“Ta cần linh tính còn sót lại của oán linh cổ xưa.”
Hắn không vội nhắc tới mắt quỷ Tượng Đá Sáu Cánh, nước của Suối Vàng trên Đảo Sonia và mấy vật liệu phụ trợ khác, lo rằng người ngoài có thể dựa vào chúng đoán ra hắn là một “Người Không Mặt” đang chuẩn bị thăng cấp lên “Bậc Thầy Điều Khiển Rối”.
Thời điểm còn ở thành phố Tingen, chỉ dựa vào vật liệu phụ trợ, Klein đã xác thực được nghi ngờ tương ứng Daxter Guderian chính là một vị “Khán Giả”, từ đó biết rõ thân phận thành viên Hội Tâm Lý Luyện Kim của anh ta.
Chỉ mỗi linh tính còn sót lại của oán linh cổ xưa thì chẳng thể nào suy đoán sâu, vì rất nhiều nghi thức lĩnh vực tử linh đều sẽ cần tới nó.
Dù không giả trang, nhưng Klein vẫn có sự cẩn thận cần thiết.
Căn phòng yên tĩnh hai giây, một giọng nói trầm khàn vang lên:
“Cần bao nhiêu?”
Có thật à? Klein điều khiển cơ mặt, không để lộ niềm vui sướng ra bên ngoài.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía kẻ vừa cất tiếng, phát hiện ra đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, rõ ràng có huyết thống bản địa.
Nước da của đối phương có màu cổ đồng nhưng lại mang sắc tối do thiếu dinh dưỡng trường kỳ hoặc ít ra nắng. Khuôn mặt gầy gò, xương gò má nhô ra, đôi mắt hõm sâu, lòng trắng nhiều hơn đen.
“Một bình nhỏ.” Klein móc một cái bình kim loại nhỏ ra làm ví dụ.
Người đàn ông gầy gò u ám kia trầm mặc một lúc mới đáp:
“500 bảng.”
Coi như hợp lý… Klein vốn định mặc cả, nhưng khóe mắt lại liếc qua Danitz ngồi cạnh.
Mình là Gehrman Sparrow, là một nhà thám hiểm lạnh lùng và điên cuồng… Klein lặp lại câu nói này ba lần, lặng lẽ hít một hơi thật sau, điềm nhiên gật đầu:
“Được.”
Hắn lấy ra một chồng tiền mặt thật dày đã chuẩn bị trước, đếm đủ khoản tiền 500 bảng.
Người đàn ông với đôi mắt có lòng trắng nhiều đến rợn người kia từ từ móc trong túi áo ra một ống nghiệm thủy tinh, ném về phía Klein, nói:
“Qua một năm, linh tính sẽ xói mòn hoàn toàn.”
Người này cũng chẳng sợ hắn không bắt được, vì kể cả ống nghiệm có vỡ thì cũng chẳng ảnh hưởng tới bản thân vật liệu, vấn đề chỉ là phải đổi lọ chứa.
Klein đưa tay phải ra chuẩn xác bắt lấy chiếc ống nghiệm thủy tinh, trông thấy vô số điểm sáng như ma trơi lơ lửng trong đó. Khi chúng chạm vào vách thủy tinh sẽ nở trướng ra một cách quỷ dị, hóa thành một gương mặt với ngũ quan mơ hồ, há miệng lặng lẽ gào thét.
Hàng thật… Klein âm thầm gật đầu, đưa chồng tiền mặt 500 bảng dày cộp cho người hầu tiếp cận sát mình, để hắn chuyển tới người bán.
Giao dịch lại tiếp tục, phần lớn đều sinh non, chỉ một ít thành công.
Tới gần hồi cuối, người triệu tập tụ hội, ‘Lực Sĩ Khổng Lồ’ Ozil cười một tiếng, nói:
“Tôi có một ủy thác.”
