“Sao lại…” Lời nói của Danitz bị ánh mắt băng giá điên cuồng kia chặn lại.
Gã vừa ngây ngốc vừa bối rối tháo khăn quàng cổ, vô thức cảm thấy những người xung quanh đang đánh giá mình, đều nhận ra mình chính là một hải tặc vĩ đại với số tiền thưởng 5500 bảng, ‘Liệt Diễm’ Danitz.
Klein vẫn duy trì nụ cười ẩn chứa sự điên cuồng, tiếp tục sắp xếp:
“Bỏ mũ xuống.
Ra kia mua vé.”
Trong nháy mắt, Danitz như thể bị một tia sét đánh trúng, suýt nhảy dựng lên.
“Thế thì tôi… sẽ bị nhận ra mất…” Dưới cái trừng mắt của Gehrman Sparrow, giọng gã ngày càng nhỏ dần.
Đến giờ phút này, cuối cùng gã cũng nhận ra Gehrman Sparrow muốn làm gì.
Hắn muốn lấy mình với giá trị 5500 bảng ra làm mồi nhử, câu đám hải tặc tham lam hoặc những cường giả của đám băng đảng kia ra! Cứt chó! Sao vừa rồi mình lại nghĩ làm bạn với hắn cũng ổn chứ, sao vừa rồi mình lại cho rằng hắn chính là bạn của mình chứ! Thằng mặt l*n này nữa! Danitz liên tục gào thét và chửi rủa trong lòng.
Gã không thể nào phản kháng, vì gã biết Gehrman Sparrow là tên có thể điên cuồng tới cỡ nào.
Đây là một tên điên muốn săn cả tướng quân hải tặc!
Vẻ mặt méo mó của Danitz lộ ra một nụ cười, gã vừa khẽ lắc đầu, vừa bỏ mũ xuống, từ từ đi về phía Deniel.
Chung quanh gã, từng ánh mắt chiếu qua, dừng lại hai giây rồi chợt dời đi.
Từng con ma men rút về sau như thủy triều, lộ ra một con đường trống vắng rộng rãi, giống như hải dương tách làm đôi.
Nhìn phản ứng của họ, trong nỗi lo lắng và hoảng sợ, Danitz còn cảm thấy ngạc nhiên.
Đây chính là cái uy của hải tặc vĩ đại sao? Đây chính là cảm giác trở thành tâm điểm của đám đông, được người người ngưỡng mộ sao? Móa nó, mình nghe thấy tiếng kẻ nào nói tên mình ra, xì xào ‘Liệt Diễm’… Danitz biết gã đã bị nhận ra, vừa nơm nớp lo sợ đi thẳng về phía trước, vừa vung hai tay xuống chuẩn bị chiến đấu.
“Danitz? ‘Liệt Diễm’ Danitz?” Trong đám người, ‘Mắt Xanh’ Meath ngạc nhiên bật thốt.
Cấp dưới của y cũng đưa mắt nhìn theo, hưng phấn reo lên:
“Sếp ạ, đúng là ‘Liệt Diễm’ Danitz thật rồi! 5500 bảng đấy!
Chúng ta ra tay chứ?”
Meath híp đôi mắt xanh thẳm, giơ bàn tay trái lên đập mạnh vào gáy tên cấp dưới:
“Đồ ngu đần này!
Nếu ‘Liệt Diễm’ Danitz mà ngu đần như mày, chẳng biết nó đã chết bao nhiêu lần rồi!
Nó dám xuất hiện như vậy, chứng tỏ chẳng sợ bị tập kích! Sau lưng nó ẩn giấu một cường giả chăng?”
Meath đột nhiên hoảng sợ, nhìn khắp tứ phía.
Y nghi ngờ rằng ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina Edwards đã bí mật tới Thành Khảng Khái – Bayam!
Xuyên qua kẽ hở giữa người với người, ở chỗ gần lối vào, y trông thấy một quý ngài trẻ tuổi mặc áo khoác đen có hai hàng cúc, đầu đội mũ phớt lụa cao nửa, tóc đen mắt nâu, khuôn mặt gầy gò, góc cạnh rõ ràng.
Không cần nói ra, linh cảm Meath cũng mách bảo y, đây là một tồn tại hết sức đáng sợ.
Linh cảm cao đã từng kéo tới bao nhiêu vấn đề cho y, nhưng cũng giúp y thành công trốn tránh được càng nhiều nguy hiểm hơn nữa!
“Đi thôi!” Y nén giọng ra lệnh, nhờ mấy vị khách uống rượu cản trở, chạy ra ngoài quán bar từ cửa sau giống Danitz trước đó.
Danitz hãi hùng khiếp vía đi tới trước mặt Deniel, mua hai tấm vé đi tàu Galagos ngay trước khuôn mặt kinh ngạc và sợ hãi của đối phương.
