Khi trở về Khu ma ti, Hồng Tuấn định hỏi, Lý Cảnh Lung nói: “Không phát hiện được gì.”
Mạc Nhật Căn nói: “Người An Lộc Sơn mang theo không phải là bốn yêu quái kia chứ?”
Mọi người trở về, Lý Cảnh Lung vặn vặn tay, ngồi sau án trầm ngâm không nói gì. Lục Hứa lại giải thích với Hồng Tuấn: “Đêm qua chúng đi về phía đông bắc, cũng chính là hướng mà hôm nay An Lộc Sơn đến.”
Hồng Tuấn nói: “Chỉ dựa vào việc này làm sao dám khẳng định bốn yêu quái kia ở bên cạnh An Lộc Sơn?”
“Chỉ là suy đoán.” A Thái nói, “Đầu tiên bốn yêu quái đột nhiên xuất hiện đã rất khả nghi rồi, An Lộc Sơn gần đến Trường An, đế lăng xảy ra chuyện, khiến người ta không thể không liên tưởng.”
“Ừm.” Mạc Nhật Căn gật đầu, “An Lộc Sơn vào kinh, quân đội đóng ở phụ cận Trường An để tiếp ứng cho bốn con yêu quái này, rất hợp lý.”
A Sử Na Quỳnh nói: “Cũng không hẳn vậy, nếu như tên béo kia không biết tình hình, đám yêu quái chỉ là mai phục bên cạnh hắn thì sao?”
Cừu Vĩnh Tư vội vàng đi đến, đóng cửa lại, cười nói: “Vừa nãy ta thử xem, quả nhiên đúng như vậy.”
Hóa ra, Cừu Vĩnh Tư cố gắng sử dụng pháp thuật, khi pháp thuật tới gần đám người An Lộc Sơn, bị võ sĩ đi cuối cùng phát hiện.
“Có thấy rõ tướng mạo của hắn không?” Mạc Nhật Căn hỏi.
Cừu Vĩnh Tư đáp: “Thấy rõ, nhưng là hắn thấy rõ ta.”
Mọi người: “….”
Lục Hứa nói, “Cũng có thể là tên võ sĩ kia biết pháp thuật,”
“Ta nghĩ rằng hắn là yêu quái.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Nhân gian nhiều giáo phái, cứ là người tu đạo sẽ có chính khí trên người, không giống tên kia, khi nhìn ta đều mang theo tà khí.”
Hồng Tuấn nhớ tới bốn tên võ sĩ dáng người cao lớn, tay dài chân dài, lúc đó là hắn với Lý Cảnh lung đứng gần nhất.
Mọi người thảo luận một lúc, nhưng không thể nào liên hệ được với đám yêu quái trong lăng mộ, nhưng Hồng Tuấn mơ hồ cảm thấy bọn chúng có gì đó rất giống nhau.
“Ta cảm thấy… trưởng sử?” Hồng Tuấn nhìn Lý Cảnh Lung đang cúi đầu, còn nghĩ rằng hắn đang suy nghĩ, không ngờ là ngủ gật.
Mọi người đều im lặng, bận rộn vất vả như vậy, ai cũng cực kỳ mệt mỏi, đều rời đi cả. Hồng Tuấn ôm lấy Lý Cảnh Lung, từ bé hắn quen leo núi, thể lực rất tốt, nâng đồ vật chừng hai trăm cân cũng là chuyện thường, lúc này liền ôm Lý Cảnh Lung về phòng.
Khu ma ti lại ngày đêm loạn đảo, giữa ngày xuân cực kỳ yên tĩnh, trong viện chỉ có tiếng chim hót.
Hồng Tuấn nằm xuống bên cạnh Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung nằm mơ, vô thức ôm Hồng Tuấn vào trong ngực.
Giữa trưa, cung Hưng Khánh, Lý Long Cơ như mọi khi đang nghỉ trưa – hôm đó An Lộc Sơn về kinh yết kiến, hao phí không ít tâm tư của hoàng đế, thiên tử tóc bạc, sáng sớm dậy phải dùng phấn che đi nếp nhăn trên mặt, còn phải uống thêm một bát canh sâm để cho tỉnh táo phấn chấn.
