có thể dùng sáu pháp khí này mới diệt trừ Thiên Ma trên người được.”
“Nếu như là ta?” Hồng Tuấn đột nhiên nói, “Nếu như ta…”
“Không được!” Lý Cảnh Lung nói, “Sao em lại nghĩ như vây?”
Hồng Tuấn mới mở miệng, Lý Cảnh Lung đã đoán được hắn muốn nói gì – hút toàn bộ ma khí và tam hồn của Giải Ngục, hóa thành ma rồi để Lý Cảnh Lung giết hắn.
“Được được.” Hồng Tuấn gãi đầu, “Lỡ như biến khéo thành vụng, trên tay huynh không có pháp bảo, ta mất ý thức thì càng phiền toái.”
“Không phải biến khéo thành vụng.” Lý Cảnh Lung nhíu mày, hơi bực tức mà nói: “Nếu em chết đi thì ta làm thế nào? Ta chỉ quan tâm em thôi!”
Hồng Tuấn ngược lại không nghĩ đến lời này, đành nói: “Được rồi.”
Xem ra Lục Hứa cực kỳ kín miệng, Lý Cảnh Lung lần đầu biết được ý niệm này của Hồng Tuấn, không dám giận cũng không dám sợ, đành phải nói với Hồng Tuấn mãi, Hồng Tuấn đành gật đầu nói được được được mãi.
“Được cái gì mà được.” Lý Cảnh Lung nói, “Em có nghe ta nói gì đâu!”
Hồng Tuấn quan sát Lý Cảnh Lung, đột nhiên cảm thấy chua xót, thực ra hắn cũng không quan trọng việc còn sống hay không, có lẽ vì lớn lên cùng Trọng Minh, Phượng Hoàng vốn không để ý sinh tử, Thanh Hùng cũng không quản nhiều. Thường nói ‘Triêu khuẩn bất tri hối sóc, huệ cô bất tri xuân thu’, người cũng được, yêu cũng thế, trước thiên địa rộng lớn, thời gian sống còn cũng chỉ như giọt nước trong biển lớn mà thôi.
Thế là hắn nhìn sống chết rất nhẹ nhàng, còn sống thì cứ khoái hoạt, dù mai có chết thì cũng không cần tiếc nuối, hơn nữa từ khi ở bên Lý Cảnh Lung, cảm thấy thật sự không uổng công tới thế gian hồng trần một lần.
Nhưng nếu bản thân chết đi, chỉ sợ Lý Cảnh Lung sẽ đau thương cả đời.
Lời này hắn không dám nói, nếu không muốn Lý Cảnh Lung giáo huấn không thôi, Hồng Tuấn thấy Lý Cảnh Lung tức giận chỉ biết gật đầu.
“Em thề đi.” Lý Cảnh Lung nói. “Sẽ cùng ca ca ở bên nhau, phải còn sống.”
Lúc này, trong lòng Hồng Tuấn cảm xúc ấm áp dạt dào, liền gật đầu: “Được, ở bên cạnh nhau, còn sống.”
Lý Cảnh Lung còn nói: “Em dùng tính mạng ta để thề, nếu em định làm loạn ta sẽ chết.”
“Không được.” Hồng Tuấn lập tức nói.
Lý Cảnh Lung thuận miệng nói: “Nếu em muốn làm như vậy thật, ta sẽ không ra tay, đứng bên cạnh nhìn xem, để em giết ta đi, đến lúc ấy em sẽ càng đau khổ, sau khi giết ta rồi, không ai khống chế được em nữa, hóa thành Ma vương rồi hủy diệt toàn bộ Thần Châu đại địa cũng được.”
Hồng Tuấn lập tức kêu lên: “Sao huynh lại như thế!”
Lý Cảnh Lung nói: “Vì sao không được? Tốt xấu gì ta cũng phải vì bản thân mình một chút chứ.”
Hồng Tuấn không còn cách nào, muốn nói cũng không nói được, Lý Cảnh Lung thông minh đưa ra cái biện pháp ngọc đá cùng nát thế kia, chính là vì cứu mọi người, Lý Cảnh Lung đã nói như vậy, Hồng Tuấn cũng đành thôi.
Đúng lúc này bên ngoài có người nói: “Cầu kiến đại vương.”
Hai con ngựa quay đầu, chỉ thấy hai nam tử cao gầy đi đến, mà gầy đến mức kỳ quái. Người bên trái có gương mặt tam giác của xà tinh, chính là Sa xà bắt được ở Ngọc Môn quan! Người bên phải chừng bốn mươi tuổi, lưng còng, mấy sợi râu bạc rối bù, như con khỉ, hơi cúi người, nói: “Bái kiến đại vương.”
Lý Cảnh Lung ra hiệu cho bọn họ tiến đến, Hồng Tuấn thầm nghĩ từ khi nào huynh ấy thành đại vương của bọn họ rồi? Lý Cảnh Lung nói với Hồng Tuấn: “Lão Ngũ là hầu yêu đi theo con Nhu lúc trước, Vĩnh Tư sau khi giết Nhu yêu, thả nó tự do, nó ở lại Lạc Dương bán hoa quả sinh cơ qua ngày.”
Hai yêu quái dập đầu với Hồng Tuấn, Hồng Tuấn mới biết hóa ra bọn chúng gọi mình là ‘Đại vương’! Vội nói: “Mau đứng dậy, ta không phải đại vương!”
Lý Cảnh Lung ra hiệu, Hồng Tuấn không rõ ràng lắm, đành gật đầu, Lý Cảnh Lung nói: “Lúc trước Cừu công tử phân phó các ngươi làm việc, làm đến đâu rồi?”
“Hồi bẩm hai vị.” Sa xà nói: “Thanh Hùng đại vương cũng phân phó chúng ta giám sát gắt gao, vài ngày trước có hai đại yêu quái dưới trướng Thiên Ma đã đến Lạc Dương…”
“Thanh Hùng?!” Hồng Tuấn kinh ngạc, “Thanh Hùng tới đây khi nào?”
______________________________________
[1] Xa đồng quỹ, thư đồng văn: Xe cùng một dấu bánh, sách cùng một loại chữ viết, ý chỉ thiên hạ hợp nhất tuân theo cùng một loại luật lệ. [2] Câu này đã được dịch ở chương 76, ý chỉ những thứ sinh mệnh bé nhỏ trong đất trời, sớm nở chóng tàn.