Hồng Tuấn bỗng nhiên bị Lục Hứa nhắc, nhớ tới bản thân vốn là nửa yêu nửa người, nói cách khác… Có thể hắn sẽ sống rất lâu? Nhưng Lý Cảnh Lung, Lục Hứa, mọi người đều là phàm nhân, vậy làm sao?
Lục Hứa không biết Hồng Tuấn nghĩ gì, lại thấy một bức thư khác, nói: “Đây là của ai?”
“Đây là… Quỷ Vương!” Hồng Tuấn nhìn chữ đề trên phong bì, là chữ triện, có mấy chữ không đọc được, định lấy sách ra tra thì bên ngoài lại có người hô: “Lý trưởng sử! Trưởng sử!”
Hồng Tuấn còn tưởng phụ tá kia quay trở lại, mở cửa ra thấy là Đại Lý tự Thiếu khanh Hoàng Dung, cùng một văn thư.
“Trưởng sử đâu?” Hoàng Dung lo lắng hỏi.
Hồng Tuấn đành phải giải thích lại một lượt, Lục Hứa ở đằng sau lưng thăm dò nhìn, Hồng Tuấn biết đây là cấp trên chỉ đạo trực tiếp liền mời hắn vào trong dùng trà, Hoàng Dung lòng như lửa đốt nói: “Mạc Nhật Căn đâu? Khi nào bọn họ trở về?”
“Khổng Hồng Tuấn, chỗ các ngươi không có ai khác sao?” Hoàng Dung nhìn quanh bốn phía.
“Không có.”
Lục Hứa cùng Hồng Tuấn đồng thanh.
“Chúng ta đều là trẻ nhỏ không hiểu chuyện.” Lục Hứa nói thêm một câu.
“Đúng.” Hồng Tuấn giải thích với Hoàng Dung, “Từ lúc còn bé đầu bị kẹp cửa không được tốt lắm. Không biết tra án cũng không thu yêu được, chỉ có ở đây chờ áo đến tay, cơm đến miệng thôi.”
“Có chuyện gì thì cũng đừng nói cho chúng ta biết!” Lục Hứa nói.
Hồng Tuấn: “Chúng ta cũng không hiếu kỳ, ngươi cứ ở đây chờ trưởng sử trở về.”
Hoàng Dung nghe hiểu hàm ý trào phúng bên trong, vội nói: “Ta không có ý này, hai vị đi theo ta… Này đây là cái gì? Nhã Đan hầu? Phải gọi là Hầu gia rồi… Không đúng, sao lại phong đến Nhã Đan?”
Hoàng Dung để văn thư chờ ở bên ngoài, đi vào trong sảnh, thấy lệnh phong hầu của Lý Cảnh Lung không kịp phản ứng gì. Hồng Tuấn sóng vai Lục Hứa đứng đấy, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Hai vị.” Hoàng Dung lưng túa đầy mồ hôi nói, “Sự tình ta nói ra đây hơi kỳ quặc, còn xin hai vị chỉ giáo thêm.”
Hồng Tuấn thường cùng Lý Cảnh Lung đến Đại Lý tự, Hoàng Dung nhận ra, chỉ là hắn cứ tưởng Hồng Tuấn là tùy tùng của Lý Cảnh Lung. Nhưng có chuyện lớn, Hoàng Dung đành phải nói: “Thực không dám giấu diếm, đêm qua ở Đế Lăng có đại sự xảy ra…”
Thiên Bảo năm thứ mười ba, ngày mười bảy tháng ba.
Vụ án: Quỷ náo loạn Chiêu Lăng.
Độ khó: Cấp chữ nhân.
Phạm vi: Chín núi khu vực Chiêu Lăng Thái Tông
Có liên quan: Không biết.
Tình tiết: Đêm mười ba tháng ba, bên ngoài Chiêu Lăng Thái Tông xuất hiện lệ quỷ đòi mạng, lăng vệ ở Quách gia thôn bị giết chết tại chỗ, chết bốn người, một người hóa điên. Người bị điên chạy trốn vào trong Chiêu Lăng. Đại Lý tự phái một Thừa trình cùng một Nha dịch vào lăng điều tra chưa thấy quay lại.
Thù lao: Tạm thời chưa có.
Ghi chú: Không được kinh động bệ hạ hoặc bất kỳ ai, nếu không không giữ nổi mạng!
Hồng Tuấn: “Đây là quỷ náo loạn? Sao không tới báo sớm hơn?”
Hoàng Dung cười khổ: “Lúc trước đưa đến một bản án, Khu ma ti nhận tra, còn chưa xử lý xong, can hệ trọng đại… liên lụy đến lăng Thái Tông, mọi người sợ đầu rơi khỏi cổ…”
Lục Hứa cùng Hồng Tuấn nhìn nhau.
Hồng Tuấn quả quyết: “Vẫn là chờ trưởng sử về đã.”