Khi mọi việc xong xuôi, buổi chiều Lý Long Cơ nhờ Dương Ngọc Hoàn trấn an An Lộc Sơn, còn bản thân thì về điện, cứ thế mặc áo bào mà nằm xuống. Hai tháng tới đây, không ít các đại tướng nơi biên cương về kinh yết kiến. Sau mười ngày nữa là Quách Tử Nghi, sang tháng là Ca Thư Hàn, Cao Tiên Chi cùng một đám tướng lĩnh. Mỗi người đều nghĩ rằng hoàng đế già rồi.
Nhưng trên đời này có ai mà không già? Lý Long Cơ nhắm mắt, thở dài, già nua cũng chẳng đáng sợ, đáng sợ ở chỗ mọi việc thay đổi không biết đường nào mà lần. Có lẽ do hôm nay gặp An Lộc Sơn, thái độ của đám Tiết độ sứ với Dương Quốc Trung khiến hắn ý thức được rằng, ngày hắn băng hà, Dương gia sẽ trở thành mục tiêu công kích. Khi ấy, rời khỏi trần thế, hắn không thể bảo hộ Dương Ngọc Hoàn được nữa, nghĩ đến đây Lý Long Cơ không khỏi cảm thấy bi thương.
Một cơn gió thổi qua, những suy nghĩ hỗn loạn của Lý Long Cơ biến mất, bên tai nghe thấy tiếng: “Cũng nên tỉnh lại đi.”
“Ai?” Lý Long Cơ giật mình, vội vàng đứng dậy, nhưng một khắc sau, sự tình xảy ra khiến hắn không khỏi sợ hãi.
Một người mặc đế bào, nữ đế ung dung hoa quý, tóc dài tung bay, nghiêm nghị nói: “Lý Long Cơ!”
Lý Long Cơ lập tức hét lớn một tiếng, kinh hồn bạt vía, khi bình tĩnh lại, hắn nhìn lên, đúng là Võ hậu! Bình sinh người hắn sợ nhất chính là tổ mẫu, ngày còn trẻ, mỗi lần bái kiến Võ hậu, dù đã xế chiều, tuổi già sức yếu nhưng khí thế vẫn áp bức như thường.
Võ hậu híp mắt, chậm rãi giang tay, nói: “Đại Đường ta được ban thiên ân mênh mông, đang cường binh hưng thịnh, ngàn năm đại nghiệp!”
“Là… Là.” Lý Long Cơ sắc mặt trắng bệch, không phải quỷ, không biết làm thế nào.
“Yêu sắc đẹp hại đất nước, bệ hạ còn tin vào lời xằng bậy… Tử tôn bất hiếu như thế, còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông hoàng thất Đại Đường! Lý Long Cơ! Quỳ xuống cho ta!” Mặc dù Võ hậu chết đã lâu, nhưng vẫn còn uy nghiêm sót lại, vừa quát một câu, Lý Long Cơ liền run rẩy quỳ xuống.
“Còn không mau hối cải!” Câu cuối cùng của Võ hậu cực kỳ nghiêm khắc, ‘vù’ một tiếng, thân thể tiên hoàng hóa thành ngàn con bươm bướm, bay ra đình viện, cứ thế mà biến mất.
Lý Long Cơ vừa sợ hãi vừa nghi hoặc, run rẩy đứng dậy, như rơi vào mộng cảnh, vẻ mặt bất an hốt hoảng.
Ngay lúc hoàng hôn, trong ngự thư phòng, Lý Long Cơ vẫn còn sợ hãi, cùng Dương Quốc Trung, Cao Lực Sĩ, Lý Hanh, mấy người im lặng không nói gì, cho đến khi bên ngoài thông truyền: “Khu ma ti trưởng sử, Nhã Đan hầu Lý Cảnh Lung cầu kiến bệ hạ.” Lý Long Cơ lạnh lùng nói: “Cho vào.”
Lý Cảnh Lung vừa tỉnh ngủ đã bị triệu kiến vào cung, còn chút hoảng hốt, Lý Long Cơ không nhịn được nữa, hét lên giận dữ: “Lý Cảnh Lung! Ngươi giải thích cho trẫm, trong đế lăng phát sinh việc gì?”
