Viên Côn thờ ơ giơ hai ngón tay, điểm lên răng nanh của con cự thú, cứ như vậy mà đi ngang qua nó xuống khỏi cầu Chu Tước.
Sau khi Viên Côn rời đi, như có sóng gợn trong không khí, hung thú như trải qua ngàn năm hóa thành cát bụi ‘vù’ một tiếng tiêu tán theo gió.
Yêu quái hai bên cầu im lặng, không dám ngăn cản Viên Côn, nhao nhao bỏ trốn.
Trên lầu hai ‘Lan Lăng Hổ Phách’, Hồng Tuấn gối lên ngực Lý Cảnh Lung, tay ôm eo hắn, chân gác lên người hắn, ngủ say. Lý Cảnh Lung thì giang tay giang chân mà nằm, hơi thở rất khẽ.
Viên Côn điểm lên trán Lý Cảnh Lung một cái.
Trên trán Lý Cảnh Lung lóe lam quang, lông mày hắn cau lại như đang nằm mơ.
Ma khí ngập trời, máu tươi xác chết đầy đất, Hồng Tuấn đứng giữa chiến trường, sau lưng có một con hắc long điên cuồng xoay vòng gào thét.
Toàn bộ Trường An cháy ngập trời.
Hồng Tuấn bị hắc khí quấn lấy, hai mắt lóe hồng quang, gầm lên một tiếng.
“A”
“Hồng Tuấn… Hồng Tuấn!”
Lý Cảnh Lung liều mạng, đem toàn bộ khí lực còn sót lại, đứng giữa chốn đồng hoang gọi Hồng Tuấn. Hồng Tuấn lại chậm rãi quay về phía hắn, nhấc tay, ma long bay lượn, phi thân về phía Lý Cảnh Lung!
Lý Cảnh Lung toàn thân đầy máu tươi, kéo lê thân thể chồng chất thương tích, trong tay phóng xuất ra hào quang sáng chói không ngừng tiến gần đến chỗ Hồng Tuấn.
“Sinh giả… vị quá khách…”
Giọng nói trầm thấp của hắn vang vọng thế gian, chớp mắt hắc khí phủ khắp trời đất kia bị hào quang đẩy lùi.
“Tử giả…vị quy nhân…”
Ánh sáng kia chiếu rọi đất trời, như ánh sao lấp lóe trong màn đêm, chiếu rọi bóng tối, như một ngọn đèn vĩnh viễn không tắt.
“Thiên địa nhất… nghịch lữ, Hồng bi vạn cổ… trần.”
Lý Cảnh Lung nhắm hai mắt lại, đặt một tay lên trán Hồng Tuấn. Một đạo bạch quanh khuếch tán bao trùm chiến trường thi sơn huyết hải.
Từ trong cung Hưng Khánh một đạo pháp lực kỳ dị cũng khuếch tán theo, như sóng nước trong suốt chấn động cùng không khí, trong chốc lát đã lướt qua thiên gia vạn hộ. Con ngươi Viên Côn co lại, hắn thu tay, tay bên kia vung lên, ‘vù’ một cái cơ thể tan biến hóa thành vô số cá chuồn phát sáng bay vọt ra khỏi tửu quán.
“Cút khỏi Trường An.”
Một thanh âm trầm thấp của nam tử vang lên, hắc khí truy đuổi, cá chuồn giữa không trung tụ lại hóa thành Viên Côn.
“Cút về Bắc Minh của ngươi đi.”
Hắc khí hóa thành một cái xiên, hướng về phía Viên Côn bay đến.
“Thiên đạo hữu thường…” Viên Côn lạnh lùng đáp lại, sau đó lại huyễn hóa bay lên trời! Hắc khí kia hóa thành hắc long nhất quyết đuổi theo!
Xuyên qua tầng mây, dưới ánh trăng, Viên Côn hóa thành Cá Côn, há miệng phát ra tiếng gầm gừ của yêu thú, quát ầm lên: “Bất vị Nghiên tồn, bất vị Kiệt vong!”
(Không vì vua Nghiêu tồn tại, không vì vua Kiệt diệt vong.)
Một khắc sau, lôi quang chói mắt phun ra từ miệng cự Côn.
Hắc Long bay đến, hóa thành vô số đinh ba, như hắc diễm lưu tinh bắn về phía cự Côn. Cự Côn đau đớn gào lên một tiếng, lôi quang ầm ầm bạo kích trong biển mây, biển mây lóe sáng như ánh trăng chiếu rọi lấp loáng mặt hồ. Trên người cự Côn có hàng trăm vết thương từ trong vết thương lại phun ra hắc khí, ngay sau đó nó hướng về phía biển mây, biến mất tăm mất tích.
Hắc khí tụ lại hóa thành thân ảnh một nam tử, lơ lửng giữa trời, nhìn về phía biển mây, cười lạnh một tiếng.
