Trong thế giới ý thức mơ hồ ấy, đất trời trắng xóa một mảnh, mà hắn cứ chạy mải miết mãi, không có điểm dừng, cũng không biết đâu là điểm cuối.
Nhưng hắn vẫn cứ chạy, dường như trong thế giới vô tận này, có ai đó đang chờ hắn. Nhưng hắn không đến, thế mình sẽ đi? Nhưng chạy khắp một lượt Hà Tây, chưa hề dừng lại, cũng không biết đang tìm kiếm thứ gì?
Mạc Nhật Căn nghiêng đầu, nói với Lục Hứa: “Thật xin lỗi, Lục Hứa.”
Lục Hứa nhướn mày, ra hiệu hắn có gì thì cứ nói.
“Khi trước ta nghĩ mãi không thông.” Mạc Nhật Căn nói, “Ta… không giống trưởng sử, ta nghĩ là… thế nhưng lại… tất cả đều do ta, ngươi đừng giận…”
Lục Hứa: “???”
Mạc Nhật Căn nghĩ, lại nói: “Ta cứ nghĩ Thương Lang Bạch Lộc, đều là… nhưng mà…”
“Ngươi có gì cứ nói thẳng đi.” Lục Hứa không nhịn được nữa.
Mạc Nhật Căn suy nghĩ một lát, vẫn quay lưng về phía Lục Hứa, “Hồng Tuấn nói đúng, làm không được… vẫn coi như huynh đệ đi.”
“Ta lúc đầu cùng hắn là huynh đệ tốt.” Lục Hứa nói, “Ngươi nghĩ nhiều quá đấy sói ngốc.”
Mạc Nhật Căn nghiêng người sang, lúng túng: “Ta nói là ta và… ngươi.”
Lục Hứa: “…”
Mạc Nhật Căn thấy Lục Hứa không nói gì, vội giải thích: “Khi trước ta cứ nghĩ Thương Lang Bạch Lộc sẽ nên duyên vợ chồng, cho nên mới… ngươi đừng trách ta mạo muội…” Hắn không dám nhìn thẳng vào Lục Hứa, quay đầu đi, “Đều do ta không tốt…”
“Đương nhiên.” Lục Hứa nói: “Ta cũng không thích ngươi.”
Mạc Nhật Căn nghe vậy, thở phào một cái, “Vậy được rồi. Lục Hứa, ta không có ý nghĩ gì xấu với ngươi cả.”
Lục Hứa nói: “Đơn giản là không hiểu được.”
Mạc Nhật Căn gãi đầu, muốn nói gì nữa thì Lục Hứa đã quay người rời đi. Mạc Nhật Căn khẽ giật mình muốn đuổi theo, nhưng thân ảnh của Lục Hứa đã biến mất ở cầu thang, trong lòng Mạc Nhật Căn đột nhiên cảm thấy phiền muộn áy náy, dường như đã tổn thương Lục Hứa rồi.
Dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện, tiếng trống chiều đã dừng, Hồng Tuấn ra phía trước tửu quán.
“Đừng hỏi.” Hồng Tuấn nói, “Ta sẽ không nói cho huynh!”
Lý Cảnh Lung đi theo, Lục Hứa lại như một cơn gió tiến đến: “Sắp đi sao?”
Lục Hứa cầm hành lý của Hồng Tuấn, quăng đến, Hồng Tuấn đón lấy đặt lên yên ngựa, Lý Cảnh Lung nhìn bốn phía, nói với Lục Hứa: “Không cần báo lại đâu, bọn ta rời thành đây.”
“Cẩn thận.” Lục Hứa nói với Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn khẽ gật đầu, quay người lên ngựa. Mạc Nhật Căn đứng ở mái hiên trên lầu hai, huýt sáo với Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung nói: “Trường An giao cho các ngươi, đi!”
Mạc Nhật Căn giơ kiếm chỉ, vung lên, Hồng Tuấn đi phía trước, Lý Cảnh Lung đi đằng sau.
Cá chép yêu chạy ra, tay còn cầm cái nồi, hô: “Cơm tối còn chưa ăn mà!”
“Em vẫn cứ như vậy.” Lý Cảnh Lung giục ngựa đuổi theo, “Đừng chạy nữa được không?”
Hồng Tuấn thả chậm tốc độ, quay đầu nhìn Lý Cảnh Lung, nói: “Huynh đáp ứng ta không được hỏi nữa thì ta sẽ không chạy.”
