Ghi chép xong, Đại Lý tự không nhiều lời nữa, Hồng Tuấn lại muốn đi tìm Trình Tiêu, mà Trình Tiêu một mực né tránh, chỉ thả mọi người về.
“Ta muốn đi cứu trưởng sử.” Hồng Tuấn nói.
“Ta ủng hộ.” Lục Hứa đáp ứng. “Hai chúng ta cùng đi.”
“Hai ngươi bình tĩnh một chút!” Mạc Nhật Căn nói, “Không phải đã bàn bạc rồi sao?”
Mọi người tề tụ lại, Hồng Tuấn nói, “Bàn bạc cái gì? Người bị bắt rồi! Sao hoàng đế lại bắt giữ huynh ấy?” Phiền toái hơn, mọi người không biết kẻ thù là ai!
“Giải Ngục nhúng tay.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Trưởng sử đã nói qua, nếu như Giải Ngục hành động đối phó chúng ta, chắc chắn sẽ là tình huống này.”
“Là ai?”
“Dương Quốc Trung.” Mạc Nhật Căn nói, “Hắn không đi đâu cả.”
Trong chớp mắt Hồng Tuấn cảm thấy nguy hiểm, cũng có thể nói là, hành động của Khu ma ti từ trước tới giờ đều bị Giải Ngục theo dõi. Mà Lý Cảnh Lung rơi vào tay địch, không biết sống chết ra sao.
Lục Hứa nói: “Tiếp theo hắn sẽ đối phó chúng ta, khi nào thì đến?”
Mạc Nhật Căn khoát tay: “Ý của Giải Ngục ngươi chưa đoán ra sao? Hắn muốn mượn tay chúng tay, thay hắn đối phó.”
Hồng Tuấn lo nghĩ, Cừu Vĩnh Tư lại giải thích: “Hồng Tuấn, đừng lo lắng, trưởng sử đã an bài xong. Trước hết, người tạm thời chỉ đạo… là ngươi đi, tên đại ngốc này.”
“Ngươi mới là tên đại ngốc.” Mạc Nhật Căn nói: “Ngươi có lớn hơn ta không mà dám nói ta ngốc?”
Mọi người: “…”
Bình thường có Lý Cảnh Lung, mọi người đều nghe Lý Cảnh Lung phân phó, giờ không có hắn, mọi người lại nghe theo Mạc Nhật Căn, cảm thấy trong đám Khu ma sư này có cấp bậc kỳ quái thế nào đó, dường như theo thứ tự mọi người gia nhập Khu ma ti hôm đó mà sắp xếp, nhưng mọi người đều tự giác bỏ qua Hồng Tuấn.
“Ta cùng…” Mạc Nhật Căn nhìn mọi người, bắt đầu chia đội, giao Lục Hứa cho ai cũng không yên tâm, đành nói: “A Sử Na Quỳnh, hai ta đến Dương phủ thám thính động tĩnh.”
A Sử Na Quỳnh ‘ừ’ một tiếng, Mạc Nhật Căn phân phó Cừu Vĩnh Tư cùng Lực Hứa: “Hai người đến quân doanh của An Lộc Sơn dò xét phong thanh, tuyệt đối không được kinh động bọn chúng.”
Cừu Vĩnh Tư gật đầu, nhìn Lục Hứa rồi cả hai cùng rời đi.
“Ta và Hồng Tuấn đến cung Hưng Khánh.” A Thái nói.
Mạc Nhật Căn nháy mắt làm dấu với A Thái, ý là người phải trông chừng Hồng Tuấn cho tốt, A Thái hiểu ý liền gật đầu. Hồng Tuấn ban đầu cực kỳ lo lắng, nhưng thấy mọi người vẫn ung dung bàn bạc, lại cực kỳ đáng tin cậy mới thở dài một hơi.
Đêm xuống, Hồng Tuấn cõng theo Cá chép yêu, cùng A Thái chạy đến bên ngoài hậu điện cung Hưng Khánh, nhớ lại năm trước, lần đầu tiên Khu ma ti làm nhiệm vụ, Lý Cảnh Lung từ chỗ này, một tiễn bắn trúng tiểu hồ ly trong viện.
“Lão nhị bắt qua bắt lại, không bắt được yêu quái, bản thân còn bị giam giữ.” Cá chép yêu ở sau lưng Hồng Tuấn nói, “Đây là cái đạo lý gì?”
