“Tam thiên mộng cảnh, trong ảo mộng, chỉ có những gì trong lòng ngươi là thực.” Lục Hứa niệm.
Trong tay Lục Hứa tỏa bạch quang, thấm vào trán Mạc Nhật Căn, nháy mắt, cuồng phong bay lên, trên thảo nguyên mênh mông vô bờ, những ngọn cỏ bị xéo nát bay lên, bay về chân trời phía nam trong vắt.
Một thiếu niên lảo đảo chạy trên thảo nguyên, thiết kỵ va chạm lẫn nhau, binh mã xông qua một thôn trang người Thất Vĩ, ánh lửa lóe lên, đất trời bỗng nhiên hóa biển lửa.
“Mẹ ơi!”
Thôn xóm bị thiêu thành than, thiếu niên đau khổ hô to, tìm xung quanh, mà giữa phế tích còn hơi nóng, một thi thể nữ nhân bị thiêu đen kịt.
Lục Hứa đột nhiên buông tay, không ngừng thở dốc.
Mạc Nhật Căn mở mắt, nhìn Lục Hứa, thần bí chớp mắt vài cái, nói: “Chỉ có ngươi nhìn thấy thôi, đừng nói cho ai hết.”
Lục Hứa: “…”
Mạc Nhật Căn kéo tay Lục Hứa ấn lên trán, bạch quang lại tỏa ra, thiếu niên cưỡi sói, đằng sau còn một đàn sói chạy theo, rong ruổi khắp thảo nguyên. Ngân hà như thác, tinh quang lấp loáng, trong đêm dài, hắn ngẩng đầu nhìn chân trời phía xa, nhìn Bạch Lộc nhẹ nhàng đạp trên không trung bay đến.
Sau một lúc, Mạc Nhật Căn tỉnh lại.
Lục Hứa thu tay, kinh ngạc nhìn hắn.
“Được rồi.” Mạc Nhật Căn thở một hơi nhẹ nhõm, đầu hơi đau, ngồi dậy xong liền trầm ngâm một lát.
“Đó là ai?” Lục Hứa đột nhiên hỏi.
“Mẹ ta.” Mạc Nhật Căn cười nói, “Ngươi cũng nhìn thấy nàng mà? Quả thật là một nữ nhân rất đẹp.”
Lục Hứa không thể nào liên hệ được cỗ thi thể bị thiêu cháy và mẫu thân trong trí nhớ của Mạc Nhật Căn với nhau.
“Vì sao lại như vậy?” Lục Hứa bất an nói.
Mạc Nhật Căn đáp: “Khi mẹ ta sinh ta, cha ta không ở bên cạnh, ta ở A Khắc Hồn Bộ lớn lên, bọn họ nói đêm ta sinh ra, tất cả sói trên thảo nguyên đến, bao vây toàn bộ thôn trang…”
Lục Hứa nhíu mày, Mạc Nhật Căn ngồi trên giường, cởi ngoại bào, áo trong, lộ ra lồng ngực màu đồng rắn chắn, đổi một thân áo thô, nhìn gương buộc lại, nhìn hình ảnh phản chiếu của Lục Hứa trong gương nói tiếp: “Mẹ ta kể lại, ngày ta sinh ra cả người toàn lông sói, sau đó mới rụng đi, nghĩ là yêu lực khi đầu thai còn chưa hoàn thiện. Mấy ông già còn cho ta là yêu quái. Cho đến khi A Khắc Hồn Bộ bị chiến hỏa thiêu rụi, ta mới rời khỏi Ốc Luân Hồ, cầm tín vật của mẹ ta đến Thất Vi tìm cha… Trong tộc có một vị trưởng lão người Tát Mãn, kiên quyết bảo ta là Thương Lang chuyển thế, bảo ta đến hạp cốc trong Hoành Sơn…”
Lục Hứa nói: “Nhưng Hồng Tuấn bảo ngươi có bốn đệ đệ.”
“Không cùng mẹ sinh ra.” Mạc Nhật Căn cười nói rồi làm động tác, “Nhỏ nhất chỉ lớn có thế này.”
Lục Hứa lúc nào cũng thấy Mạc Nhật Căn vui vẻ, không nghĩ tới trong mộng của hắn lại có một đoạn quá khứ như vậy.
“Không cần nói gì để ta rời đi đâu.” Mạc Nhật Căn nói, “Thiên Ma với quá khứ của ta hẳn rất có hứng thú.”
“Về sau tìm hung thủ giết mẹ ngươi báo thù sao?” Lục Hứa lại hỏi.
“Đi thôi.” Mạc Nhật Căn không trả lời, “Thay quần áo đi, chúng ta cùng xuất phát.”
Hoàng Hà nước chảy xiết, sau khi đến Vị Hà, thuyền bắt đầu hơi chao đảo, Hồng Tuấn ngủ qua một ngày, Lý Cảnh Lung ôm Hồng Tuấn, từ trưa hôm đó ngủ đến hừng đông ngày thứ hai. Khi Hồng Tuấn tỉnh dậy, duỗi lưng một cái, phát hiện Lý Cảnh Lung đang ôm hắn mà sắc mặt có hơi nghiêm nghị.
“Huynh không sao chứ?” Hồng Tuấn hỏi.
“Em không sao chứ?” Lý Cảnh Lung hỏi ngược lại, “Có đau không?”
