“Từ từ đã A Mân, còn một việc,” Lý Phong vẻ mặt ôn hòa dùng ngữ khí nói chuyện trong nhà mà bảo, “Hiện giờ ngươi cũng không còn nhỏ nữa, luôn một mình độc lai độc vãng cũng thật khó coi, chung quy nên thành gia lập nghiệp rồi.”
Tim Trường Canh đập thót.
Lý Phong thân thiết nói: “Đích tôn nữ của Phương đại học sĩ tuổi vừa mười bảy, đang chờ trong khuê phòng, ta nghe nói nàng này sớm có hiền danh, cô nương dòng dõi thư hương, giáo dưỡng chắc hẳn cũng tốt, xuất thân cũng không làm nhục ngươi, có thể nói là giai ngẫu. Đại tẩu ngươi nghe chuyện, rất muốn giúp ngươi lo liệu một chút, ta lắm miệng hỏi một câu, nếu ngươi vừa ý, hoàng huynh làm chủ cho ngươi, thấy thế nào?”
Cuộc hôn nhân này chẳng những tốt, còn là quá tốt – đại học sĩ Phương Hồng tuy đã trí sĩ nhiều năm, nhưng cốt cán trong triều có quá nửa muốn bái ông ta làm sư, dưới gối có ba con trai, đều rất có tiền đồ, còn có một vị vừa tiếp nhiệm Hộ bộ Thượng thư, từ thời Nguyên Hòa, thế gia môn phiệt đã ẩn ẩn lấy Phương gia làm đầu.
Nhưng sắc mặt Trường Canh nháy mắt trở nên rất khó coi.
Lý Phong nhướng mày, hỏi: “Sao thế?”
Trường Canh vén vạt áo quỳ xuống, mặt căng thẳng, nhưng không lên tiếng.
Lý Phong ngạc nhiên hỏi: “Ngươi làm gì thế?”
Trường Canh không nói một lời, chỉ im lặng quỳ.
Lý Phong dù thân thiết thế nào cũng là Hoàng đế, thấy y như vậy, sắc mặt cũng xấu đi: “Không ưa thì cứ nói, ngươi đường đường là Thân vương, còn ai có thể bức hôn ngươi hay sao? Trưng cái vẻ đó cho ai coi hả?”
“Thần đệ không muốn,” Trường Canh hành đại lễ, giọng cũng khác đi, “Trưởng tẩu như mẹ, hoàng hậu nương nương có lòng yêu quý bị thần đệ cô phụ, hoàng huynh cứ trị tội thần đi.”
Lý Phong nhíu mày: “Vì sao? Ngươi nghe nói cô nương kia có gì không tốt, hay trong lòng có người khác rồi? Ở đây không có người ngoài, không cần kiêng dè ai, cứ việc nói thẳng đi.”
Trường Canh liếc một vòng Tây noãn các, cố chấp không chịu lên tiếng, vành mắt hơi đỏ.
Lý Phong dĩ nhiên không phải vì tìm một đám tốt cho Nhạn vương, hắn cũng sẽ tuyệt đối không nhìn Phương gia và Nhạn vương thành một nhà, hư tình giả ý nhắc tới, kỳ thực là ban nãy vẫn chưa thử xong, không ngờ sẽ kích khởi cảm xúc mạnh như vậy của Nhạn vương, lập tức sinh ra vài phần tò mò, phất tay kêu nội thị lui ra ngoài điện chờ chỉ.
Trong Tây noãn các chỉ còn lại hai huynh đệ, Lý Phong nói: “Giờ đã nói được chưa?”
Trường Canh thi lễ mọp xuống, không lên tiếng, lại chậm rãi cởi cổ triều phục trước.
Lý Phong giật mình đứng bật dậy: “Đây…”
Trên ngực Nhạn vương trẻ tuổi chi chít những vết sẹo lâu năm, ghê người nhất chính là một chỗ bị phỏng, rất gần cổ họng, một đường nhỏ như là bị que cời lửa quất vậy.
“Xin hoàng huynh thứ cho thần đệ tội thất nghi.” Trường Canh thấp giọng nói, hơi run rẩy không dễ phát hiện.
Lý Phong sau sự kinh hãi lập tức ngộ ra, ngây người một lúc lâu, mới hạ giọng mềm mỏng hỏi: “Là nữ nhân man tộc năm đó sao?”