Lý Cảnh Lung nhượng bộ: “Được, ta không hỏi, trừ phi em tự nói, ta một câu cũng sẽ không hỏi.”
Hồng Tuấn mới ghìm ngựa chậm lại, lúc này Trường An chuẩn bị cấm người dân đi lại ban đêm, cả thành giới nghiêm, vẫn chưa có lệnh truy nã Lý Cảnh Lung, Dương Quốc Trung cố gắng khuyên bảo, Lý Long Cơ vẫn còn nương tay, một khi Lý Cảnh Lung chịu tội khi quân thì không cách nào cứu vãn.
Lý Cảnh Lung đi về phía đông thành, đưa lệnh bài, lại dùng Ly Hồn phấn để thủ thành hắt xì một cái, rồi mở cửa, cùng Hồng Tuấn rời thành. Đến một vùng cánh đồng hoang vu, mới đi chậm lại, Hồng Tuấn đi trước, Lý Cảnh lung theo sau, hai ngựa một trước một sau đi tiếp.
Hồng Tuấn thi thoảng quay đầu nhìn Lý Cảnh Lung không khỏi nghĩ đến đêm tuyết lúc rời khỏi Đôn Hoàng.
Mảnh trăng sáng giữa trời, sóng lúa ven đường xào xạc, từ lúc ra khỏi thành, Lý Cảnh Lung cũng không tiếp tục đuổi theo. Hồng Tuấn đứng ở phía trước đợi hắn nhưng không thấy Lý Cảnh Lung đi đến.
“Huynh làm sao vậy?” Hồng Tuấn từ đằng xa hỏi.
“Em nói đi?” Lý Cảnh Lung nói.
Hồng Tuấn không đáp, “Đi thôi.”
Ánh mắt Lý Cảnh Lung tràn ngập phẫn nộ, Hồng Tuấn biết hắn giận, những vẫn rất kiên trì, chỉ là có vài việc, nếu để Lý Cảnh Lung biết thì chỉ phiền não hơn thôi.
“Ta không muốn nói là…”
“Đừng nói gì cả.” Lý Cảnh Lung nói, “Ta đáp ứng không hỏi rồi.”
“Vậy thì đi thôi.” Hồng Tuấn quay ngựa, nói.
Hai người cưỡi ngựa chạy một lát, Hồng Tuấn hơi buồn ngủ, giữa đêm rời thành khó mà bị bắt, nhưng đi cả buổi như vậy thì quả không chịu được. Lý Cảnh Lung cũng không đi bên cạnh.
“Chúng ta tìm một chỗ nghỉ chân đi.” Hồng Tuấn nói, “Ta buồn ngủ.”
Lý Cảnh Lung vẫn không nói gì, Hồng Tuấn: “Huynh nhìn thôn phía trước thế nào?”
Hồng Tuấn tội nghiệp nhìn Lý Cảnh Lung rất muốn bồi tội nhưng không biết nói thế nào.
“Em nói, ta không nói gì cho em cả.” Lý Cảnh Lung nói, “Em không phải cũng như thế sao? Có nghĩ đến tâm tình của ta không?”
Hồng Tuấn nói: “Không giống nhau mà.”
Lý Cảnh Lung: “Sao lại không giống?”
Hồng Tuấn: “Huynh nói sẽ không hỏi nữa.”
Lý Cảnh Lung: “Ta không hỏi, chúng ta đang nói chuyện khác đấy.”
Hai người đối mặt, lông mày Lý Cảnh Lung cau chặt, dường như vẫn còn bực bội, Hồng Tuấn kéo tay hắn, nói: “Huynh đừng giận nữa.”
Hồng Tuấn trước giờ không biết dỗ người, Lý Cảnh Lung nói: “Vậy em muốn làm gì?”
Hồng Tuấn dò xét nhìn hắn, hỏi: “Huynh muốn ta làm gì?”
Lý Cảnh Lung nói: “Chờ lúc không có ai, thì thân cận với ta.”
Hồng Tuấn gật đầu: “Được.”
Chạy tiếp một đoạn, lúc Lý Cảnh Lung tới gần, Hồng Tuấn quay đầu nhìn hắn, sắc mặt Lý Cảnh Lung hòa hoãn đôi chút, Hồng Tuấn nói: “Chỗ này không có ai.”