Lần thứ ba đi vào quá sâu khiến Hồng Tuấn không dễ chịu cho lắm, trừ việc đó ra thì đều rất tốt. Hồng Tuấn chưa từng nghĩ đến, làm chuyện này lại khoái hoạt đến vậy, khó trách người ta hay nói trên đầu chữ sắc có cây đao, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Kia là trải nghiệm cả thân xác lẫn tinh thần, Hồng Tuấn lại nghĩ đến, nhưng sợ bản thân không chịu được. Mà khi dục vọng qua đi, lại cùng Lý Cảnh Lung xích lõa ôm ấp, thân mật với nhau, khiến hắn cảm giác như đang được ‘yêu’ vậy.
“Huynh không sao chứ?” Hồng Tuấn nói, “Sao sắc mặt không tốt vậy?”
Hồng Tuấn thấy Lý Cảnh Lung đêm qua làm đến ba lần, thấy mặt hắn có hơi trắng bệch, Lý Cảnh Lung lại nói: “Nói đùa gì vậy? Ca ca hiện giờ giống túng dục quá độ hay sao? Lại muốn nữa sao?”
Hồng Tuấn vội vàng xin tha, giữ tay Lý Cảnh Lung, cười nói: “Thực ra lần cuối ta rất thích, dù có hơi không thoải mái, huynh học ở đâu vậy?”
Lý Cảnh Lung nắm tay Hồng Tuấn đặt lên lồng ngực mình, nói: “Xem xuân cung đồ.”
Hồng Tuấn: “…”
Lý Cảnh Lung hôn Hồng Tuấn một cái, đứng dậy nói: “Ta tìm cho em chút đồ ăn…”
“Ta không muốn ăn.” Hống Tuấn nói, “Đến ngủ thêm lát nữa.”
Lý Cảnh Lung: “Nghe lời, ăn xong lại ôm em ngủ, đến Lạc Dương còn ba ngày nữa…”
Lý Cảnh Lung nói chưa xong, Hồng Tuấn ôm chặt hắn không buông lại, khẽ liếm mút cơ ngực cùng đầu nhũ. Lý Cảnh Lung bị Hồng Tuấn đùa như vậy, cả người cứng đờ.
“Huynh xem, cũng không cứng lên được nữa…” Hồng Tuấn còn khẽ nắm lấy vật kia của Lý Cảnh Lung, “Lần sau không làm nhiều như thế nữa…”
“Thật ra là vì…” Sắc mặt Lý Cảnh Lung hơi kỳ quái.
Hồng Tuấn: “???”
Lý Cảnh Lung nhịn một hồi, “Không được, ta phải…”
Nói xong, liều mạng đẩy Hồng Tuấn ra, vội vàng đứng dậy mặc quần chạy ra ngoài cửa, Lý Cảnh Lung cứ để chân trần mà ra ngoài, Hồng Tuấn ngơ ngác ngồi trên giường nhìn ra ngoài.
“Ọe…” Lý Cảnh Lung nôn.
Hồng Tuấn ngũ lôi oanh đỉnh, không thể nào, làm sao lại tổn thương thân thể đến mức này?
Trên boong thuyền, Lý Cảnh Lung vịn vào mạn thuyền mà nôn. Hồng Tuấn mặc quần, cởi trần chạy ra, vôi vàng nói: “Đều là ta không tốt, huynh không sao chứ?”
Lý Cảnh Lung: “…”
Hồng Tuấn vội vỗ lưng cho Lý Cảnh Lung, thầm nghĩ có phải hôm qua cảm lạnh rồi hay không?
Lý Cảnh Lung trấn định lại nói: “Lấy cho ta ít nước.”
“Lần sau chúng ta không nên…”
“Không không, em nghe ta nói đã, không phải cái kia… ọe….”
“…”
“Quan gia say sóng! Mau trở về nghỉ ngơi đi! Dùng đồ thanh đạm là được, nhớ đừng ăn nhiều.” Người chèo thuyền hô lên.
Sắc mặt Lý Cảnh Lung trắng bệch, tính trời tính đất không tính đến việc bị say sóng. Hồng Tuấn đột nhiên cảm thấy buồn cười, lần đầu hắn ngồi thuyền, còn chưa biết chuyện này, nhưng trước có xem qua trong sách thuốc, thế là chạy đi chạy lại, tìm cháo trắng. Lý Cảnh Lung cả người ỉu xìu, khác hẳn bộ dáng hùng phong phấn chấn trên giường hôm trước ngồi húp cháo.
Hồng Tuấn thi châm sau tai hắn, sau đó lấy ít thuốc mấy người trên thuyền hay dùng nấu một bát thuốc, để Lý Cảnh Lung uống hết rồi yên tâm nằm ngủ, Lý Cảnh Lung mệt không chịu nổi, mặt mũi gì cũng mất sạch.
“Cứ nghĩ hai ba ngày nay có thể cùng em thân mật một chút…” Lý Cảnh Lung nửa đói bụng nửa buồn nôn, nói không ra hơi, “Thế mà lại say sóng.”
Hồng Tuấn cười nói: “Không sao, ta cũng thích thế này. Cùng huynh làm gì ta cũng thích.”
Bây giờ đã là tháng tư, gió đên trên sông Hoàng Hà vẫn rất lớn, Lý Cảnh Lung ở trong chăn từ đằng sau ôm lấy Hồng Tuấn, hai người ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy sao trời lóe sáng bên ngoài cửa sổ.
_______________________________________
Nhất thạch nhị điểu: một hòn đá ném trúng hai con chim
Nhục chưa =))))) say sóng hết cả làm ănnnn