Bọn họ lúc đến là cưỡi ngựa, khi về cũng là cưỡi ngựa.
Dựa vào lồng ngực dày rộng của Đại tướng quân, Dạ Vị Ương đột nhiên cảm khái, cả đời có thể tìm được một người thật tâm thật ý yêu mình đã khó, hắn thế nhưng không ngừng gặp một người lại một người.
“Tiễn ta đến đây được rồi.”
Tới lối vào hoàng cung, Dạ Vị Ương thấy đám người Chước Hoa vẫn đang chờ ở đó.
“Hảo.” Lưu Bá Hề cũng không nhiều lời, thả chậm tốc độ để Ô Vân đứng ở bên cạnh xe ngựa, bắt lấy thắt lưng Dạ Vị Ương, trực tiếp ôm người nhảy xuống.
“Đại nhân.” Chước Hoa đi tới thay Dạ Vị Ương mở cửa xe ngựa.
Thời điểm sắp sửa đi, Dạ Vị Ương ngừng lại, hắn quay đầu nhìn Lưu Bá Hề bên cạnh, bỗng dưng cười: “Ngày đó lời ngươi nói trên thuyền hoa còn tính không?”
Song mâu bình tĩnh như thanh tuyền nhất thời lộ ra kinh ngạc khó có thể kiềm chế, Lưu Bá Hề cười gật đầu: “Còn tính.”
Nhận được câu trả lời vừa ý, Dạ Vị Ương tâm tình thư sướng đi lên xe ngựa, sau khi đã ngồi trong xe hai tay nhẹ nhàng vỗ bụng, tưởng tượng đến đứa nhỏ là hài tử của Đại tướng quân trong lòng liền dâng lên từng trận ngọt ngào.
Ba ngày sau đi Ngọc Hành sơn, khi đó cũng là thời cơ tốt nói với Lưu Bá Hề chuyện này.
Cúi đầu thoáng nhìn mu bàn tay, Dạ vị Ương nhớ lại một màn vừa rồi cùng Tịch Thiên Thương, khi người nọ nắm tay hắn, mu bàn tay đột nhiên có cảm giác tê dại, vừa nóng vừa quái dị.
Khẽ xoa tay, nghĩ đến lời nói và hành động của Tịch Thiên Thương, tươi cười cao hứng trên mặt Dạ Vị Ương cũng dần nhạt xuống, nhiều thêm vài phần bất đắc dĩ và phiền muộn.
,,,,,,,
,,,,,,,
,,,,,,,
“Đại nhân, ngài ở trong cung có làm chuyện gì đặc biệt không?”
Dạ Vị Ương hồi phủ lập tức gọi Thường Thiếu Điển đến, đem sự tình bụng đau vừa rồi ở trong cung nói ra.
Lúc này nằm tựa trên giường nghe Thường Thiếu Điển hỏi, Dạ Vị Ương lắc đầu, nói: “Không có gì đặc biệt, thời điểm tiến cung ta cùng Đại tướng quân cưỡi ngựa, lúc ấy bụng đột nhiên đau quặng, giống như có vật gì đó trong bụng đá ta.”
“Sau đó ta ở Thiên Nguyên điện cùng Hoàng thượng uống nước ô mai, đúng rồi, vừa nếm phải vị chua kia ta liền khó chịu ghê tởm.”
Dạ Vị Ương cảm thấy rất kỳ quái, nữ tử bình thường mang thai không phải đều thích ăn chua sao, như thế nào hắn lại ăn không được, chỉ có thể ăn ngọt?
Hôm nay nếu không phun nước ô mai, Dạ Vị Ương cũng không phát hiện dạo gần đây ở trong phủ hắn chỉ toàn uống canh ngọt, nhất định là có quan hệ tới tiểu hồ ly trong bụng.
“Đại nhân, thai nhi trước kia giống như đang ngủ, luôn im lặng rất khó làm người ta cảm giác được sự tồn tại của nó, vừa rồi ta thay ngươi bắt mạch, phát hiện hơi thở của nó đã mạnh hơn một ít.”
Ngày hôm qua Thường Thiếu Điển bắt mạch cho Dạ Vị Ương, vẫn như bình thường có chút suy yếu, hôm nay thì ngược lại, tựa như ngọn lửa nhỏ biến thành cây đuốc nhỏ, hơi thở so với trước kia càng mãnh liệt hơn.
Nghe như là tin tức tốt, chẳng qua Dạ Vị Ương không rõ tiểu hồ ly trong bụng là tự nhiên lớn lên, hay là hôm nay bởi vì cùng Lưu Bá Hề tiếp cận mới như thế.
Đáp án còn phải chờ đến ba ngày sau theo Lưu Bá Hề bọn họ đi Ngọc Hành mới có thể biết được.