Mộ tổ nhà hoàng đế, Hồng Tuấn cũng không dám đánh bậy đánh bạ.
“Đừng!” Hoàng Dung biến sắc, “Khổng Hồng Tuấn, cho dù thế nào, Khu ma ti các ngươi hôm nay phải đi một chuyến! Vụ án này không thế đè xuống nữa! Chờ thêm nữa, Lăng vệ náo loạn Đại Lý tự, Lăng vệ mới thì không dám đến trực, Liên Hạo với Dương gia có quen biết, nếu bệ hạ biết được, nổi cơn tam bành thì coi như, coi như… Không phải lúc trước các ngươi mới thu phục cái gì Chiến Tử Thi Quỷ sao?”
Hồng Tuấn cùng Lục Hứa nhìn nhau, Hoàng Dung lại nói: “Cực kỳ nghiêm trọng, vô cùng vô cùng nghiêm trọng!” Hoàng Dung tiến gần lại nhỏ giọng nói: “Việc này liên quan đến tông miếu, nếu như người có dã tâm bắt thóp được, hoặc là Dương tướng nghi ngờ có người giả vờ huyền hoặc…”
Hồng Tuấn: “???”
Lục Hứa: “?”
Hoàng Dung lo lắng: “Vạn nhất có lời đồn anh linh Thái Tông hiển hiện, khuyên nhủ bệ hạ… aiii, hai ngươi không hiểu được đâu!”
Thế nhưng Hồng Tuấn nghe ra, giải thích cho Lục Hứa: “Ý Hoàng đại nhân, là tổ tông hoàng đế hiển linh, mắng hắn không chuyên tâm chính sự…”
“Ta không nói vậy!” Hoàng Dung lập tức nói, “Ta nói… chỉ sợ người có mưu đồ thổi lời đồn lên. Ôi hai vị, quản sự nhà các ngươi bao giờ mới về vậy!”
Hoàng Dung sắp khóc đến nơi, Hồng Tuấn nói: “Ngươi đừng lo, chúng ta đi xem thế nào.”
Lục Hứa hưởng ứng, mưa bên ngoài đã ngưng, trong Khu ma ti vẫn chưa có ai trở về, Hoàng Dung dặn dò kỹ càng rồi mới rời đi. Hồng Tuấn để lại một tờ giấy, lôi Cá chép yêu vẫn còn đang buồn ngủ ra ngoài, cõng nó trên lưng cùng Lục Hứa rời đi.
Thấy trời đã quá trưa, Lục Hứa đang muốn ra khỏi thành thì Hồng Tuấn đề nghị đi tìm A Thái trước. Tới tửu quán của Đặc Lan Đóa, tửu quán đối diện ngay với ‘Ngư dược long môn’, là một tửu quán rất lớn, sơn son thiếp vàng lộng lẫy còn treo rất nhiều rèm lụa.
Buổi chiều, trong quán không có khách, A Thái nhàn rỗi cầm vỉ đập ruồi.
“Làm cái này cần tốn bao nhiêu tiền?” Lục Hứa ngẩng đầu nhìn hai lầu tửu quán, nói: “Bao giờ thì thu được vốn cơ chứ?”
Hồng Tuấn cũng biết một chút khái niệm tiền bạc, Đặc Lan Đóa nhìn thấy hai người đến liền nói, “Hôm nay lão bản nương cao hứng, uống miễn phí!”
A Thái giơ vỉ đập ruồi, huơ huơ chào hỏi hai người. Hồng Tuấn vội vàng đi qua thông báo với A Thái là hắn cùng Lục Hứa đi tra án.
“Đi cùng nhau thôi.” A Thái vội vàng đi ra.
Hồng Tuấn liếc Đặc Lan Đóa, sợ nàng sinh khí vội nói: “Ngươi ở chỗ này với tẩu tử đi.”
Đặc Lan Đóa lại nói: “Cứ để hắn đi cùng với mọi người.”
Lục Hứa nói: “Chúng ta đi nhanh về nhanh chỉ một canh giờ là xong, đưa ngươi đi cùng lại bị chậm.”
A Thái phải coi như thôi, để hai người tự đi. Khi ra khỏi thành, Lục Hứa ở chỗ vắng người hóa thành Bạch Lộc, Hồng Tuấn vội leo lên lưng Bạch Lộc.
“Này, sừng của ngươi!” Hồng Tuấn ngạc nhiên.
Sừng Bạch Lộc đúng là có mọc ra một chút, chỗ vết chém khi trước của Hồng Tuấn cũng liền lại, như một mẩu sừng rồng ngắn ngủn.
“Từ từ sẽ mọc lại thôi.” Bạch Lộc đáp, “Bám vững!”