Trường Canh sắc mặt tái nhợt, chậm rãi gom quần áo lại.
Ngón tay kéo cung ở trên thành một mũi tên bắn chết tặc thủ Đông Doanh run rẩy dữ dội, y hạ mắt thấp giọng nói: “Tuy do lỗi một người mà ghét hết thiên hạ là hành vi của hạng nhu nhược, nhưng…”
Y cắn răng, không tự chủ được dừng lại, vái sát đất: “Phương gia cô nương lan tâm huệ chất, nên có một chỗ dựa suốt đời, thần đệ tính tình cổ quái, thật sự không thích người khác tới gần, hôn sự gì đó… sau này xin hoàng huynh đừng nhắc lại.”
Lý Phong ngạc nhiên: “Nói gì thế, đường đường Thân vương, há có đạo lý cả đời không thành thân?”
Trường Canh mặt không biểu cảm nói: “Vậy không bằng Hoàng thượng cứ lấy lại vương tước của thần, cho thần lang bạt giang hồ với những dã tăng nhân kia đi?”
Lý Phong: “…”
Nhạn vương thoạt nhìn là trời quang trăng sáng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thực tế cũng hay giận dỗi, hơn nữa lên cơn cũng không nổi giận đùng đùng đập bát đập đĩa, chỉ một câu “ta ném gánh không làm nữa, thích tìm ai thì tìm”.
Lý Phong chán nản, chẳng có cách nào với y, lập tức phát hỏa một trận, đuổi Nhạn vương cút đi, Nhạn vương không nói hai lời cút luôn.
Nội thị tinh ý chạy chậm đuổi theo, hấp tấp hỏi: “Vương gia, quay về Sở quân cơ ạ?”
Nhạn vương mươi bữa nửa tháng chưa chắc về nhà một chuyến, cơ hồ ở ngay Sở quân cơ.
Nhưng Trường Canh dừng một chút, ánh mắt hơi mờ mịt rời rạc, đứng ngây ra tại chỗ, nội thị không dám quấy rầy, đành phải đứng bên cạnh không hó hé gì.
“… Không,” Trường Canh thấp giọng nói, “Về nhà.”
Những vết thương xưa cũ trên người Trường Canh, ngay cả Cố Quân cũng chưa từng thấy, y vẫn cho rằng đó sẽ như một đoạn tháng năm không thể chạm vào, nhưng không ngờ giờ này ngày này, lại thành công cụ để y kéo dài với Lý Phong.
Xe ngựa lộc cộc đi qua con đường đá rộng lớn trống trải chốn kinh thành, Trường Canh nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra.
Có một ngày những điều này đều sẽ trở nên không thể vãn hồi.
Có một ngày y sẽ không từ thủ đoạn hơn cả hiện giờ.
Thế nhưng y luôn cảm thấy trong lòng mình không hề khó chịu, bởi vì mỗi một bước đều do y tự mình đi, đã sớm nghĩ kỹ rồi, không có gì để hối hận cả.
Đi một mạch về phủ An Định hầu vắng tanh, y không kinh động đến ai, chẳng ăn cái gì, đi thẳng tới gian phòng ngủ vô cùng sạch sẽ đơn giản của Cố Quân mà nằm xuống, nhắm mắt lại, giống như trên chăn cũng còn mùi thuốc thoang thoảng.
Hơn nửa tháng sau, sau vô số cãi vã tranh luận trên triều đường, Hoàng đế Long An cuối cùng bác bỏ đề nghị hoang đường của Nhạn vương về việc “bách tính mua phong hỏa phiếu theo kim ngạch lớn nhỏ mà gia quan tiến tước”, chỉ hứa hẹn với thương hội, tương lai chờ thế cục ổn định, sẽ mở thương lộ do quân đội hộ vệ, để họ khỏi bị đạo tặc phỉ đồ quấy nhiễu, lúc này người từng mua phong hỏa phiếu có thể trực tiếp bằng phiếu này đạt được tư cách nhập hội, không cần nộp bất cứ phí dụng gì.
Lại hơn một tháng nữa, một pháp lệnh chấn kinh triều dã được thực thi từ trên xuống dưới – coi phong hỏa phiếu là chỉ tiêu trọng yếu trong việc khảo hạch văn thần lại trị.