Lý Cảnh Lung đáp: “Rừng núi hoang vu không được.”
Lại đến trước một thôn trang, sau thôn có bến tàu, vừa đến hừng đông, trên bến tàu có không ít người qua lại.
“Sao lại không cưỡi ngựa?” Hồng Tuấn hỏi, “Xuôi theo Hàm Cốc có phải nhanh hơn không?”
Lý Cảnh Lung nói: “Hướng Hàm Cốc quan đều là dịch trạm có tai mắt của Dương Quốc Trung và An Lộc Sơn, dễ bị phát hiện.”
Lý Cảnh Lung ra hiệu cho Hồng Tuấn chờ, rồi đến nói chuyện với chủ thuyền. Thuyền đi từ Vị Thủy đến Hoàng Hà đều không chở khách chỉ chở hàng, Lý Cảnh Lung nhìn quanh, mua ít đồ bỏ vào ngực, lấy tiền rồi gọi Hồng Tuấn qua, bảo hắn dắt ngựa lên thuyền.
Chủ thuyền nhận tiền, dẫn bọn họ đến đuôi thuyền, nói: “Đường thủy không nhanh bằng đường bộ nhưng rất an toàn, hai vị quan gia nghỉ ngơi trước. Công việc được phân phó sẽ làm xong, buồng nhỏ của hai vị đi dọc từ đây vào.”
Hồng Tuấn lần đầu được ngồi thuyền, cực kỳ tò mò, thuyền này chở rất nhiều hàng hóa, chính là thuyền rồng tiền triều cải biến lại. Nhà Tùy đổi chủ, Lý gia muốn hủy hàng trăm chiếc thuyền của Dương đế, bị Ngụy Chinh ngăn cản, đổi thành thuyền chở hàng. Lúc đóng thuyền dùng tài nghệ của các thợ bậc nhất lại dùng chất gỗ tốt nhất mà đóng, hơn trăm năm còn chưa hỏng hóc gì, vẫn di chuyển được ở Hoàng Hà.
Trên thuyền chia làm sáu tầng, chở đầy lương, rượu, đồ sứ, khoang thuyền rộng rãi, trên tường có sáu cửa sổ, một cái giường lớn dựa vào tường, còn có bình phong che chắn, trải thảm mềm, có bàn trà, lư hương, chắc là chỗ ở của Giám vận trong triều thi thoảng ở lại.
“Gian phòng kia rất…” Hồng Tuấn vừa mới đi vào, nói được nửa câu bị Lý Cảnh Lung ôm lấy.
“Để ta xem một chút đã!” Hồng Tuấn vội nói, Lý Cảnh Lung mới buông hắn ra, Hồng Tuấn bò lên giường, mở cửa sổ, thấy trời càng sáng, phía dưới còn có người kiểm hàng. Trên cửa sổ còn buông rèm, gió thổi bay phất phơ.
Lý Cảnh Lung quay người cài cửa, bỏ ngoại bào, gỡ tay áo, đi đến bên giường, một khắc cũng không thể bỏ phí, ấn lấy Hồng Tuấn, thấp giọng nói: “Mau, ta nhớ sắp chết rồi.”
Hồng Tuấn: “…”
Lý Cảnh Lung ôm Hồng Tuấn, nói: “Ta còn giận đấy, em định dỗ ta thế nào?”
Hồng Tuấn cười, một tay đặt bên má Lý Cảnh Lung chủ động hôn. Lý Cảnh Lung im bặt, mở to hai mắt, hơi thở bỗng nhiên dồn dập. Hồng Tuấn chăm chú hôn hắn, động tác rất vụng về, nhưng vẫn khiến máu nóng trong người Lý Cảnh Lung sôi sục, choáng váng một trận xong, liền nằm rạp xuống, để Hồng Tuấn nằm trên giường, cúi đầu hôn.
__________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: chương mới ngày mai có phúc lợi, mọi người vào xem sớm, quá thời gian sẽ không có nữa đâu -3-
__________________________________________
Lâm hành tiền tịch: buổi tối trước khi rời đi
Mai có H, xin nhắc lại, mai có H =))) mình định hôm nay làm luôn mà nhiều việc quá không làm xong được. Mà vì Tấn Giang khóa H, nên mò mẫm mãi mới kiếm được bản đúng… xong dồi nó dài vl dài, mình thì chưa edit H bao giờ, hy vọng không tệ quá.