An Định hầu vừa ra mặt thì chẳng cần tranh cãi nữa.
Hôm sau Lý Phong liền hạ chỉ, Nhạn vương làm chính khâm sai, Đốc sát viện Hữu phó đốc sát sứ Từ Lệnh làm phó thủ, điều tra vụ án Giang Bắc giấu bệnh dịch không báo, An Định hầu hộ tống, nhân tiện dẫn một người của Linh Xu viện là Cát Thần đi theo, tra xét chiến bị của quân Tây Dương vùng Giang Nam.
Ra khỏi triều hội, kỳ thực trong bụng Phương Khâm rất bực, chỉ là lòng dạ quá thâm sâu, không tiện để lộ cho người ta thấy, đành phải một mình ngồi trên xe ngựa với sắc mặt u ám. Hắn tài hoa nổi bật, từng được tiên đế khen ngợi, thủ đoạn trác tuyệt, có thể lấy thân phi trưởng tử gánh vác Phương gia danh môn vọng tộc Đại Lương, ở trong triều mọi việc đều thuận lợi, từ khi tiếp nhiệm Hộ bộ tới nay chiến tích lớn lao, ngay Nhạn vương gia người đầy gai của Sở quân cơ thấy hắn cũng vui vẻ hòa nhã, ai ai cũng đều rất tán dương… Thế nhưng suốt ngày phải nhập bọn với hạng tiểu nhân như Lữ Thường.
Người ta nói “quân tử không đảng”, nhưng người ta lại nói “quyền thế” hai chữ một từ, không thể tách biệt, vô quyền thì không có thế, vô thế lại lấy đâu ra quyền?
Từ môn hạ thánh nhân đăng đường thiên tử, dĩ nhiên khác với đám giá áo túi cơm dựa vào gia thế quyên quan sống tạm bợ, ai mà không muốn kiến công lập nghiệp, để lại một đoạn giai thoại? Nếu hắn không mang họ Phương, nhất định hắn sẽ đầu nhập dưới trướng Nhạn vương, chỉnh đốn sạch sẽ triều đình đổ nát xấu xa bẩn thỉu này.
Tiếc thay, chẳng ai có thể lựa chọn xuất thân của mình, ba mươi năm đầu cẩm y ngọc thực, được gia tộc che chở, muốn gì có đó, thì ba mươi năm sau nhất định phải cúc cung tận tụy, tù vây đến chết vì gia tộc này-
Đột nhiên, xe ngựa dừng lại, gia nhân bên ngoài thấp giọng báo: “Lão gia, Lữ đại nhân cản xe, bảo là có mấy câu muốn nói với ngài.”
Phương Khâm sắc mặt lạnh tanh, chỉ hận họ Lữ không thể chết cho mau, mặt không biểu cảm ngồi đó một lát. Đoạn Phương thượng thư tìm lại vẻ ôn hòa, vén màn xe nửa thật nửa giả quở mắng: “Cẩu nô tài không hiểu chuyện, còn không mau mời tới, báo cái gì?”
Hạ nhân trong nhà mang tiếng xấu thay chủ nhân đã quen, làm bộ sợ hãi cứ y như thật, mời Lữ Thường đang bực bội lên xa giá, đi đến phủ Lữ thị lang.
Lữ Thường người mướt mồ hôi lạnh, vào cửa liền bái: “Xin Phương thượng thư cứu mạng ta!”
Phương Khâm cười khẩy trong bụng, ngoài mặt lại giật mình biến sắc đỡ hắn dậy, giả ngu nói: “Diên Niên huynh làm gì thế?”
Lữ Thường dĩ nhiên cũng biết họ Phương giả bộ, song đã đến nước này, gặp cứu tinh chỉ có thể nắm chặt, không tiện so đo thái độ, vội khai rõ việc Dương Vinh Quế tỷ phu nhà mình Tổng đốc Lưỡng Giang hiện giờ to gan lớn mật giấu giếm bệnh dịch ở Giang Bắc, thanh tẩy thế lực địa phương, hạ ngục hết đám “dị kỷ” cả gan ăn cây táo rào cây sung không phục hắn, lại phái người phong tỏa trạm dịch, giữa đường ám sát mười tám tú tài vào kinh cáo ngự trạng, ngụy tạo thành lưu dân đạo tặc thấy tiền nổi máu tham, khiến Phương Khâm nghe mà tim gan phổi run lên, biết thêm được quá nhiều điều.