Ba ngày sau, dựa theo ước định ban đầu, Dạ Vị Ương cùng đám người Tịch Thiên Thương tụ họp, sau đó hướng Ngọc Hành sơn xuất phát.
Trước mắt tuy rằng có đứa nhỏ, nhưng trừ bỏ ngẫu nhiên mệt mỏi, thì ở bên ngoài thoạt nhìn Dạ Vị Ương không có biến hóa rõ ràng.
Ngoại trừ ba người có thể đi lên Ngọc Hành sơn, Chước Hoa cùng Thường Thiếu Điển đều ở trấn trên dưới chân núi chờ đợi, mấy ngày ở Bạch Mã tự Dạ Vị Ương chung quy vẫn phải cẩn thận một chút, nếu không sẽ bị Tịch Thiên Lâu nhìn ra hắn có hài tử.
Về sự tình hắn có hài tử Dạ Vị Ương tạm thời không muốn tiết lộ ra ngoài, mặt khác, Dạ Vị Ương cũng muốn lặng lẽ hỏi Tịch Thiên Lâu vài chuyện.
Dù sao, y thuật của Tịch Thiên Lâu so với Thường Thiếu Điển vẫn lợi hại hơn.
Những chuyện cần lo lắng còn nhiều lắm, nhìn Ngọc Hành sơn phía xa xa đầu Dạ Vị Ương lập tức có điểm đau, trực tiếp ở trong xe ngựa nhắm mắt ngủ, mãi cho đến dưới chân núi mới tỉnh dậy.
Ba người ngồi chung một chiếc xe ngựa lên núi, Tịch Thiên Thương cùng Lưu Bá Hề ở bên ngoài vừa điều khiển ngựa vừa nói chuyện.
Trên đường Dạ Vị Ương còn chưa ngủ đủ đương nhiên ngồi trong xe liền híp mắt muốn ngủ, thời tiết ở Ngọc Hành sơn so với Thiên kinh tốt hơn rất nhiều, hai bên đều có bóng râm che đi ánh mặt trời nóng cháy, lúc này đã sắp chạng vạng, trong không khí chỉ còn lại ánh tà dương ấm áp hồng đượm, cùng tiếng chim hót êm tai.
Địa phương thoải mái như vậy, đối với Dạ Vị Ương mà nói đúng là rất thích hợp để ngủ.
Kết quả chờ Tịch Thiên Thương bọn họ đến Bạch Mã tự, vừa mở cửa xe đã thấy, người trong xe ngựa đã biến mất, chỉ còn lại một đại hồ ly tuyết bạch lười biếng híp mắt nằm trong xe ngựa.
Tịch Thiên Thương cùng Lưu Bá Hề ngây người một lát, không nghĩ tới Dạ Vị Ương đột nhiên biến thành bộ dáng hồ ly, bọn họ thử đánh thức Dạ Vị Ương, đại hồ ly chỉ ô ô hai tiếng rồi dùng đuôi bịt kín đầu vù vù ngủ tiếp.
Nghĩ rằng Dạ Vị Ương bị ốm, Lưu Bá Hề vội vàng ôm đại hồ ly xuống, nhanh chóng đưa vào Bạch Mã tự.
“Sư phụ, Vị Ương không sao chứ?”
Trong phòng, Lưu Bá Hề cùng Tịch Thiên Thương đứng ở bên giường nhìn đại hồ ly vẫn chưa tỉnh lại tràn đầy lo lắng, lúc nãy vẫn còn hoàn hảo, hiện tại liền hôn mê bất tỉnh.
“Hắn không có việc gì, chỉ là mệt mỏi cần ngủ một lát, phỏng chừng ngày mai có thể tỉnh.” Nhìn đại hồ ly trên giường, trong mắt Tịch Thiên Lâu hiện lên tia dị sắc, thời điểm quay đầu nhìn Lưu Bá Hề bọn họ liền khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh ban đầu.
“Thật không có việc gì?” Tịch Thiên Thương nghi hoặc, Dạ Vị Ương ngủ như chết, còn biến thành hồ ly. Chỉ là bởi vì mệt mỏi?
“Như thế nào, ngươi hoài nghi y thuật của ta?” Mục quang Tịch Thiên Lâu lập tức bắn tới.
Tịch Thiên Thương vội sửa miệng: “Đương nhiên không phải, sư phụ.”
“Nơi này không có ngoại nhân, đừng luôn gọi ta sư phụ như vậy, các ngươi chiếu cố hắn đi.” Lưu lại một câu, Tịch Thiên Lâu liền xoay người ly khai phòng.
Tịch Thiên Thương thoáng sửng sốt, trên mặt lập tức tràn ra ý cười.
Hết chương thứ tám