“Hoàng Dung nói hắn bị người hãm hại…”
Hồng Tuấn không ngừng lo nghĩ, bò lên thành cung, thò tay kéo A Thái, cả hai người nhanh chóng vô thanh vô tức đáp xuống đất.
“Sau đó sẽ đến lượt các ngươi đi?” Cá chép yêu nói.
A Thái đáp: “Cho dù là ai hãm hại trưởng sử, thái độ rất rõ ràng, hắn không định động thủ với chúng ta, chỉ cần chúng ta hành động, sẽ đến tận cửa tìm.”
Bố trí người ta đến mức này, quả đa mưu túc trí, Khu ma ti nghe Lý Cảnh Lung dặn dò, một khi hắn bị bắt giữ, dù làm cái gì, mọi người chắc chắn sẽ phản kháng. Muốn động thủ cứu người, lao ngục không phải đối thủ, muốn chạy lúc nào thì chạy.
Để Đại Lý tự tạm thời tiếp quản? Trình Tiêu không quản được, sẽ dễ dàng bị bọn họ tương kế tựu kế, mượn tra án lật lại thế cờ. Cách tốt nhất là cứ mặc kệ, chờ Hồng Tuấn sốt ruột tới phá ngục cứu người, chọc giận Lý Long Cơ thì tội danh của Lý Cảnh Lung càng không tẩy được.
Hồng Tuấn nghe nói như vậy, bỗng nhiên dừng lại, A Thái an ủi: “Chỉ cần cẩn thận là được, đi thôi.”
Trong hoa viên cung Hưng Khánh, ba cung nữ đang chơi đùa với một con vẹt, A Thái lấy đàn xuống, ra hiệu Hồng Tuấn bịt tai, nhẹ nhàng gảy mấy cái, giai điệu vang lên, mấy cung nữ tựa vào lan can ngủ thiếp đi.
Hai người rón rén đi qua hành lang, A Thái nói với Hồng Tuấn: “Trưởng sử nghi ngờ Giải Ngục nếu ở Trường An, nếu vậy hắn sẽ tìm cách tiếp cận ngươi, dù sao trong người ngươi có thứ ma chủng mà hắn thèm muốn nhất…”
Hồng Tuấn run rẩy, A Thái lại an ủi: “Nhưng mọi người còn ở đây, Giải Ngục không được đụng đến một sợi tóc của ngươi.”
“Đúng vậy.” Hồng Tuấn nghe vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp.
“Như vậy hắn làm thế nào để gạt bỏ chướng ngại này?” A Thái nhìn xung quanh không có ai, nhỏ giọng nói: “Đầu tiên là đối phó với trưởng sử, chỉ cần hoàng đế không tín nhiệm Khu ma ti nữa, sẽ khiến chúng ta tan tác. Khi đế lăng xảy ra sự việc, mọi người sẽ hoài nghi… Sau đó, Giải Ngục cho rằng đang khống chế được trưởng sử sẽ gặp chúng ta bàn điều kiện… Nếu đoán không sai, Giải Ngục sẽ tìm đến Mạc Nhật Căn… Chúng ta chỉ cần xác nhận trưởng sử vẫn bình an là được.”
“Bình thường các ngươi bàn bạc nhiều như vậy sao?” Hồng Tuấn ở sau lưng A Thái, đi xuyên qua bóng đêm, hỏi: “Trưởng sử cái gì cũng không nói cho ta.”
“Hắn sợ ngươi lo lắng.” A Thái ôn hòa cười, “Hy vọng ngươi lúc nào cũng được vui vẻ, không phải phiền não mấy việc này.
Hồng Tuấn: “…”
Hai người ở ngoài ngự thư phòng, A Thái liền dừng bước.
Trong đêm đen như mực, một đạo khói đen lượn lờ trong ngự hoa viên hóa thành một thân hình khổng lồ, đúng là yêu quái bọn họ thấy tại đế lăng!! Mà thủ vệ bên ngoài thư phòng đều đã ngất xỉu.
Đạo khói đen kia bay từ bên ngoài ngự hoa viên bay vào, toàn thân như có ngàn vạn con vật đang trườn bò, tạo thành thân thể, đi đến thư phòng Lý Long Cơ. Hồng Tuấn kinh hãi, nhìn A Thái, lập tức A Thái kéo hắn trốn ra sau cột trụ.