Trận sấm kia làm Lý Cảnh Lung thức giấc, nghe thấy sấm nhưng không thấy mưa, hắn mở mắt, thấy hơi đau đầu, liền cởi áo đắp cho cả hai người, ôm lấy Hồng Tuấn rồi ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, thanh âm ồn ào náo nhiệt của chợ Tây đánh thức Hồng Tuấn. Hồng Tuấn cảm thấy quần lại ướt rồi, thầm nghĩ không ổn, sờ thử xem thế nào.
Không thể nào! Lại nữa! Hồng Tuấn đỏ mặt, lại sờ người Lý Cảnh Lung kiểm tra xem, lại phát hiện hắn… Không, có lẽ không cẩn thận lại dính lên người hắn rồi? Hay là đêm qua hắn kiềm chế lại? Hồng Tuấn nhẹ nhàng giật đai lưng Lý Cảnh Lung, đưa tay vào trong quần hắn xác nhận, không nghĩ lại tiện tay sờ soạng một trận, lại sờ đến bên trong nội y của hắn.
A a a a!! Không cẩn thận đi xa quá rồi!
Hồng Tuấn sờ sờ, lại bắt được con quái vật đang cứng lên kia, cả tay trơn ướt. Bình thường không để ý, đến khi trực tiếp chạm đến vật kia của Lý Cảnh Lung cảm giác kỳ quái như bị sét đánh, Hồng Tuấn nín thở không dám phát ra âm thanh nào, biểu tình rất quái lạ.
Hắn vốn buông tay nhưng không nhịn được lại nhẹ nhàng nắm lại, nhớ ngày đó ở suối nước nóng, kinh hãi vì kích thước của thứ này, giờ ước lượng thử quả là lớn thật.
“Chơi vui không?” Lý Cảnh Lung nhắm hai mắt cười nói.
Hồng Tuấn vội vàng rụt tay về, nói: “Ta chỉ… muốn kiểm tra…”
Lý Cảnh Lung ấn tay Hồng Tuấn lại không cho hắn rút ra, Lý Cảnh Lung mở mắt chăm chú nhìn Hồng Tuấn, nhẹ nhàng chuyển động eo, ma sát vật kia vào tay Hồng Tuấn. Cả người Hồng Tuấn lập tức cứng đờ, không nhịn được nuốt nước miếng một cái. Sau đấy Lý Cảnh Lung cũng thò tay vào trong quần Hồng Tuấn, Hồng Tuấn định né đi, đỏ mặt đến tận mang tai, nói: “Đừng sờ… ướt…”
“Đêm qua em thừa cơ làm gì?” Đầu mũi Lý Cảnh Lung cọ vào tai Hồng Tuấn, nhỏ giọng nói, tay cũng không ngừng lại, cầm lấy vật kia của Hồng Tuấn trêu chọc một phen.
“A!” Hồng Tuấn chưa từng trải nghiệm kích thích như vậy bạo giờ, trước kia cũng loay hoay tự xử mấy lần nhưng chưa bao giờ làm ra hồn cả, ở Diệu Kim cung cũng chả có ai dạy qua, mặc dù vật kia cứng như vậy nhưng lại rất nhạy cảm, bị ngón cái của Lý Cảnh Lung ma sát, một trận tê dại truyền dọc theo sống lưng lên tận đỉnh đầu.
Lý Cảnh Lung ôm Hồng Tuấn, không ngừng đưa đẩy, cọ xát con quái vật kia vào trong lòng bàn tay Hồng Tuấn.
“Siết tay lại một chút.” Giọng nói của Lý Cảnh Lung cũng hơi run run, hiển nhiên là cực kỳ thoải mái.
Hồng Tuấn bị Lý Cảnh Lung trêu chọc cảm thấy vừa thoải mái vừa run rẩy, như thủy triều nhấn chìm toàn thân, bỗng nhiên Lý Cảnh Lung ngừng lại, ngón tay bóp nhẹ trên vật kia của Hồng Tuấn.
“A!” Hồng Tuấn kêu lên.
Lý Cảnh Lung nhanh chóng hôn hắn chặn miệng, lại lùi ra sau, rút vật kia khỏi tay Hồng Tuấn.
“Có người đến.” Lý Cảnh Lung nói, “Về nhà, đêm nay muốn thế nào ta cho em thế đấy, chơi đủ thì thôi. Dậy ăn điểm tâm trước đã.”
Vừa dứt lời, Hồng Tuấn nghe thấy tiếng cửa gỗ mở ra ở tầng dưới, Đặc Lan Đóa nói: “Chàng lên xem thế nào đi?”
“Đêm xuân thật ngắn.” A Thái cười nói, “Quả là không thức thời,”
“Vút” một tiếng, như là tiếng roi của Đặc Lan Đóa vung lên. A Thái liền thức thời, đi vào tửu quán, từ tầng dưới gọi vọng lên: “Trưởng sử, Hồng Tuấn, hai người dậy chưa?”