Mãi cho tới khi quay trở về đường cũ, dưới ánh mắt ra hiệu rời quán bar của Gehrman Sparrow, gã cũng không gặp ai phát động tấn công bất ngờ.
Chẳng phải người ta hay nói trong đám hải tặc có rất nhiều dân liều mạng à? Quả nhiên, lòng tham tạm thời nổi lên, cạm bẫy đặt quá vội thì khó mà hiệu quả… Điều dị thường hay đi kèm với chuyện gì đó không ổn, đương nhiên, cũng có thể lợi dụng điều dị thường để đe dọa kẻ địch… Tiếc quá… Klein nhấn mũ phớt, theo sát Danitz.
Bấy giờ, Danitz đang quanh quẩn cạnh chiếc đèn khí gas bên đường. Thấy Gehrman Sparrow đi ra, gã cười gượng:
“Tôi có thể quàng khăn cổ với đội mũ được rồi chứ?
Haha, đám thỏ đế chết nhát kia!”
“Có thể.” Klein không dừng lại, nhanh chân chạy thẳng tới một đầu phố khác.
Danitz co rụt đồng tử, vội vàng đuổi theo, gấp gáp hỏi:
“Sao tự dưng phải chạy trốn?”
Klein không quay đầu lại, đáp bằng giọng điềm nhiên:
“Ngươi muốn ở lại mời Kẻ Trừng Phạt đến à?”
Vừa nói, hắn vừa rút một người giấy ra, vung tay biến nó thành tro tàn.
Bấy giờ Danitz mới sực tỉnh, dù đám thỏ đế chết nhát kia không dám tự mình tấn công, nhưng chắc chắn có gan đi tố cáo. Nếu thành công, chúng còn có khả năng rất lớn nhận được một phần tiền thưởng!
Cả hai cật lực chạy thẳng vào một con hẻm yên tĩnh. Thấy Gehrman Sparrow dừng lại, Danitz mới có thời gian quấn kín khăn quàng cổ, đội mũ lên.
“Giờ chúng ta đi đâu?” Danitz hơi thở dốc.
Klein quét mắt qua gã, đáp:
“Tìm Elland.”
Khóe miệng Danitz lập tức co giật hai cái, gã chỉ hận không thể ném một cầu lửa qua.
“Mua vé tàu đi Đảo Dilynius.” Klein bồi thêm một câu, băng qua con hẻm này.
Đảo Dilynius là hòn đảo đầu tiên đi qua phía nam Quần đảo Rorsted.
“…Đúng rồi, từ đó cũng có tàu đi Galagos! Hiện giờ sự chú ý của mọi người đang đổ dồn về tàu chở khách đi từ Bayam tới Galagos, nhất định sẽ không ai nghĩ ra chúng ta đi vòng qua Dilynius!” Danitz bừng tỉnh đi theo.
…
Sáng thứ ba, Klein tự tay giúp Danitz cải trang, biến gã thành một người lai đeo kính mắt viền vàng.
Dù không thể nào sử dụng năng lực của “Người Không Mặt”, song so với cách giả trang trước đó của Danitz, hiện giờ đã tốt hơn ít nhất mười lần.
Họ thuận lợi lên tàu, chuẩn bị đi tới cảng Đảo Dilynius ở phía nam. Cuộc hành trình này mất khoảng 10 tiếng.
Tuu!
Con tàu chở khách rời cảng, tiến vào đại dương.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, tầng mây mỏng manh và bầu trời xanh tươi, trong làn gió nhẹ mang theo hơi lạnh, con tàu động cơ lai này lặng lẽ chạy giữa làn sóng gợn lăn tăn, yên ổn khởi hành tới trưa.
Lúc này, Klein ngồi trong khoang tàu, đang cân nhắc tới một phần nội dung trong Cuốn Sách Bí Mật. Còn Danitz thì dạo qua dạo lại, mặc sức tưởng tượng ra cảnh mình và đám bạn đồng hành sẽ khoác lác với nhau ra sao.
Đột nhiên, tầm mắt họ chợt tối sầm lại, tựa như một lớp mây bay qua che khuất mặt trời.
Klein vô thức nhìn ra ngoài, trông thấy không biết tự bao giờ, một chiếc thuyền buồm khổng lồ đen kịt xuất hiện. Nó dài gần trăm mét, cánh buồm treo cao, hai bên mạn thuyền là một hàng đại bác.
Trước khi tới gần đây, nó hơi dịch chuyển sang phía khác một chút, song vẫn khiến khu vực xung quanh như thể có một vầng mặt trời đen đi qua.
Danitz lộ ra một vẻ mặt phức tạp xen lẫn sùng bái và sợ hãi cùng chán ghét. Gã xuýt xoa một tiếng, thì thầm như nói mê:
“Tàu Hắc Hoàng Đế…”