Yêu quái kia dần thành hình, hai tay chấm đất, khom lưng, thân thể như được cổ trùng lấp đầy… Lúc trước trong mộ tối tăm, không nhìn rõ, giờ thấy qua, hai tay chấm đất của yêu quái, đúng là hình dáng của con vượn.
Hồng Tuấn nhớ mang máng, đã từng nghe qua yêu quái này, lập tức thả Cá chép yêu xuống, hỏi: “Triệu Tử Long đây có phải là vượn không?”
“Cổ vượn!” Cá chép yêu kêu lên, “Hồng Tuấn tránh xa nó ra!”
A Thái nghẹn họng nhìn trân trối, hai người chỉ muốn nhập cung tìm Lý Cảnh Lung, không ngờ đánh bậy đánh bạ đụng ngay thứ yêu quái này, sau một khắc, mấy con côn trùng huyễn hóa, từ chân lên đầu, đổi một bộ hoàng bào, biến thành bộ dáng người khác.
Hồng Tuấn nắm chặt phi đao, không ngừng run rẩy, nói: “Đó là ai?”
“Hoàng đế…” A Thái nói, “Chỉ không nhớ là ai, Lý Trị hoặc Lý Hiển? Hồng Tuấn đừng động thủ! Nhìn cho kỹ rồi nói!”
Hồng Tuấn kiềm chế xúc động, Cá chép yêu nói: “Tên gia hỏa này rất khó đối phó, phi đao của ngươi chưa chắc đã giết được, ngàn vạn lần phải cẩn thận!”
Khi thấy cổ vượn huyễn hóa thành hình dáng tiên đế, hiện ra một dung mạo của người trung niên, chỉ tay về phía ngự thư phòng, nháy mắt, cánh cửa mở tung! Cổ vượn đi vào, từng bên trong truyền đến tiếng rống của Lý Long Cơ.
“Yêu nghiệt phương nào! Người đâu!”
A Thái kéo Hồng Tuấn, cả hai xông lên, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong ngự thư phòng không biết xảy ra chuyện gì, ‘oành’ một tiếng, vô số cổ trùng bay ra ngự hoa viên, bay về phía chân trời. Hồng Tuấn nhìn theo hướng chúng bay đi, A Thái nói: “Đến xem bệ hạ!”
Trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng, Lý Long Cơ đang nằm ngất trên ghế, Hồng Tuấn thầm nói không ổn rồi, kiểm tra hơi thở thấy hoàng đế chỉ vì kinh hãi quá độ mà ngất đi. Bên ngoài có tiếng hô: “Có thích khách…”
“Hộ giá!”
Cá chép yêu hô lên: “Có người đến bắt chúng ta, đi mau!”
Hồng Tuấn cậy miệng Lý Long Cơ, nhét cho hắn một viên đề thần bổ não, quay người vọt ra ngoài theo A Thái. Cá chép yêu đã sớm trốn đi, Hồng Tuấn cùng A Thái xông qua ngự hoa viên, có người hô lên: “Thích khách ở bên kia!”
“Mấy cái tên bao cỏ này!”
A Thái bị tai bay vạ gió, định xuống tay với thị vệ, Hồng Tuấn hô to: “Đi mau! Không kịp đâu!”
Hồng Tuấn lách mình, chen vào một cánh cửa, A Thái cũng bám theo, đây là đằng sau bình phong trong Kim Hoa Lạc. A Thái vung phiến, đèn đóm tắt hết. Sau đó có tiếng thị vệ nói: “Vừa mới thích khách chạy vào đây!”
“Không thấy ai vào đây cả!”
Theo tiếng rung của dây đàn, một giọng nam nhân trầm thấp chậm rãi nói.
Trong Kim Hoa Lạc có người, A Thái và Hồng Tuấn kinh hãi nhìn nhau.
“Vào cửa trước, ra cửa sau.” Người kia nói tiếp, “Hướng phía điện Thái Hòa!”
Bên ngoài nói: “Đa tạ Lý Quy Niên đại sư!”
Người trong Kim Hoa Lạc chính là Lý Quy Niên, vài tiếng đàn vang lên, hắn nói: “Ra đây.”