Lữ Thường khóc kể: “Phương thượng thư, hạ quan giấu giếm không báo, không phải vì thân thích nhà mình, mà là vì đại kế của chúng ta thôi. Ngài nghĩ xem, Hoàng thượng bệnh nặng chữa bừa, ngay cả thứ làm mất mặt tổ tông như phong hỏa phiếu cũng phát hành được, nếu biết Giang Bắc đã đến nông nỗi này, thêm Sở quân cơ đổ dầu vào lửa, không chừng sẽ theo ý đám tiện thương kia, để chúng dựng nhà xưởng gì đó!”
Phương Khâm nhìn Lữ thị lang nước mũi nước mắt tèm lem, trong lòng rất ghét, nghĩ bụng: “Cái rắm!”
Trên mặt lại chỉ lo lắng than rằng: “Ngươi hồ đồ à Diên Niên, còn nhớ chuyện năm đó Trương Phụng Hàm của Linh Xu viện nổi điên đòi Hoàng thượng bỏ lệnh cấm tử lưu kim dân gian, bị Nhạn thân vương trả lại bản tấu không? Nhạn thân vương luôn xen lẫn trong đám hủ nho kia, ngươi liền quên y họ gì à? Y là họ Lý đấy, người của Lý gia sao có thể cho phép đám thương nhân dân gian buôn bán tử lưu kim? Nhạn vương căn bản không định lấy đám thương nhân đó ra làm trò gì, mà rõ ràng là y biết hành vi của lệnh tỷ phu, lấy đây làm dẫn, dương đông kích tây, thừa cơ trút lên chúng ta thôi.”
Lữ thị lang không đáp được gì, đành phải khóc tu tu, vốn đã chẳng có nhan sắc gì đáng nói, giờ nhìn càng đáng ghét tợn, bất chấp Phương Khâm ngăn cản, lại quỳ xuống, dập đầu như giã tỏi mà luôn mồm nói: “Đại nhân cứu mạng.”
Phương Khâm không muốn cứu mạng, chỉ muốn để hắn đi chết cho sớm, liền thoái thác: “Bên cạnh Nhạn vương có Cố hầu gia kia, An Định hầu một câu có thể điều hết trú quân tiền tuyến của Chung tướng quân Giang Bắc đến, dẹp không được mấy phủ nha sao? Diên Niên, không phải ta thấy chết không cứu, mà là ta cũng chẳng tài nào làm được!”
Nói xong, giống như buồn đau, cũng lấy tay áo che mặt theo, mặt mày ủ ê mà sụt sùi khóc: “Nhớ năm ấy Dương công và ta đồng khoa đăng khoa, có nghĩa đồng môn, cùng đạp thanh du hồ rất vui vẻ, hiện giờ làm quan hai nơi, y gặp nạn, chẳng lẽ ta không muốn cứu?”
Lữ Thường: “…”
Đến cầu người cứu mạng, ngược lại làm người ta khóc, cũng thực là kỳ thay, Phương Khâm không hổ là Phương gia đệ nhất nhân tâm độc thủ ngoan.
Lữ Thường trong bụng nghiến răng, ngoài mặt buồn bã nói: “Phương đại nhân, việc này một khi liên lụy rộng, đó chính là đại tội tru cửu tộc, hai ta nhiều đời tương giao, đánh gãy xương còn liền gân, ngài không thể không quản được.”
Phương Khâm hai má hơi giật, câu này của Lữ Thường đã chọc vào thóp của hắn.
Phương Khâm có một muội muội cùng cha khác mẹ, do thông phòng sinh ra, không được cưng chiều, đến mười mấy tuổi cũng chưa từng nói chuyện với các ca ca, song vị Phương tiểu thư này lúc trẻ người non dạ ham chơi – từng bỏ nhà theo người ta chưa toại.
Kỳ thực sau khi hải vận mở cửa, lễ nhạc băng hoại rất nhiều năm, nếu là ở vùng duyên hải phía Đông dân phong thoáng, việc này căn bản không tính là đại sự kinh thế hãi tục, có mấy kẻ rỗi hơi bàn luận vài câu là thôi, không chừng còn có người khen nữ tử này tuổi nhỏ mà có đảm thức – bao nhiêu nữ nhân Tây Dương để lộ lưng đi ngoài đường cũng chẳng thấy nhà ai có ý kiến nữa là.
Thế nhưng lại là Phương gia.
Bắt đầu từ thời Nguyên Hòa, trong triều dần dần hình thành một loại phong khí, dân phong càng thoáng, thì thế gia càng thủ cựu, giống như không làm thế là không thể hiện được thể thống thanh quý vậy. Phương gia xảy ra chút việc này có thể nói là vô cùng bẽ mặt, vốn định nhốt mấy năm đưa vào chùa xuất gia, nhưng đúng lúc ấy Lữ gia có ý định lân la kết thân, thấy cơ hội này mừng thầm trong bụng, không ngừng lao tới như ruồi nhặng gặp phân, sau cùng, một đường đệ bỏ tiền ra quyên quan của Lữ Thường đã cưới Phương tiểu thư.
