Mà cung cấp kinh phí là điều khỏi phải bàn cãi.
Xui quá, thêm “Mạnh dạn tự tin đi tìm kinh phí” vào Mười Điều Răn là bất khả thi, sẽ có hại cho hình tượng của “Hải Thần”… Quân Phản Kháng cũng không nên nghĩ đến chuyện tiêu diệt quân đồn trú. Họ nên tập trung vào việc phá hoại các cơ sở hạ tầng giao thông, gây khó khăn cho việc thống trị của Dinh Thống đốc, lấy nó làm bàn đạp để đàm phán… Là một anh hùng bàn phím, Klein chẳng thiếu ý tưởng trong những khía cạnh thế này.
Hắn nhanh chóng thu hồi suy nghĩ vẩn vơ, quyết định bói toán xem lần thăm dò Linh giới hôm nay có nguy hiểm không.
Sau khi nhận được gợi ý không tính là nguy hiểm, Klein cầm Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế”, tự nhiên thay đổi hình tượng, bước vào “Cánh cửa triệu hồi”.
Tiến vào thế giới hiện thực, hắn nhét mấy món vật phẩm thần kỳ vào trong người để đề phòng. Rồi, giống với lần trước, hắn dùng suy tưởng để cảm ứng Linh giới.
Bước một bước về phía trước, hắn xuyên qua tấm mành vô hình, bóng dáng hư ảo của Klein bay bổng lên.
Xung quanh hắn, đỏ, vàng, lam, lục và vô số sắc màu khác chồng lên nhau hệt như một bức tranh sơn dầu trừu tượng. Các khái niệm trên, dưới, trái, phải thuộc về nhân loại đã không còn tác dụng gì ở đây. Nếu cứ sử dụng cách thức cũ để phân biệt phương hướng và vị trí, đương nhiên sẽ bị lạc lối.
Klein cẩn thận dạo chơi theo ý muốn, thỉnh thoảng lại nhìn thấy một mặt trời vàng rực nhỏ bé như nét phác của một đứa trẻ, chốc chốc lại lướt qua một con sông không có thực thể đang lẳng lặng chảy.
Nơi này còn có một người phụ nữ phẳng dẹt với thân trên trần trụi mọc ra một khuôn mặt giống với một mặt trăng tươi cười, một con thuyền độc mộc với đuôi thuyền vểnh lên, một quả cầu được tạo nên từ những đoạn dây rối, một cái cầu thang ngoằn ngoèo dẫn tới bảy tịnh quang…
Bên trong thế giới hỗn loạn cực điểm này, ngoài sinh vật Linh giới, tất cả những loại thông tin đều tồn tại dưới hình thức biểu tượng trừu tượng. Do đó, khi xem bói sẽ chỉ nhận được gợi ý, cần phải tự mình tiến hành giải đọc.
Mà những ký hiệu tượng trưng kia sẽ có khả năng sống lại nhất định, biến thành quái vật không có thực thể.
Đây chính là Linh giới mà nhân loại không thể dùng thường thức để hiểu rõ và nhìn nhận.
Điều khiến Klein cảm thấy nghi ngờ lại là một vấn đề khác. Lần trước hắn tiến vào rất dễ tìm thấy sinh vật Linh giới, phát giác ra những ánh nhìn chằm chằm đến rùng mình không biết ở nơi nào. Rồi một cô gái không đầu xách bốn cái đầu gì đó. Còn cả một con mắt tròn trịa phân rõ đen trắng này nọ. Thêm con sứa khổng lồ mọc đầu lâu trên mỗi đầu xúc tu các kiểu. Hắn đều dễ dàng gặp được.
Nhưng giờ đây, hắn đã dạo chơi một lúc lâu rồi mà vẫn chưa thấy sinh vật Linh giới nào. Ngay cả những bóng dáng khó miêu tả nơi đằng xa kia cũng biến mất, giống như chúng đã tự giấu bản thân đi.
Chẳng lẽ các ngươi lại sợ trở thành người đưa tin của ta đến thế sao? Ừm, mình tiến vào Linh giới dưới hình thức một linh thể, nên có lẽ suy nghĩ trong tâm trí mình sẽ xuất hiện dưới dạng đặc biệt, vô hình, biến thành những ký hiệu tượng trưng bí ẩn tương tác với Linh giới. Vì thế mà nó tự nhiên ảnh hưởng tới con đường mình chọn? Klein ngờ vực, nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân gì.
Một loạt ý tưởng lóe lên trong đầu hắn khi cơ thể đột ngột chìm xuống, hắn rơi tự do.