“Ta đang đi lên đó nha!” A Thái khoa trương vừa đi vừa dẫm thùm thụp lên cầu thang. Thấy Lý Cảnh Lung đã dậy, lười biếng tựa vào cột. Hồng Tuấn còn buồn ngủ, mờ mịt nhìn A Thái.
“Có người đến Khu ma ti tìm ngươi.” A Thái nói, “Tối qua uống bao nhiêu? Đã tỉnh chưa?”
Lý Cảnh lung hôm qua cũng không uống nhiều, ra hiệu không sao, Hồng Tuấn giấu kỹ quần lót, từ đằng sau đưa cho Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung nhanh chóng cuộn lại cất đi, đưa Hồng Tuấn xuống dưới lầu. Hồng Tuấn còn hơi xấu hổ, sáng sớm đã như vậy, gãi đầu, cảm tạ Đặc Lan Đóa để họ ở lại một đêm.
Đặc Lan Đóa nói: “Ăn điểm tâm đã rồi đi?”
Lý Cảnh Lung vừa đi vừa nói: “Ta đưa Hồng Tuấn ra ngoài ăn, không quấy rầy đệ muội nữa.”
“Thường xuyên đến chơi nha.” Đặc Lan Đóa lại nói.
A Thái cười cười nhìn hai người, Hồng Tuấn xấu hổ, cúp đuôi chạy theo Lý Cảnh Lung.
Chợ Tây có một hàng gọi là ‘Kim ngọc phạn’ bán từ rất sớm, dùng xương lợn, gà, ninh nhỏ lửa, thêm hạt ngân hạnh, măng xuân, đậu hũ bạch ngọc nấu thành canh.
“Thần tiên muốn hạ phàm chỉ vì một bát kim ngọc phạn, mời khách quan đến thưởng thức!” Tiểu nhị như làm xiếc một mình bưng sáu chiếc bát lớn, mà không rơi vãi hột cơm nào. Hồng Tuấn nhìn trong bát, nửa bát cơm mới nấu nóng hổi, phủ thêm một lớp giao bạch mỏng tang.
“Như vậy sao đủ ăn?” Hồng Tuấn nói, “Mang thêm hai bát.”
Hồng Tuấn đang định ăn, Lý Cảnh Lung vội ngăn lại, để hắn chờ một chút, “Đừng vội.” Rồi ra hiệu ông chủ mang canh đến.
“Cẩn thận canh nóng!”
Một muôi canh ngân hạnh lớn được chan vào bát. Cơm trong bát sau khi được chan canh, óng ánh như chậu ngọc, ngân hạnh mềm dẻo, đậu hũ trắng tinh, mùi thơm cực kỳ.
Mỗi bát cơm đi kèm một đĩa trứng muối, một đĩa hành ngâm dấm.
Hồng Tuấn: “…”
“Muốn ăn thêm bao nhiêu.”
Một cái bàn dài, hai người ngồi đối diện nhau, sáng sớm cũng vắng vẻ, xung quanh không có mấy khách, Lý Cảnh Lung múc ruốc cá, rắc vào bát Hồng Tuấn, nói: “Từ từ ăn, nóng lắm đấy.”
Hồng Tuấn nhớ đến lúc Lý Cảnh Lung bảo hắn ăn ít một chút, lại được trả lời là: “Ta có tiền, còn đang tuổi lớn, ăn nhiều một chút không được sao?” Liền cầm thìa, mỉm cười nhìn Lý Cảnh Lung.
Trong nụ cười thiếu niên, tình ý nhộn nhạo, Lý Cảnh Lung như cây đón gió xuân.
Hắn đỏ mặt vội vàng bắt chéo chân, lúng túng che giấu thứ đang biến hóa theo bản năng kia, ho một tiếng, nói: “Cười cái gì vậy.”
Hồng Tuấn lắc đầu, lại cười. Lý Cảnh Lung kéo lại vạt áo, ăn sáng xong nghĩ đến việc gì, lại nghiêm túc hỏi: “Có ngon không? Ngon thì em ăn nhiều hơn một chút.”
Hồng Tuấn ‘Ừ’ một tiếng, Lý Cảnh Lung lại cười.
“Huynh cười cái gì?” Hồng Tuấn đã quen dần không hồi hộp như trước nữa, cảm thấy ở cùng với Lý Cảnh Lung, nhân sinh thập phần tươi đẹp.
Lý Cảnh Lung trôi chảy nói: “Ta cười thực sắc tính dã.”
Lý Cảnh Lung nháy mắt một cái, Hồng Tuấn không hiểu gì, ăn xong lại gọi thêm, khi đang ăn dở bát thứ hai mới hiểu ý tứ của Lý Cảnh Lung, ‘’phụt’ một tiếng suýt nữa phun cơm ra ngoài.