Trong kinh thành gia tộc có máu mặt tổng cộng được vài nhà, gả qua cưới lại, ai với ai cũng có chút quan hệ thân thích, có thể nói là một người vinh tất cả đều vinh, một người tổn tất cả cùng tổn.
Lời Lữ Thường nói là nhắc nhở, cũng là uy hiếp.
Phương Khâm thôi khóc, từ từ thẳng lưng lên, ngắm nghía Lữ Thường giây lát, nghĩ: “Chỉ một Thị lang con con, mà dám uy hiếp ta, không thể lưu lại được.”
“Xin Lữ công hãy đứng lên,” Phương Khâm trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói, “Ta vẫn là câu ấy, việc này cầu ai cũng vô dụng, muốn có chuyển cơ, còn phải hạ thủ từ Nhạn vương điện hạ.”
Lữ Thường vừa nghe chuyện lại quay về đây, mặt liền như trái khổ qua: “Nhưng mà…”
Phương Khâm giơ một tay ngắt lời hắn, cầm ấm trà trên bàn rót ít nước, hạ giọng nói: “Nhạn thân vương là người thế nào, cả quốc khố đều qua tay y, y sẽ để ý chút ít hiếu kính của ngươi? Vả lại, có một số nam tử trời sinh thích sạch sẽ, không muốn những kẻ nhàn tạp lại gần, không hiếu sắc cũng không lạ, đám dung chi tục phấn ngươi tìm đến nào phải tuyệt sắc, đến ta còn chướng mắt, huống chi là Nhạn vương?”
Lữ Thường ngẩn ra: “Thế…”
Phương Khâm nhúng nước trà, chậm rãi viết xuống bàn ba chữ “khoác hoàng bào”, lập tức ý tứ sâu xa nhìn Lữ Thường ngây người một cái, đưa tay xóa luôn chữ viết trên bàn.
Lữ Thường trố mắt nhìn hắn rất lâu, ngồi phịch mông xuống, môi run run: “Phương đại nhân, đây là… đây là…”
Phương Khâm cười gằn nói: “Là gì? Ngươi lại định thế nào? Chặn giết Nhạn vương gia giữa đường như giết mấy tú tài cổ hủ trói gà không chặt đó? Ngươi cho rằng An Định hầu suốt ngày ở trên triều hội chẳng rằng chẳng nói chỉ là bày đó cho đẹp à? Hay thực cho rằng lệnh tỷ phu có thể một tay che trời ở tuyến Giang Bắc, khiến khâm sai vô công mà về? Nếu là thế thật, yêu tăng kia gửi thư đến Sở quân cơ bằng cách nào? Đương kim Hoàng thượng không thể dụi mắt ra cát, nhớ lúc trước trở mặt ngay cả An Định hầu cũng nói giam là giam, ngươi cho là người đối với Lữ gia – với đám chúng ta sẽ niệm tình cũ ư?”
Một nén nhang sau, Lữ Thường mất hồn mất vía xuống khỏi xe ngựa của Phương Khâm, đi vào Lữ phủ như du hồn.
Phương Khâm phân phó xa phu: “Hồi phủ.”
Hắn hờ hững đốt huân hương trong xe, như muốn xua hết mùi Lữ Thường – nên để một số kẻ biết, trên đời không phải cứ có lợi ích chung, là có thể tùy ý chi phối người khác.
Trong xe khói nhẹ bay ra, Phương Khâm ngồi ngay ngắn nhắm mắt nghỉ ngơi, nghĩ: “Nếu có thể nhân tiện kéo Nhạn vương xuống nước, vậy có thể nói là nhất tiễn song điêu.”
Cho dù Nhạn vương kia thật sự chí công vô tư, tâm vô tạp niệm, ngay cả ngọc tỷ cũng không thèm để mắt, lần này lật không được, trong tay hắn cũng còn một đòn sát thủ.
Nhạn vương thủ đoạn tàn nhẫn, cứng nhắc, trước mắt bất hiển sơn bất lộ thủy, tựa hồ chỉ là một thuần thần, song nghĩ kỹ lại Đại Lương đi đến bước hiện giờ, phía sau mỗi một bước đều có bóng dáng y.
Người như vậy nếu không thể sóng vai, tất thành kình địch, cho dù là Thân vương chi tôn, cũng không thiếu được phải…