Lý Cảnh Lung thầm nghĩ hỏng bét rồi, không kịp kể lại sự việc, đành nói: “Trong đế lăng, di thể các tiên đế vẫn nguyên vẹn…”
“Trẫm hỏi ngươi.” Ngữ khí của Lý Long Cơ rét lạnh, ắt hẳn đã nghe được chuyện từ chỗ Dương Quốc Trung, lạnh lùng nói, “Sao lại có chuyện quỷ náo loạn.”
Lý Cảnh Lung cảm thấy có gì khác lạ, sau khi nhìn kỹ Lý Long Cơ, thần sắc khẽ động, hỏi: “Bệ hạ, có dị trạng gì sao?”
Câu kia hỏi quả không đúng lúc, hỏa khí của Lý Long Cơ bốc lên, nói: “Lý Cảnh Lung! Ngươi to gan thật!”
Lý Cảnh Lung không dám chống đối, vội vàng quỳ một chân xuống, ôm quyền nói: “Bệ hạ thứ tội, thần chỉ muốn biết trong cung liệu có chuyện gì kỳ quái xảy ra.”
“Trẫm nhìn thấy u hồn của tiên đế.” Lý Long Cơ run giọng nói, “Chính trẫm nhìn thấy, không phải mộng!”
Lý Cảnh Lung: “!!!”
Lý Cảnh Lung ngẩng đầu, trong mắt ánh lên vẻ khó tin, thầm nghĩ, hóa ra là như vậy, bố trí tất cả chỉ vì một màn này.
“Đêm ngày mười ba.” Lý Cảnh Lung nói, “Đại Lý tự nhận vụ án…” Sau đó, Lý Cảnh Lung nhanh chóng thuật lại mọi chuyện cho Lý Long Cơ, nhưng không hề nói ra phán đoán của bản thân. Lý Long Cơ mấy năm nay nghe không ít lời can gián từ đám đại thần, trong lòng có quỷ, Võ hậu xuất hiện, khiến hắn sợ hãi tột cùng.
Từ sau khi ngủ trưa tỉnh dậy, Lý Long Cơ có chút mất hồn, khi nghe xong, liền hỏi: “Trẫm chỉ quan tâm, thứ trẫm nhìn thấy là hồn phách tiên đế hay là yêu quái.”
Lý Cảnh Lung đang định trả lời, Dương Quốc Trung lạnh lùng nói: “Nhã Đan hầu, trước khi trả lời, nghĩ cho kỹ.”
Lý Cảnh Lung nhìn Dương Quốc Trung, nếu nói là yêu, dám gây loạn dọa thiên tử sợ hãi, thì tội thất trách không tránh được, còn trả lời là quỷ thì có thể tránh tội này, đúng ý của Lý Hanh, nhưng chưa chắc là thật, nên Lý Cảnh Lung còn ngại tội khi quân.
“Yêu.” Lý Cảnh Lung đáp: “Khu ma ti còn đang truy tra, cẩn thận mấy cũng có sơ sót, đã quấy rầy bệ hạ, tội đáng muôn chết.”
Lý Long Cơ trầm giọng: “Không có ai xui ngươi, bày ra màn kịch này cho trẫm xem đúng không?”
Lý Cảnh Lung nghe vậy biến sắc, nói: “Bệ hạ! Sao lại nghĩ như vậy! Tuyệt không có chuyện này!”
Mặt Lý Hanh như màu đất, chỉ thấy Cao Lực Sĩ đến bên cạnh Lý Long Cơ, thấp giọng nói một câu, Lý Long Cơ khôi phục uy nghiêm như trước, nói: “Vụ hoàng lăng chuyển giao cho Đại Lý tự, trẫm muốn xem xem có thể tra ra cái gì? Giam Lý Cảnh Lung trong cung để hậu thẩm, đối chiếu ghi chép của thành viên Khu ma ti!”
“Bệ hạ!” Lý Cảnh Lung nói, “Thần còn có lời muốn bẩm báo!”
Lý Long Cơ mệt mỏi phất tay, thị vệ liền đưa Lý Cảnh Lung rời đi. Lý Cảnh Lung nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía thư phòng, trước khi cửa đóng lại, còn nhìn thấy một nụ cười ẩn ý của Dương Quốc Trung.