Một lưỡi đao lúc này mọi người đều chưa nhìn thấy, chậm rãi lộ ra hình dáng.
Pháp lệnh này vừa ban ra, thế gian đều giật mình – triều đình Đại Lương không hề bạc đãi quan lại, bổng lộc không thấp, nhưng qua lại xã giao trên quan trường, tiêu tốn cũng nhiều, đặc biệt vào thời tiên đế Nguyên Hòa, quốc lực dưới sự khuếch trương thiết huyết của Vũ Hoàng đế từng có vài năm cường thịnh hơn bao giờ hết, xa mỹ phô trương đã loáng thoáng có vẻ thành phong trào, lúc này lại cổ vũ quan viên vì tiền đồ mà mua phong hỏa phiếu, dựa vào bổng lộc quốc gia thì được mấy đồng?
Tương lai há chẳng phải là cổ vũ tham ô lừa đảo?
Chẳng qua mấy hôm, biên cương cũng nghe thấy phong thanh.
“Tử Hi!” Thẩm Dịch ném dây cương cho thân binh, xông thẳng vào soái trướng, đang định nói chuyện, lại thấy Cố Quân đeo kính lưu ly bạch kim trên mũi, liền biết y lại không uống thuốc, đành phải nuốt đoạn sau vào – gần đây không biết Cố Quân bị làm sao, mà chỉ cần không gặp người ngoài, thì ngày càng không chịu uống thuốc, giống như định làm một kẻ mắt mù tai điếc cõi lòng bình thản vậy.
Thẩm Dịch vừa giơ tay lên.
Cố Quân liền nói: “Không cần, ngươi cứ nói đi, ta cũng muốn luyện thần ngữ.”
Thẩm Dịch thở dài: “… Có nghe chuyện cải cách lại trị chưa?”
Cố Quân biết đọc thần ngữ, song mấy năm nay vẫn ỷ lại dược vật, người bên cạnh lại đều vì quan tâm y mà dùng thủ ngữ, khiến y không thạo lắm, cần từ từ quen dần, phải mất một lúc y mới hiểu Thẩm Dịch đang chỉ chuyện gì, từ từ nhíu mày, chậm rãi gật đầu.
“Nhạn vương điện hạ rốt cuộc muốn làm gì? Làm thế không sợ sau này người ta nói y là hạng tham quan nịnh thần à? Cho dù có thể giải mối nguy nhất thời, về sau làm thế nào? Danh môn vọng tộc có của cải thì thôi, hàn môn sĩ tử thiên hạ không chọc nát cột sống y sao? Ngươi nói y độc chưởng Sở quân cơ, vốn đã cây to đón gió dễ bị đố kỵ, ta thật là…”
Thẩm Dịch rất đỗi sầu lo, vừa sầu lo thì mồm mép thành gà con mổ gạo, nói liến thoắng, làm Cố Quân hoa cả mắt – quá nửa không “nghe” hiểu, song câu cuối cùng thì hiểu.
Thẩm Dịch: “Tương lai y định kết thúc như thế nào?”
Cố Quân trầm mặc.
Thẩm Dịch: “Tử Hi, nói gì đi chứ!”
“Không thể đánh nữa.” Cố Quân hỏi một đằng đáp một nẻo.
Thẩm Dịch: “…”
Y nặng nề thở dài một hơi, hoài nghi Cố Quân vừa rồi căn bản không “nghe” thấy y lải nhải những gì, nghĩ bụng: “Luyện thần ngữ, luyện cái rắm, luyện da miệng ta thì có.”
Thẩm Dịch đang định đổi cách nói chuyện, Cố Quân đã tiếp tục: “Lúc trước ta có phần quá nôn nóng tiến bừa, bị người ta nổ một phát cũng là đáng đời, may mà bên này hữu kinh vô hiểm; song mấy hôm nay ta suy nghĩ rất nhiều… Gia Lai Huỳnh Hoặc không phải đám bỏ đi phía Tây, bên ấy chỉ sợ phải đánh mấy trận ác liệt, chúng ta hiện tại chỉ sợ không có của cải để một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm – cần bàn bạc kỹ hơn.”
Thẩm Dịch sửng sốt: “Ngươi định…”
“Bên phía ta liên lụy triều đình quay mòng mòng,” Cố Quân thấp giọng nói, “Nên nghỉ ngơi dưỡng sức rồi.”