Vừa nói, ông ta vừa rút từ trong lòng áo ra một tấm hình:
“Tìm ra người trên đây, thù lao là 1000 bảng, hoặc vật liệu phi phàm thường gặp đồng giá. Nhớ kỹ, không được làm cô ta bị thương.”
1000 bảng cơ à? Đây có thể khiến cho gần như tất cả nhà thám hiểm hóa rồ lên… Không biết tìm ai mà thù lao lại cao đến vậy… Chẳng hề ngạc nhiên, Klein trông thấy ai có mặt tại đây cũng tỏ vẻ muốn thử một lần.
Tấm ảnh chụp kia bắt đầu được truyền đi theo chiều ngược kim đồng hồ, vài phút sau cũng tới tay Klein.
Hắn tùy tiện nhìn lướt qua, một nỗi kinh ngạc bất chợt dâng tràn trong tim.
Người phụ nữ trên tấm ảnh chụp có ngoại hình khá xinh đẹp với mái tóc đỏ và một đôi mắt xanh biếc như ngọc lục bảo. Làn da không tính là trắng nõn nhưng mang lại cảm giác rất khỏe mạnh.
Lúc chụp ảnh, cô mặc một bộ váy dài màu nước hồ, phần eo buộc chặt một dải ruy băng tết hình đóa hoa, khiến cô trông cực kỳ tinh tế. Gương mặt trông như đang cười, nhưng tổng thể lại chẳng vui vẻ gì, cực kỳ mất tự nhiên.
Một cô gái có gia cảnh tốt… Ai lại bỏ ra những 1000 bảng để tìm kiếm cô ta vậy, hơn nữa điều kiện tiên quyết là không được làm cô ta bị thương… Hừm, bức ảnh chụp cô ấy đang gượng cười… Trong đầu Klein lóe lên vô vàn câu chuyện yêu hận tình thù.
Gì mà một hải tặc bá đạo đem lòng yêu con gái của một thương gia giàu có, bắt lấy cô về thuyền của y, cuối cùng cô bỏ trốn mất. Gì mà một tiểu thư quý tộc lụn bại biến thành hải tặc, thất thủ rồi bị bắt, để rồi nảy sinh mối quan hệ tội lỗi với một vị Kẻ Trừng Phạt hay một vị quân nhân trung hoặc cao tầng, nhờ đó thoát khỏi khốn cảnh và lồng giam. Gì mà một ma nữ mới ra lò, trong lúc làm người ta hoan du thì chọc tới nợ tình… Giữa những ý tưởng bay xa tít tắp tận chân trời, Klein suýt thì giơ tay lên che mặt.
Đời trước mình đã đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi… Ở thế giới này lại bị ma nữ ám ảnh… Hắn thầm than thở, ngẩng đầu lên, hỏi người tổ chức tụ hội là Ozil:
“Tên cô ta là gì?”
“Elaine.” Ozil đáp ngắn gọn, “Nhưng chắc chắn đã đổi sang tên giả rồi.”
Elaine, tên nữ điển hình của Intis… Klein lại hỏi:
“Có đồ vật gì cô ta thường mang không?
Tóc cũng được.”
Đây là vật trung gian dùng để bói toán tìm người.
Klein không đề cập tới những thứ như quần áo chưa giặt gần đây, sợ người chủ thuê đứng sau màn sẽ cố tình ném cho hắn một bộ nội y, điều này sẽ rất khó xử.
Ozil lắc đầu:
“Chẳng có gì cả.
Cô ta có năng lực phản theo dõi rất mạnh.”
“Thực lực cô ta ra sao?” Một người tham dự tụ hội khác hỏi.
Ozil nghiêm trọng đáp:
“Chủ thuê không mô tả cụ thể, chỉ nói là không quá mạnh, nhưng mạnh hơn một Danh sách 9.
Các người không cần phải bắt cô ta, chỉ cần xác định được tung tích cô ta là có thể nhận thù lao rồi.”