Sau một hồi, Klein chỉ có thể thấy những sắc màu sống động chồng chất lên mau và vô vàn biểu tượng có hình dạng thực thể.
Chuyện gì thế này? Hắn bắt đầu cân nhắc có nên viết thư hỏi thầy Azik không, hay là ném máy thu phát vô tuyến lên phía trên sương xám để khiến nó nhuốm không khí trên ấy, nhằm liên lạc với gương ma Arrodes.
Trong lúc trôi lơ lửng, trái tim Klein khẽ hẫng một nhịp, hắn nhanh chóng tránh sang một bên.
Một vệt vàng xanh lục lướt qua trước mắt hắn, một bàn chân khổng lồ lớn tới nỗi có thể giẫm bẹp cả người hắn hạ xuống, bước vào trong điểm giao thoa giữa các khối màu đỏ và xanh lam.
Phía trên bàn chân kia là một cẳng chân rữa nát phủ kín dịch lỏng màu vàng lục. Chỉnh thể chân dài hơn ba mét, ở bên trên lại là một thân hình khổng lồ được bọc trong băng vải thấm dầu chuyên để quấn xác chết.
Giữa không khí đông cứng trong toàn khu vực, hai cái chân chảy đầy dịch mủ vàng lục cứ thay phiên nhau giơ lên, mang theo cơ thể khó mà thấy rõ nhanh chóng khuất xa, biến mất vào sâu trong Linh giới.
Klein đứng ở nơi khá xa, không dám phát ra một tiếng động nào.
Cuối cùng, khi xác nhận rằng mình đã an toàn, hắn nhe răng nhăn mặt:
Linh giới thật đáng sợ, không cẩn thận là đụng ngay phải vị quyền năng đi ngang qua… Một vị quyền năng trong sinh vật Linh giới à?
Klein lắc đầu, tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình.
Bấy giờ, hắn đã hoàn toàn không biết mình đang ngao du đến nơi nào trong Linh giới nữa rồi.
Trôi nổi một thời gian, cuối cùng hắn cũng tìm thấy vài dấu vết của sinh vật Linh giới.
Ngay khi chuẩn bị chuyển từ bay thẳng tới phía trước sang hướng trái, hắn ngạc nhiên phát hiện ra cơ thể mình phóng thẳng về trước mà không sao kiểm soát được, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh.
“Phía trước” hắn, những khối sắc màu giao hòa hỗn độn và màn sương trắng xám phủ kín khu vực đột ngột tách ra. Một chiếc thuyền buồm khổng lồ màu đen thuần với ba cột buồm vọt vào.
Chiếc thuyền kia dài gần trăm mét, ba tấm vải bạt đen được căng cao giống như những lá cờ.
Hai bên mạn trái phải con thuyền đều lắp đầy họng pháo. Đủ loại thủy thủ đang bận rộn chạy qua chạy lại trên boong.
Tất cả đều vô cùng chân thực, mang lại cảm giác rất thật, hoàn toàn không thích hợp với trạng thái của Linh giới nói chung.
Song, chiếc thuyền kia hoàn toàn tiến vào Linh giới, màu đen của nó nhanh chóng trở nên dày đặc, nhuốm chút cảm giác hư ảo.
Trên boong tàu là một chiếc ghế đá thẳng tắp cao khoảng hai đến ba mét, lưng tựa vào khoang thuyền. Ngồi trên ghế đá là bóng dáng của một quái vật khổng lồ có thể sánh ngang với Cự Nhân cổ đại.
Y sở hữu một chòm râu dài vượt quá cổ, đầu đội vương miện đỉnh nhọn, người khoác chiếc áo choàng màu đen viền bạc lộng lẫy, đường cong khuôn mặt cứng rắn khắc sâu, tràn ngập nét uy nghiêm, khiến người ta vô thức muốn cúi đầu xuống thật thấp.
Dưới vầng trán rộng mang theo nếp nhăn và trên sống mũi cao thẳng, đôi con ngươi đen đặc trào ra thứ ánh sáng màu đỏ sậm, phản chiếu bóng dáng mặc bộ giáp toàn thân đen bóng và đội chiếc vương miện đen huyền của Klein.
Còn Klein thì đang khó mà ngừng lại, cứ chậm rãi trôi về phía y.
Trong những khối sắc màu chồng chất và những loại ký hiệu tượng trưng giữa Linh giới, ánh mắt hai người giao nhau. Rồi, Klein trực tiếp biến mất không còn tăm hơi.
“Cự Nhân” trên chiếc ghế đá lốm đốm chưa thu hồi tầm mắt, vẫn nhìn vào vị trí cũ, im lặng một hồi lâu.