Sau đó Bạch Lộc chạy, càng chạy càng nhanh như cưỡi mây đạp gió, rời khỏi quan đạo tiến vào chỗ hoang vu, bốn vó đạp gió, ‘vù’ một tiếng lướt qua những ruộng lúa mạch xanh mơn mởn, Bạch Lộc chở Hồng Tuấn phi như bay, như điện chớp vút qua, hối hả tiến vào dãy núi.
Nếu là cưỡi ngựa còn phải đi vòng từ quan đạo, từ Trường An đến núi Cửu Tông cần đến nửa ngày, mà tốc độ của Bạch Lộc quá nhanh, chỉ chưa đầy một canh giờ, hoàng hôn chưa đến cả hai đã tới bên ngoài Chiêu Lăng. Thế nhưng chạy nhanh quá tiêu hao sức lực, khi hóa thành người, Lục Hứa đặt mông ngồi xuống không ngừng thở dốc.
“Ngươi cũng đi nhanh thật.” Hồng Tuấn nói. “Đâu cần vội như vậy.”
“Chạy trốn trong khoảng cách gần thì được.” Lục Hứa nói, “Lặn lội đường xa quả không nổi, Đại Lang kia thể lực thật tốt mà không biết đi đâu rồi.”
Chiêu Lăng lưng áp phía đông mặt hướng phía tây, dựa vào núi, được bọc trong dãy núi nhìn qua như một toà cung điện khổng lồ, bên cạnh có không ít lăng mộ các đại thần. Núi Cửu Tông quạnh quẽ, trước còn có lăng vệ nhưng khi việc kỳ quái xảy ra thì mọi người đều đã di dời xuống Quách gia thôn dưới chân núi, trời càng tối thì càng có vẻ lạnh lẽo quỷ dị.
Gió lạnh thổi đến, cỏ cây xào xạc lay động, Hồng Tuấn cảm nhận được một luồng âm khí, dù là lăng tẩm đế vương, bầu không khí ngột ngạt cũng không thay đổi.
Hồng Tuấn: “Ngươi có sợ quỷ không?”
“Vẫn còn chịu được.” Lục Hứa nói, trong lòng có hơi sợ hãi.
Hai người sóng vai đứng ngoài cổng Chiêu Lăng, Hồng Tuấn có chút sợ, muốn đánh thức Cá chép yêu để lấy thêm dũng khí, nhưng có Lục Hứa bên cạnh, cũng được.
Lâu rồi không dùng pháp bảo cũng không có giao chiến, Hồng Tuấn hơi gượng tay, hắn mở Ngũ Sắc Thần Quang, ngón tay kẹp lay phi đao.
“Ngươi không có vũ khí lẫn pháp bảo.” Hồng Tuấn nhớ khi trước Lục Hứa chỉ dùng một cái xẻng.
“Đại Lang bảo làm cho ta một thứ.” Lục Hứa đáp.
“Vậy thì theo sát ta.” Hồng Tuấn tay trái nắm Ngũ Sắc Thần Quang, tay phải cầm phi đao tiến vào Chiêu Lăng.
Lục Hứa: “Được, ta ở đằng sau ngươi.”
Đây là lần đầu tiên Hồng Tuấn tự mình đi tra án, còn mang theo cả người mới như Lục Hứa, so với Lý Cảnh Lung vốn đã quen thuộc, làm cái gì trước làm cái gì sau, thu thập thông tin, kiểm tra hiện trường… Thì Hồng Tuấn kiến thức nửa vời, không đầu không đuôi mà đến, luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không thể nói rõ ra được.
“Ngươi cảm thấy do quỷ sao?” Lục Hứa hỏi.
“Ngươi thấy thế nào?” Hồng Tuấn cũng không có chủ ý gì, hai người ở bên ngoài Chiêu Lăng nói tới nói lui.
Lục Hứa nói: “Có lẽ là yêu quái.”
Hồng Tuấn gật đầu đồng ý, Lục Hứa trước đây đã làm trinh sát, dù khi đó chỉ có một hồn một phách, nhưng thường đi truyền tin, với việc điều tra cũng có biết một chút.
“Người chết ở đâu?” Hồng Tuấn lẩm bẩm nói.
Mặt trời ngả về tây, hai người tiến đến cổng vào Chiêu Lăng, dưới chân là một dãy bậc thang, không có âm thanh gì chỉ thấy gió lạnh thổi từng cơn. Bên ngoài lăng có một dãy phòng lợp ngói, có lẽ là chỗ ở của lăng vệ, bên trong phòng mùi xộc lên gay cả mũi.
“Máu.” Lục Hứa nói.
Hồng Tuấn cũng đoán ra, đá văng cửa, trông thấy trong phòng chỗ nào cũng có vết máu tím đen loang lổ, kéo một đường đến bên ngoài, nhìn như là một cỗ thi thể bị kéo lê đi.
“Chỗ này.” Hồng Tuấn nói, “Đi theo vết máu.”
__________________________________
Dục gia chi tội: Gán tội cho kẻ khác